"Ngạn Hồng, miệng con sao lại nói lung tung những gì vậy?"
Khuôn mặt Trần thị nghiêm túc, từ bên ngoài đi vào, đem huynh muội Ngạn Hồng dọa sợ hết hồn. Nguyên là hôm nay Trần thị cùng lão thái thái bên kia nói chuyện phiếm, nói xong liền nhắc đến hôn sự của Uyển Nhược và Ngạn Hồng.
Lão thái quân liền nói:
"Sang năm Uyển Nhược cũng cập kê rồi, trước tiên nên đặt mua những thứ mà thành thân cần dùng đến, chờ qua năm vào tháng giêng làm lễ nạp thái, trong tháng hai, cháu dâu vừa vào cửa, ta đây cũng được uống ly trà của vợ tôn tử rồi."
Lão thái quân rất là vừa ý Uyển Nhược, thông minh lanh lợi, tuy nói cũng có mấy phần bướng bỉnh, nhưng trên việc lớn cũng không hàm hồ, so với Ngạn Linh cũng chững chạc hơn rất nhiều, cũng lớn hơn, huống chi cầm kỳ thư họa mọi thứ cũng tinh thông, ngay cả những việc nữ công kia, so với tất cả khuê tú gia tộc khác, cũng không kém cái gì, cộng thêm có hiếu tâm (hiếu thảo), thường xuyên nói chút chuyện cổ xưa thú vị quê mùa giải buồn cùng lão thái quân, cũng chân chính lấy được tâm của lão thái quân.
Không nói trong Liễu phủ có lão thái quân, mà ngay cả Trần thị chính là bà bà (mẹ chồng), trong lòng cũng thực hài lòng người con dâu này, gia thế nhân phẩm bộ dáng cũng tốt, vẫn cùng Ngạn Linh tựa như một người, tương lai qua cửa, giữa cô tử và đại tẩu cũng sẽ không sinh hiềm khích, suy nghĩ thông minh, tính tình rộng rãi, nhưng cũng không phải là hài tử không có chú ý, trên việc lớn quyết đoán sát phạt, rất có mấy phần khí tức nam nhi, đây là nghe bà tử bên cạnh lão thái quân nói như vậy.
Lão thái thái của Vương gia bên kia cũng thường xuyên mời lão thái quân qua phủ nói chuyện phiếm cho vui, hoặc cũng có khi là ngắm cảnh ngắm hoa xem cá, lui tới nhiều, nên cũng biết chút lai lịch bên trong phủ, những chuyện bên cạnh của lão thái thái, trừ mấy nha đầu bà tử quản sự, đều có thể là do Uyển Nhược lo liệu, tuy tuổi còn nhỏ lại tìm không ra một chút sai lầm, thê tử như vậy có thể đi nơi nào tìm được.
Những năm trước Trần thị còn có chút oán giận lão thái thái, ngại cửa hôn sự này định ra vô cùng vội vàng, cũng không biết đối phương là cái tính tình gì, nếu là cái nữ tử điêu ngoa không để ý tới chuyện gì, mặc dù có xuất thân khá hơn nữa cũng không có ích lợi gì, dù sao không thể trông cậy vào nhà mẫu tộc qua cả đời đi.
Mấy năm này vừa nhìn thưởng thức, lại càng cảm thấy yêu thích Uyển Nhược, vì vậy, lão thái quân lúc này nhắc tới, trong lòng Trần thị cũng hết sức vui vẻ, từ chỗ lão thái quân bên kia ra ngoài, nghĩ tới vừa đúng đi qua hỏi ý tứ của Ngạn Hồng một chút, tuy nói chuyện hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu là lời của mối mai, nhưng suy nghĩ trong lòng của Ngạn Hồng, bà là mẫu thân cũng phải quan tâm một chút.
Ngạn Hồng so Uyển Nhược thì lớn hơn bốn tuổi, năm nay cũng mười tám rồi, ba năm trước đây, Trần thị liền đem hai đại nha đầu ổn thỏa bên cạnh, là Bích Tỳ và Trân Châu cho hắn, dù sao tiểu tử cũng đã lớn, bên cạnh không có đại nha đầu vừa ý cũng không hợp lý.
Tính toán chính là trước làm đại nha đầu, chờ Uyển Nhược vào cửa, thì thu vào trong phòng hầu hạ. Trong hai nha đầu thì Trần thị coi trọng Trân Châu hơn một chút, mặc dù vẻ thùy mị không bằng Bích Tỳ rực rỡ, nhưng lại chững chạc quy củ, thế nhưng Ngạn Hồng lại thích Bích Tỳ, nên giữ Bích Tỳ ở lại bên người, còn Trân Châu thì bị sai ra khỏi phòng phục vụ bên ngoài.
Trần thị cũng hơi không được tự nhiên mất hai ngày, nhưng cũng buông xuống, nam tử nào mà không tham sắc đẹp, tuy Bích Tỳ có chút tâm cơ, cũng không tạo nổi sóng gió gì, Trần thị liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Nhưng ngược lại Trần thị lại vạn vạn không ngờ tới, nhi tử luôn luôn hăng hái tranh giành không chịu thua kém, thế nhưng làm ra chuyện xấu như vậy, chuyện này nếu truyền đi, nhưng làm sao cho tốt đây? Nghe miệng hắn thảo luận, đúng là thật sự như nhau, nếu là người khác còn dễ nói, nhiều lắm là trước hết giấu đi, chờ thê tử vào cửa, liền mang vào làm thiếp là được, cố tình lại là tỷ muội, vả lại lại là thân tỷ tỷ cách mẫu của Uyển Nhược.
Trong Tô phủ này cũng có ít chuyện bẩn của thế hệ trước, tuy rằng cũng có che giấu, nhưng trong phủ ai không biết, ban đầu mẫu thân Uyển Nhược gả đi, biểu muội của Tô Triệt liền lớn bụng, nếu không vị Đại tiểu thư kia sao lại lớn hơn Uyển Nhược ba tuổi?
Còn có vị ngoại tổ mẫu của đại tiểu thư Tô phủ kia, thật đúng là không có cách nào nói, tất cả nữ quyến trong phủ đến một chỗ đều âm thầm nói xấu, đây thật là gia truyền, mẫu thân là cái đức hạnh gì? Khuê nữ cũng sẽ là cái dạng gì, thử nói xem vị Chu di nương này sinh ra đại tiểu thư, tính tình có thể tốt được đến đâu, bất quá xác thực là dáng dấp lớn lên cực tốt mà thôi.
Nhưng ngày thường tốt mới là họa, nếu là tính tình ổn thỏa thì thôi không nói, dù sao ở bên trong trạch phủ, người ngoài cũng nhìn không thấy, nếu là cùng một dạng với mẫu thân của nàng, sẽ thành cái gì? Cho nên nói, nếu Ngạn Hồng muốn kết hôn với vị đại tiểu thư kia của Tô gia, là vạn vạn không thể.
Liễu Ngạn Hồng vừa thấy mẫu thân hắn đi vào, biết chuyện này liền bị lộ ra, nếu nói là trước kia thì Liễu Ngạn Hồng cũng không phải quá ghét Uyển Nhược, tình cảm của muội muội hắn và Uyển Nhược rất tốt, tự nhiên nhiều lúc hắn cũng có gặp mặt, Uyển Nhược cũng không có gì xấu, thông minh cơ trí, nhưng chỉ là vẻ thùy mị tầm thường, còn có một việc, chính là kể từ sáu năm trước, Thập Nhất gia trong cung biết hắn và Uyển Nhược đính hôn, những năm gần đây, không ít lần tìm hắn gây phiền toái.
Ở trong Thái học viện, trong cung, ở bên ngoài, chỉ cần tìm được cớ, liền muốn tìm hắn gây phiền phức, Triệu Hi là hoàng tử, còn là hoàng tử được hoàng thượng sủng nhất, Liễu Ngạn Hồng hắn dù có tôn quý hơn nữa, cũng không phải là hoàng tử, chỉ có nhường nhịn lên, bị những thứ này uất khí, nhưng cũng không thể nói cùng người khác, buồn bực ở trong lòng đã lâu liền không tự chủ được bắt đầu giận chó đánh mèo sang Uyển Nhược, từ trong lòng chán ghét Uyển Nhược.
Thời điểm lễ mừng năm mới năm trước, hắn cùng với Bát hoàng tử đi lên chùa ở trên núi ngoại thành giải sầu, đúng lúc gặp được lão thái thái trong Tô phủ, cũng ở bên kia lễ Phật ăn chay, nói thế nào, hắn cũng coi như tôn cô gia trong Tô phủ(cháu rể), nên đi qua dập đầu làm lễ ra mắt.
Dập đầu xong, vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Uyển Như đứng ở trong viện bên cạnh một gốc cây đào, ngay lập tức Liễu Ngạn Hồng bị kinh diễm thật sâu, toàn thân Uyển Như mặc bộ xiêm áo màu hồng nhạt, dáng người yểu điệu, eo nhỏ nhắn một bó, trên đầu chải một búi tóc tinh xảo rất khác biệt, mái tóc thật dài rũ xuống sau lưng, đen óng buông xuống, bên tóc mai cài một đóa hoa hải đường tươi đẹp, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhuận.
Mày như trăng non(cong), đôi mắt tựa như thu thủy, mũi đẹp đẽ tinh xảo phía dưới là đôi môi hồng cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cong lên, có một lúm đồng tiền như ẩn như hiện, xấu hổ cười một tiếng, đúng như hình dáng tuyệt đại giai nhân trong thơ trong tranh, đem ba hồn bảy phách của Liễu Ngạn Hồng cũng lấy đi phân nửa rồi, Bích Tỳ trong phòng hắn vẻ thùy mị cũng không tầm thường, càng thêm phong lưu linh xảo, hắn rất là thích, nhưng cùng vị cô nương này so sánh, hẳn là so đến chân trời đi.
Trở lại trên giường tại thiền phòng, lăn qua lộn lại một đêm không ngủ được, suy nghĩ lại, nhìn xiêm áo ăn mặc không giống như nha đầu, vừa ở trước mặt lão thái thái Tô phủ, nói vậy cũng là chủ tử Tô gia, lúc này lại chợt nhớ ra nguyên là Tô Uyển Nhược còn có một tỷ tỷ cách mẫu, chính là thân tỷ tỷ đồng mẫu của Tô Thừa An, chẳng lẽ là nàng?
Hôm sau, liền sai bảo chút bạc, nghe người làm mà Tô gia mang theo, quả nhiên là nàng, một hồi, Liễu Ngạn Hồng liền ở lại trong chùa hơn nửa tháng, hai người lén lút gặp mặt, khăn tay của Uyển Như liền chạy tới trong tay Liễu Ngạn Hồng.
Sau khi trở về phủ, Liễu Ngạn Hồng càng nghĩ đến Uyển Như lại càng thích, đang nơi này cả ngày không bỏ được, đã vậy Ngạn Linh còn tới đây chất vấn hắn không ra gì, mới cảm thấy phiền chán, đem hết lời trong lòng nói ra, không ngờ bị mẫu thân nghe thấy, đơn giản dứt khoát cắn răng một cái, bùm một tiếng té quỵ xuống đất:
"Mẫu thân, nhi tử không cưới Uyển Nhược, dù sao đều là tiểu thư trong Tô phủ, cưới ai mà chẳng giống nhau?"
Trần thị tức giận tới mức run run, cũng không nghĩ đến, nhìn nhi tử thông minh, hẳn là bị sắc đẹp mê hoặc nên hồ đồ, lời này nếu mà truyền đi. . . . . .
Mặt mày Trần thị trầm xuống, khoát khoát tay, phía dưới nha đầu bà tử vội vàng lui ra ngoài, Trần thị ngồi ở giường bên cạnh, chỉ vào liễu ngạn hồng quát lớn:
"Thua thiệt con là công tử nhà quan dòng dõi thư hương, thật là sống đánh miệng (k hiểu lắm, các nàng thông cảm), lại làm ra chuyện xấu như vậy, con cũng không suy nghĩ một chút xem, có khuê tú nhà ai êm đẹp quy củ thủ lễ, lại chịu cùng một nam tử xa lạ dính dấp ở chung một chỗ, còn đem khăn tay tùy thân của mình, cũng tặng cho con, vả lại, con và Uyển Nhược đã đính hôn từ nhỏ, nàng ta làm tỷ tỷ chẳng lẽ lại không biết, biết rõ con là muội phu, còn nhân cơ hội lén lút hẹn hò, một khuê tú không biết liêm sỉ như vậy, tìm khắp kinh thành này cũng không thấy người thứ hai, đã vậy còn đem con mê hoặc thành hình dáng như vậy, nhanh chóng thu lại những ý định hoang đường đó lại cho ta, vì vậy chuyện này dừng lại ở đây, nếu như truyền tới trong lỗ tai của phụ thân con, vậy thì bị phạt trượng là chạy không thoát rồi."
Liễu Ngạn Hồng mấy bước đi qua quỳ gối xuống, ôm lấy chân Trần thị:
"Chẳng lẽ mẫu thân không thương nhi tử sao, nhi tử thật sự không thích Tô Uyển Nhược kia, nếu là theo như mẫu thân nói, Tổ Uyển Nhược và Thập Nhất gia trong cung, cũng là mỗi ngày gặp mặt, ở cùng một chỗ cưỡi ngựa bắn tên, chẳng lẽ cái này hợp quy củ?"
Liễu Ngạn Linh hừ một tiếng nói:
"Ca ca nói nhăng gì đó, Uyển Nhược và Triệu Hi, a, không, Thập Nhất gia, thời điểm ở cùng một chỗ cưỡi ngựa bắn tên, nhưng còn có ta và Thừa An ca ca nữa, vả lại, chúng ta quang minh lỗi lạc, còn huynh dáng vẻ này lén lén lút lút tư hẹn hò, còn viết những thứ dâm từ diễm khúc (thơ mang những từ ngữ k đứng đắn), phi, chớ đem nước bẩn của các ngươi, hắt lên trên người chúng ta."
"Ngạn Linh, một cô nương gia, nói bậy bạ gì đó?"
Trần thị lườm nàng một cái:
"Dù sao Thập Nhất gia cũng là hoàng tử, mặc dù trong ngày thường các con có quen thân, cũng không thể gọi thẳng kỳ danh (tên), nơi này không có chuyện của con, trở về trong phòng con đi."
Liễu Ngạn Linh bĩu môi, vừa đi đến cửa, Trần thị còn gọi nàng lại nói:
"Con đứng lại đã, chuyện hôm nay, không thể để cho Uyển Nhược biết."
Ngược lại Liễu Ngạn Linh lại đáp một tiếng:
"Chuyện ghê tởm như vậy, con sẽ không nói cho Uyển Nhược biết đâu, bất kể như thế nào, con liền nhận thức Uyển Nhược là tẩu tẩu của con, ca ca, nếu huynh cưới người khác về, nhìn muội mang roi ra đánh cho nàng gần chết, hơn nữa người nào cũng giống như vậy."
Nói xong, hầm hừ bỏ đi. Chờ Ngạn Linh đi ra ngoài, sắc mặt Trần thị lại trì hoãn, đưa tay đem Ngạn Hồng kéo lên, thở dài nói:
"Cõi đời này nào có mẫu thân không thương nhi tử đâu, mẫu thân chỉ cần có gì đó, con muốn gì tất cả đều cho con, nhưng chuyện cưới thê tử này, không thể nhìn bộ dạng xinh xắn hay không, trừ đi môn đăng hộ đối, quan trọng hơn nữa chính là nhân phẩm tính tình, Tô Uyển Như kia ta cũng gặp qua mấy lần, xác thực lớn lên bộ dáng rất xinh đẹp, nhưng cũng là thứ xuất, thứ xuất cũng không sợ, nhưng danh tiếng của ngoại tổ mẫu và mẫu thân nàng thực sự không tốt, thê tử như vậy, đừng nói phụ thân con không thuận theo rồi, cả lão thái quân mà thậm chí ngay cả tổ phụ của con cũng không đồng ý đâu."
Trong lòng Liễu Ngạn Hồng cũng biết một chút những điều này, buồn hồi lâu, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói:
"Không bằng trước tiên nhi tử cưới Uyển Nhược, đợi đến khi Uyển Nhược vào cửa, lại cưới Uyển Như làm tiểu thiếp, noi theo Nga Hoàng Nữ Anh cùng chung một chồng, cũng coi như......"
"Nói bậy!"
Lời của hắn còn chưa nói hết, liền bị Trần thị cắt đứt:
"Con nghĩ rằng mẫu thân của Uyển Nhược chỉ là để trưng bày thôi sao?(ý nói chỉ để nhìn chứ không có thực quyền gì) Còn có vị lão thái thái trong Vương phủ kia nữa, hôm nay mẫu thân nói những lời này với con, muốn kết hôn với vị đại tiểu thư kia của Tô gia, đừng nói chánh thê, chính là người tiểu thiếp cũng không có cửa."