Hôm sau, quả nhiên Như Ý tìm kinh thư đưa tới cho Uyển Nhược, Uyển Nhược ở trong phòng chép từng chữ từng chữ, bộ dáng kia hết sức thành kính nghiêm túc, Như Ý vừa mài mực vừa thở dài, không khỏi dùng mắt trộm quan sát tiểu thư nhà nàng.
Từ trước đến nay tiểu thư nhà nàng là một chủ tử tâm lớn nghĩ thông, Thừa An thiếu gia cũng thật vào đi vào lòng của tiểu thư, đừng nhắc tới người khác, chính là chính nàng có chuyện cũng không để ở trong lòng .
Thừa An thiếu gia, Như Ý cũng không lo lắng nhiều lắm, dù sao tuổi không lớn lắm, vừa là con cháu quan gia, cũng không thể thật ra trận giết địch, nghĩ đến chỉ là ở phía sau ứng phó chút chuyện thôi, nàng buồn là hôn sự của tiểu thư nhà nàng, mắt nhìn thấy cũng sắp cập kê rồi, nhưng hôn sự còn không rơi vào đâu.
Lại nói, vị Tô gia đại tiểu thư tâm ttuw hư hỏng kia cũng có chút vận số, gặp phải hai nước giao chiến, hoàng thượng có tâm lôi kéo Liễu phủ, ân huệ phần thưởng sẽ không quá đoạn tuyệt, thay đổi biện pháp cho Liễu phủ chỗ tốt, ngay cả nàng là một nha đầu không hiểu chuyện triều đình cũng nhìn ra rồi.
Đại tiểu thư Tô gia còn chưa có vào cung thái tử đâu, bên này bỗng nhiên hoàng thượng lại hạ xuống đạo ý chỉ, nói thái tử thê thiếp đông đảo, không thể làm chậm trễ nữ nhi Tô phủ nữa, đặc biệt ban cho làm thiếp của trưởng tử Liễu phủ, đây thật là muốn cái gì có cái đó.
Liễu phủ bên kia cũng đang vì chuyện này mà buồn bã, từ lúc thánh chỉ nói muốn Tô đại tiểu thư vào cung làm thiếp của thái tử, vốn dĩ bệnh tình của Liễu Ngạn Hoành ( ed: từ giờ mình đổi Liễu Ngạn Hồng là Liễu Ngạn Hoành nha, có thời gian sẽ sửa lại những chương trước sau vậy) không có tốt lên, lại càng nặng thêm mấy phần, cũng không biết thật là vào tâm còn là như thế nào, lại giống như nhập ma có vướng mắc, toàn tâm toàn ý yêu thích Tô Uyển Như, nếu không phải cưới vào, nói không chừng bệnh này lại thật sự không tốt lên được.
Liễu Lão thái gia tức giận cũng không có cách nào, không ngừng mà nói gia môn bất hạnh, lại sinh hạ con cháu không có tiền đồ như thế, lão thái quân cùng Trần thị bên kia mặc dù thở dài nhưng cũng nóng lòng, giờ phải như thế nào mới tốt? Không thể trống mắt nhìn nhi tử Liễu phủ, cứ như vậy bệnh chết.
Trần thị không có cách nào, định viết phong thư nhà, trực tiếp đưa tới trong tay Liễu Trường Thanh đang ở binh doanh Thanh Giang, uyển chuyển đem chuyện của Ngạn Hoành nói ra, ý kia là, muốn Liễu Trường Thanh suy tính ở bên hoàng thương để lộ ít thông tin, nói một chút tình cảm và thể diện, xem một chút có thể hay không đem Tô Uyển Như đi qua, nói thế nào thì thê thiếp của thái tử cũng đông đảo, cũng không phải là vì yêu thích Tô Uyển Như.
Trần thị lén lút đoán là thủ đoạn của Vương thị, bởi vì giận Tô Uyển Như làm hỏng nhân duyên của Tô Uyển Nhược (ed: ta nói con mụ này toàn từ bụng ta suy ra bụng người, thấy mà ghét, làm đoạn này thấy bực), tỷ tỷ của bà còn là Hiền phi nương nương đấy thôi, khiến cho chút sức lực, mới đem cái thứ nữ này tìm một cái kết cục hẳn phải chết xử lý ra ngoài, mặc dù tranh giành nữ nhân cùng hoàng gia không khỏi hoang đường, nhưng cũng không phải là không thể làm, hơn nữa hiện nay Liễu Trường Thanh đang được trọng dụng.
Liễu Trường Thanh nhận tin, tức giận sôi lên, vừa hận không được trở về kinh ngay lập tức, lấy gậy đánh chết Liễu Ngạn Hoành, vừa âm thầm oán giận thê tử ngu xuẩn, sao liền quên đạo lý thịnh quá tất suy.
Hắn được trọng dụng, mặc dù lần này thật sự chặn lại Nam Hạ xâm lấn, đó cũng là bổn phận thân là thần tử, huống chi hắn căn bản không có chút nào nắm chặt, cái ấn Nguyên soái này tựa như một que săt nóng bỏng, người nào cầm cũng không chịu nổi.
Nếu là thua, một người chôn xương sa trường coi như sạch sẽ, nếu là thắng, họa phúc sau này lại càng khó liệu hơn, tiền lệ các triều đại đổi thay bày ở nơi nào , nếu là may mắn đánh thắng trận, khó tránh khỏi tương lai sẽ rơi vào kết cục công cao chấn chủ, hoàng thượng trời sinh tính hay đa nghi, kể cả Duệ thân vương là thân đệ đệ cùng mẫu, còn có tâm phòng bị, huống chi Liễu Trường Thanh hắn.
Lúc này cần cẩn thận chặt chẽ hơn, lúc này vì giúp nhi tử cưới thiếp, liền lao sư động chúng cùng hoàng gia tranh nữ nhân, không nói chính xác về sau đây chính là một cái tội lớn, đừng xem Liễu Trường Thanh là một võ tướng, cũng là người biết chuyện, vì vậy thư hồi âm lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, lại viết thêm phong thư khác cho Liễu lão thái gia, trong thư gắng sức kể lể lợi hại, kỳ vọng phụ thân có thể nghiêm gia quản giáo Ngạn Hoành, không trông cậy vào tương lai có thể quang tông diệu tổ, chuyện hoang đường như thế để mặc cho đi xuống, chỉ họa cùng toàn tộc.
Đáng tiếc phong thư nhà của Liễu Trường Thanh còn chưa về đến, hoàng thượng đã hạ thánh chỉ ban thưởng thiếp xuống, bởi vì đánh giặc, lại thành toàn cho tâm nguyện Tô Uyển Như.
Tuy là nạp thiếp, bởi vì có thánh chỉ của hoàng thượng, hơn nữa, cái thiếp này cũng không phải là nữ nhi gia đình tầm thường, Liễu phủ cũng không tiện quá mức sơ sót chậm trễ, chẳng qua là như vậy, hôn sự lúc trước của Uyển Nhược và Liễu Ngạn Hồng, không khỏi liền bị lần nữa lật ra ngoài, thân thích bên trong kinh thành cũng nghị luận ầm ĩ.
Mặc dù không đến nỗi nói quá khó nghe, nhưng vị nhị tiểu thư dòng chính của Tô phủ này, cũng coi như thanh danh lên cao rồi, trong sạch của Uyển Nhược cũng bị Uyển Như liên lụy, vừa hỏng nhân duyên, hơn nữa liên lụy cả danh tiếng, thật khiến cho Như Ý mỗi lần nhớ tới cũng tức giận không thôi, nhưng cố tình tiểu thư lại ngày ngày nhớ tới Thừa An thiếu gia, còn chuyện của mình thế nhưng một chút cũng không để bụng.
Bên này chủ tớ hai người đang mỗi người đều có ý nghĩ riêng, chợt thấy bên ngoài tiểu nha đầu Phúc nhi lỗ mãng vội vàng chạy vào, cũng dọa Như Ý giật mình, mực tàu trong tay thiếu chút nữa chảy xuống, giận trách nói:
"Nói qua bao nhiêu lần rồi, vẫn còn xúc động nóng nảy như vậy, lát nữa phải nói với bà vú đánh ngươi mấy roi, xem ngươi còn nhớ hay không."
Phúc nhi vội nói:
"Tiểu thư, Như Ý tỷ tỷ, em nghe người của lão thái thái bên kia nói, Duệ thân vương phi sắp không xong, lão thái gia lão thái thái và cô phu nhân* ( cô phu nhân: em chồng hoặc chị chồng của mẹ, của cha) trong phủ, trong phủ Nhị lão thái gia bên kia cùng một đám bà, sáng sớm hôm nay liền đi qua vương phủ rồi."
Sáng sớm Như Ý đã qua viện của lão thái thái tìm kinh Phật, ngược lại biết lão thái thái đi Duệ thân vương phủ thăm bệnh, lại không biết việc như thế, nhưng cũng vội quát một tiếng:
"Ngươi càng ngày càng thích nói hươu nói vượn, cái gì không xong. . . . . ."
Lời của Như Ý còn chưa nói hết, chỉ thấy Phúc Nhuận ma ma một cước bước đi vào, phúc phúc thân nói:
"Lão thái thái muốn tiểu thư nhanh chóng thay đổi quần áo, đi qua Duệ thân vương phủ bên đó đây?"
Uyển Nhược ngớ ngẩn, nhưng cũng không dám trì hoãn, Duệ thân vương phi hiện nay hình dáng như vậy, tự nhiên không nên mặc quá tươi sáng đẹp đẽ, nhưng cũng không thể mặc quá trong trắng thuần khiết, tránh cho rơi xuống điều không phải.
Như Ý hơi đắn đo liền chọn một cái áo màu vàng nhạt, hầu hạ Uyển Nhược mặc vào, bên ngoài lại đem áo choàng màu xanh da trời khoác lên cho nàng, trên đầu lần nữa chải một búi tóc đơn giản, chỉ bổ sung một cây trâm vàng Bát Bảo, bên tai như cũ là hoa tai bằng ngọc mà ngày thường nàng hay mang, đơn giản hào phóng, nhưng cũng không mất thể diện.
Vừa giúp nàng mặc, Như Ý vừa nhỏ giọng nói:
"Vương phi tuy nói là xuất thân từ Vương gia chúng ta, nhưng cũng là trong phủ Nhị lão thái gia, sao lại muốn tiểu thư qua đó, cũng không biết vì duyên cớ gì?"
Uyển Nhược lắc đầu một cái:
"Chúng ta cũng không cần mình hiểu lầm, dù sao lão thái thái ở bên kia rồi, nghĩ đến vô sự. . . . . ."
Thật ra thì lời này Uyển Nhược thật nói sai, trong lòng lão thái thái cũng nói thầm lắm, sáng sớm liền nghe được tin tức, lúc Thanh nha đầu chưa xuất giá, cũng được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái mấy năm, hôm nay tuổi còn trẻ mà cứ như vậy, dù sao lão thái thái cũng muốn đến nhìn xem sao.
Nếu nói là Duệ thân vương phi cũng ầm ĩ một trận, năm trước huyên náo hơn nữa hung hiểm, nhưng từ lúc qua năm, nhìn cũng thấy một chút tốt lên, cộng thêm Duệ thân vương cũng trở về tới, ước chừng tinh thần tốt rồi, tháng trước trong lúc gặp mặt, nhưng quay trowr lại cũng thấy tốt, sao này lừa dối một cái liền lại không được.
Tuy nói tới báo tin mà nói không được tốt, nhưng lão thái thái cũng không thật sự nghĩ tới hướng xấu nhất, vào Miểu Ảnh lâu mà Vương phi ở, nhìn thấy ba chữ này, lão thái thái liền không nhịn được nhíu nhíu mày, không phải bà tin những thứ hư ảo gì đó, ba chữ này thật sự không quá may mắn, hư vô mờ mịt, lờ mờ, ý tứ một người cũng đều không chân thật, nghĩ đến chỗ này, vì thể nhỏ giọng hỏi ma ma dẫn đường trước mặt:
"Ta nhớ được trước đây Vương phi thường sống ở Thuý Vi các mà, chắc là lão bà ta lớn tuổi, trí nhớ không tốt, nhớ kém cũng có."
Bà tử kia cũng là ma ma quản sự có thể diện trong phủ, nhỏ giọng nói:
"Lão thái thái không có nhớ kém, ban đầu hằng ngày Vương phi là ở Thuý Vi các, trước đó vài ngày, nói muốn ở địa phương gần đó, liền muốn dời đến Miểu Ảnh lâu, lúc đầu Vương gia có nói, khi đó vào mùa thu còn có chút nóng, qua một thời gian chờ vào thu chuyển trở về, cũng không hao tốn chuyện gì, nào biết. . . . . ."
Nói xong, lau hai giọt nước mắt, lão thái thái tâm cũng vèo một cái liền lạnh một nửa, này cũng không thật đáp câu nói kia rồi, mơ hồ mơ hồ lại thật sự không xong.
Đi theo ở đằng sau là mẫu thân ruột của Vương Thuấn Thanh, khuôn mặt kia cũng trắng không có tý huyết sắc nào rồi, lắc lư lay động mấy lần, nếu không phải có ma ma đỡ bên cạnh, thiếu chút nữa ngã ở trên đất, cũng biết ở đây không phải trong phủ của mình, không thể để mất lễ nghi thể diện, cố gắng đi vào.
Mới vừa vào phòng khách chỉ thấy Duệ thân vương cùng mấy thái y, đang ở nơi đó nói chuyện, cả đám vội vàng dập đầu hành lễ, người khác còn miễn đi, Duệ thân vương một phen đỡ lão thái thái lên nói:
"Sớm như vậy, căn bản cũng không muốn quấy rầy yên tĩnh của lão thái thái, nhưng thái y đều nói không tốt chút nào rồi, cũng sợ đưa tin chậm, làm trễ nải thời gian. . . . . ."
Nói sơ lược mấy câu, giữ lại hai vị lão thái gia cùng cữu cữu của Uyển Nhược, phụ thân của Vương Thuấn Thanh, ở phòng ngoài, nói chuyện cùng với Duệ thân vương, lão thái thái mang theo nữ quyến vào bên trong.
Đến gần trước mặt lão thái thái nhìn lên, tâm còn một nửa cũng nóng lên không đứng lên, đâu còn có một dáng vẻ, nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xám, gầy chỉ còn sót một thanh xương, tóc dài buông thong ở trên gồi thêu cành bầu hồ lô, khô héo cũng không có chút bóng bẩy nào, thật như quang cảnh của người sắp chết.
Dường như biết người tới là người thân, Vương Thuấn Thanh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt còn có một chút vui mừng, nói chuyện mặc dù không có hơi sức gì, nhưng cũng mạch lạc rõ ràng, nhìn ra được, trong lòng vẫn là hiểu.
Lão thái thái hơi an ủi nàng mấy câu, trong lòng lại càng khổ sở, liền dẫn mọi người ra ngoài phòng ngoài, trong nhà chỉ để lại hai mẫu tử các nàng nói chuyện với nhau.
Ai ngờ không tới một lát sau, mẫu thân của Thuấn Thanh đi ra ngoài nói với lão thái thái là Vương phi có lời muốn nói với Uyển Nhược. Lão thái thái vội để Phúc Nhuận gia đi về phủ đón, trong lòng cũng không khỏi có chút nghi ngờ.
Lúc Uyển Nhược vào kinh, Thuấn Thanh đã được hứa gả cho Duệ thân vương, tuy là biểu tỷ muội, nhưng mà cũng chỉ gặp vài lần mà thôi, sau này Thuấn Thanh đi theo Duệ thân vương đến Thanh Giang, trở lại liền bị bệnh, hai người cũng có rất ít thời gian gặp mặt, chớ đừng nói chi là thân thiết giữa tỷ muội, cũng đã đến tình hình như vậy rồi, sao lại nhớ tới Uyển Nhược . . . . . .