Hắn đeo bao tay màu đen, dáng người vững chãi trong bộ quần áo màu đen bạc, trên tay ngoài một sợi dây chuyền ra thì không còn gì khác.
"Anh trai!"
Hoắc Lam Tư trừng mắt nhìn Trường Tư Mộ:
"Muốn chém muốn giết, tuỳ!"
Giọng cười nhạo trầm thấp của Trường Tư Mộ lại cất lên:
"Anh trai, anh vẫn nghĩ, tôi không biết gì? Năm ấy, bà Dương Lệ đã sinh ra hai người con trai. Vì gia tộc, luật lệ không chấp nhận song sinh mà quyết định loại đi một đứa trẻ, là người em trai. Đứa trẻ đó may mắn được một bà vú giấu đi mà không đem đi chôn sống. Sau nãy đứa trẻ đó được nhận nuôi vào ngay nhà họ Trình, dòng họ luôn đối đầu với Hoắc gia. Đứa trẻ ấy ngay từ bé đã được đặt tên là Trường Tư Mộ. Hoắc gia lụi bại, Hoắc thiếu lật đổ Thường Tiếu, chiếm lấy Hồng Bang, nhằm đối đầu với Trịnh gia, không ngờ, người kế thừa lại chính là đứa trẻ năm xưa. Có phải là một câu chuyện rất kịch tính?"
Gương mặt Hoắc Lam Tư dưới lớp mặt nạ kia biến đổi khó lường. Hoá ra gắn đã biết hết tất cả, hoá ra Trường Tư Mộ đã sắp đặt mọi chuyện xảy ra. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, cũng không ngoại lệ.
"Bây giờ, đến trả thù hay dành lại Hoắc gia?" Hoắc Lam Tư bật ra một câu.
"Đã biết mọi chuyện, tôi không hiểu vì sao, Hoắc Lam Tư..."
Trường Tư Mộ vợ cánh tưy, một động tác tháo bỏ chiếc mặt nạ da khuôn nặc của Hoắc Lam Tư, quả nhiên, hai khuôn mặt đối diện nhau giống như nhìn vào gương vậy, giống nhau đến từng chi tiết.
"Trường Tư Mộ, nhà họ Hoắc sẽ không vbao giờ tiếp nhận đứa trẻ thứ hai!"
"Im đi! Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ lúc này các người lại chấp nhận tôi, chỉ cần lật đổ Hoắc gia, mối thù trong lòng tôi mới được giải thoát."
Hắn nắm chặt nắm tay, chĩa súng về phía Hoắc Lam Tư. Trên thế giới này, người thân của hắn, cuối cùng cũng chỉ còn Hoắc Lam Tư. Nhưng người trước mặt giống hắn như đúc, năm ấy, hắn xuýt bị đem chôn sống. Hắn hận nhà họ Hoắc, hận mẹ vì cuối cùng đã quyết định bỏ rơi hắn. Cho dù là song sinh thì đã sao? Tại sao không phải là Hoắc Lam Tư bị bỏ rơi?
Hắn phải dành lại tất cả, họ Hoắc, báo thù cho chính mình, báo thù cho cha nuôi.
Cánh tay cứng nhắc giữa không trung, hắn nói, từng câu chữ đều có sự tức giận cùng phần uất:
"Con dấu đâu?"
"Không có con dấu nào cả!" Hoắc Lam Tư giương đôi mắt sắc lẹm, màu mắt lại màu đen. Hoá ra, hắn có đôi mắt của cha, còn Trường Tư Mộ có đôi mắt của mẹ.
"Mẹ đã rất hối hận vì đã vứt bỏ cậu, trước khi chết, bà còn khóc, không thể gặp được đứa trẻ mà mình sinh ra, bà ấy nói, chưa từng vui vẻ một ngày nào từ ngày và sinh ra hai đứa trẻ song sinh. Bà ấy muốn được gặp đứa bé bị bỏ rơi đó."
Trường Tư Mộ lạnh nhạt như không có chút cảm giác gì cả:
"Tôi chưa bao giờ hi vọng bà ta nhớ đến tôi!"
"Mẹ rất thương..."
"Im đi!" Trường Tư Mộ hét lên tuyệt vọng:
"Ngay từ dầu và ta đã không nên bỏ rơi tôi!"
Rồi...đoàng!
Một phát sũng viên đạn rơi xuống chân của Hoắc Lam Tư nhưng chỉ xượt qua một chút vì Trường Tư Mộ không nắm chắc tay bắn súng.
"Đừng!"
Giọng nói của Mạch Kha Kha làm cho Trường Tư Mộ quay đầu lại.
Người trước mắt, Tôn Đông với mái tóc quen thuộc ấy, mái tóc màu đỏ gay gắt. Một tay cố định Mạch Kha Kha không cho cô vùng vẫy, một tay cầm súng kề sát thái dương cô, giọng đe dọa:
"Thật Hoắc Lam Tư, nếu không Mạch Kha Kha sẽ chết ngay dưới nòng súng này."
"Kha Kha!" Trường Tư Mộ quan tâm nhìn tay chân cô đang bị trói.
Hoắc Lam Tư nhếch miệng:
"Kịch hay vừa lúc bắt đầu!"
Bên ngoài vang kên tiếng súng, ắt hẳn người của Hồng Bang đã tấn công vào đến nơi.
"Nếu muốn cô ta..."
"Được!"
Trường Tư Mộ dùng dao cắt đứt dây trói của Hoắc Lam Tư, chuẩn bị tư thế một phát đạn bắn thẳng vào đầu của Tôn Đông, kẻ phản bội.
Vừa tháo dây cho Hoắc Lam Tư, bắt gặp ánh mắt trong vắt đầy lo lắng của Mạch Kha Kha, hắn quay đi.
Hoặc Lam Tư đứng lên, vừa lúc Trường Tư Mộ rút súng, một phát bắn thẳng về hướng Tôn Đông. Tiếng súng lớn phát ra, một phút an tĩnh, một tia máu từ ngực của Tôn Đông phút ra, chỉ một chút, nếu như viện đạn chếch sang bên phải một chút, người đau đớn lúc này sẽ chính là Mạch Kha Kha.
Ai cũng biết, khả năng nhắm bắn của Trường Tư Mộ là loại trước nay chưa từng có, hơn nữa đây lại là cự li gần như vậy, việc bắn trúng chỉ trong gang tấc như vậy cũng không phải việc quá khó khăn.
Tôn Đông buông tay, hắn ngã xuống, Kha Kha cũng không thể thăng bằng mà ngã theo.
Hoặc Lam Tư vội lao tới đỡ lấy Mạch Kha Kha, nhanh chóng tháo dây trói, rồi kéo tay Mạch Kha Kha chạy đi ngay trước mắt Trường Tư Mộ.
Chạy rất nhanh, trong lòng cô cũng trống rỗng, cô đang làm như vậy là đúng hay sai?
Trường Tư Mộ đứng một mình trong căn phòng tối, tất cả đều lạnh lẽo, ngồi thụp xuống sàn nhà, ném chiếc súng màu bạc sang một bên.
Kẻ mà hắn tin từng tin tưởng, Tôn Đông, đã phản bội hắn.
Còn Mạch Kha Kha, đã bỏ đi cùng Hoắc Lam Tư. Hắn cũng chưa kịp cản cô lại.
Chưa nào giờ hắn thấy bại đến vậy.
Trong màn đêm u tịch, chỉ có vóc người cô đơn.
Cả toà thành như chìm vào không khí u uất, nhiều vệ sĩ bị thương trong cuộc đọ súng cũng đã tự chữa trị cho nhau, người bị thương nặng đến mức phải nhập viện. Dương Uy Vũ cũng bị thương phải nhập viện, trật tự có chút hỗn độn.