_ Quên rồi.
Chú nói một cách phũ không thể nào phũ hơn.
_ Vậy làm phiền anh đưa em đến ngã tư gần nhà anh.
Chị Phương đỏ mặt vì ngại cũng vì tức mà nói vô thức nhìn trên cổ chú , thấy được chỗ đánh dấu của tôi để lại đen mặt không nói gì nữa.
Yêu trai thẳng đó khác mọi người ạ , đúng như ngã tư gần nhà chú đậu xe gần vẻ hè quay người nói với chị Phương làm chị tức giận xuống xe lấy vali đi thẳng một mặt.
_ Ngã tư xuống xe đi , anh phải đưa vợ về nhà rồi.
Chú lái xe đi thêm một khúc đến nhà , lúc này tôi đã ngủ trong xe lúc nào không hay.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp ôm mình rất dễ chịu cộng với chiếc giường êm ấm.
_ Ưm chú à.
Cơn buồn ngủ làm tôi không muốn mở mắt , mà chỉ mơ hồ hỏi.
_ Không là chồng em.
Giọng chú khàn đi nghe rất mê người nhất là lúc chú nói mấy câu dụ người với tôi.
_ Chồng nào !.
Chú nghe thế tức giận cắn vành tai tôi.
_ Em có bao nhiêu chồng.
Bị chú cắn tuy không đau nhưng làm tôi giật mình ngồi dậy mở to mắt giận dỗi nhìn chú.
_ Cháu về phòng.
_ Thôi ngủ lại đây đi , phòng anh cũng là phòng em mà vợ.
Chú lộ vẻ mặt làm nũng nhìn tôi đầu cọ cọ ngực tôi , nhìn chú lúc này không khác gì cún con làm nũng với chủ vậy.
_ Không được.
_ Vợ nghe gì không ?
Chú ngước đầu nhìn tôi đôi mắt long lanh , tôi cảm thấy hơi sợ ánh mắt đó.
_ Tiếng tim anh vỡ đó vợ ơi , vợ hết yêu anh rồi đúng không.
_ Vợ chê anh già nên đâu muốn ngủ ở phòng anh.
Tôi nghe chú nói vừa tức lại vừa mắc cười , không ngờ chú nói ra mấy lời đó.
_ Mệt đi ngủ.
Tôi nằm xuống quay lưng lại mặt chú , chú nằm xuống ôm tôi , hôn một cái trên trán tôi.
_ Vợ ngủ ngon.
Sáng sớm ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ , tôi được chú kêu dậy để đi học.
Bình thường tôi không ngủ say như thế đâu tại hôm nay được chú ôm nên mới ngủ quên cả thời gian.
_ Vợ , dậy đi học.
Tôi ngáy ngủ xuống giường đi về phòng của mình.
Vệ sinh thay đồ xong đang chải đầu thì điện thoại rêu lên một tiếng.
Là chú nhắn tin cho tôi nội dung ngắn gọn.
_ Vợ chiều đến bệnh viện tìm anh nha yêu vợ anh đi làm đây.
Trước cổng bệnh viện của chú làm việc , hai người phụ nữ xinh đẹp tiến vào một người mang vẽ đẹp trưởng thành một người mang vẻ đẹp trẻ trung làm mọi người chú ý đến.
Đặc biệt họ tìm chung một người.
_ Xin hỏi bác sĩ Lâm khoa thần kinh có đây không ?
Hai người đồng thanh nói.
_ Dạ xin lỗi bác sĩ Lâm chưa đến bệnh viện ạ hai chị có thể ngồi ghế chờ.
Chị y tá lên tiếng trả lời hai người họ , quả thật họ cũng không ngờ là tìm chung một người.
_ Chào cô , cô tìm bác sĩ Lâm làm gì thế.
Chị An Thi tò mò mà hỏi cô gái đang ngồi cách mình không xa.
_ Tôi là bạn cũ của bác sĩ Lâm.
Chị Phương nghe hỏi thì cười tươi trả lời câu hỏi của chị An Thi.
_ Thế hả chào cô tôi là vị hôn thê của bác sĩ Lâm.
Nghe chị An Thi nói mà chị Phương mở to mắt mồn chử A mắt chữ O.
Không thể nào mới hôm trước gặp là một người khác , thế giờ lại một người khác tự bảo là vị hôn thê của chú làm chị Phương có phần không tin.
_ Cô là vị hôn thê của Phong.
Chị An thi nghe câu hỏi có vài phần không vui lắm vì Phong từ miệng cô gái kế bên này nghe có vài phần thuận miệng.
_ Ừ làm sao à , bạn cũ nên không biết Phong có vị hôn thê là bình thường mà nhỉ.
Quả thật quá là sốc luôn đấy chứ.
mọi người ủng hộ truyện mới của em với ạ( >.
< )
Danh Sách Chương: