Nó bị lời nói cùng ánh mắt chân thành của người kế bên cạnh, ổng không tức giận vì lời nó vừa nói ngược lại dịu dàng hơn nhìn nó.
_ Nếu em đồng ý, anh nguyện sẽ cả đời này chăm sóc em.
Quả thật từ lúc mẹ nó qua đời, trong chính căn nhà của nó, nó như người vô hình vậy, cái danh xưng đại tiểu thư nhà họ Thị cũng bị cướp mất.
Ba nó lại xem nó như sao chổi, không quan tâm gì đến nó.
Giờ lại có một người đàn ông cam tâm hình nguyện chăm sóc nó cả đời như thế.
_ Ưm...!anh...!em..
em muốn qua xem con Nghi ra sao rồi.
Nó đỏ mặt, nói đi vụ khác, nó không biết nên trả lời như nào.
_ Được, em ngủ một giấc thức dậy anh sẽ dẫn em đi.
Nó ngoan ngoãn nằm xuống giường, một nụ hôn không báo trước được đặt nhẹ lên trán nó.
_ Ngủ ngon bảo bối.
Cơn buồn ngủ kéo đến, nó dần chìm vào giấc ngủ.
Xác định nó đã ngủ ổng mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Tay cầm điện thoại nhấn tin cho ai đó, xong xuôi đưa tay lên xoa thái dương.
Chú đang ôm tôi nhận được tin nhấn, đứng dậy mặc áo khoác, cùi người nhìn tôi đang ngủ hôn nhẹ trên trán tôi một cái rồi mở cửa rời đi.
Sân thượng bệnh viện.
Trong một góc nếu không để ý sẽ không phát hiện ra.
Người đàn ông mang vẻ lãnh đạm, làm say lòng người cộng với làn khói trắng của thuốc lá càng làm tăng vẻ ma mị.
_ Mày gọi tao lên đây có việc gì à.
Chú từ xa đi lại thấy thằng bạn đã lâu không đụng đến thuốc lá, giờ lại đang có phần hơi bầt ngờ.
Ổng quay người đưa điện thoại mở sẵn đoạn ổng quay lại được ở quán cà phê.
Xem xong cả hai trầm mặt không ai nói với ai câu nào, có lẽ họ không biết nên làm sao cho phải đáng.
Thật lâu của sự im lặng đó ổng mới chịu lên tiếng hỏi.
_ Mày định làm sao.
Chú cau mày nhìn người phụ nữ trong đoạn phim được quay.
_ Cho tao một điếu.
Một người giờ đã thành hai người hút, làn khói mờ ảo càng nhiều hơn.
_ Vụ này mày đừng sang vô.
Chú hút một hơi sao đó nhả khói mang hương vị thuốc lá ra ngoài, cau mày lên tiếng.
_ Ừ, tao chằc mày biết phải làm sao.
Giọng của ổng khác với mọi ngày rất nhiều, giọng nói lạnh lùng mang thêm chút sát khí làm người ta lạnh sóng lưng.
_ Ừ.
Trở về phòng bệnh thấy nó vẫn đang yên giấc ngủ, trên môi ổng vô thức nở nụ cười ấm ấp.
Ít ai biết rằng bác sĩ Lục yêu quý của họ, là một người không nên đụng vô.
_ Ưm anh...!mùi thuốc là, anh lại hút thuốc à.
Nó mở mắt cau mày, vốn dậy từ lâu chỉ muốn ngắm mắt tịnh tâm, không ngờ lại phát hiện ra mùi thuốc trên người đàn ông này.
_ Vâng, anh hút một ít.
Một ít của ổng là trên người toàn là mùi thuốc lá, nó cau mày nhìn ổng, lại thấy ổng tỏ vẻ đáng thương.
_ Anh hai à, anh là bác sĩ đấy.
Nó thở dài nhìn ổng muốn la ổng nhưng không nỡ.
_ Em gái thân yêu của chị.
Cửa mở ra, Một cô gái ăn mặc lịch sư, giọng nói nhỏ nhẹ im tai.
Nhưng đối với nó mà nói thật sự khó nghe.
_ Bác sĩ cậu ra ngoài cho chị em tôi nói chuyện được không.
Nói xong không quên nỡ một nụ cười tỏa nắng.
Nhớ đến những gì chị An Thi và người đàn ông kia nói trong tiệm cà phê.
Máu sôi lên não muốn bóp chết chị ta.
_ ĐƯỢC.
Kiềm cơn giận trong lòng, ổng không muốn nó biết vụ này.
Quay qua đỡ nó ngồi dậy, xoa đầu nó chuẩn bị quay người rời đi.
_ Anh đừng đi.
Tay nó nắm lấy áo ổng, nhìn ổng rồi lại nhìn chị An Thi.