Chuyển ngữ: WanhooDòng người An Hữu về đến cổng, An Hữu xuống ngựa trước rồi đỡ Minh Châu Quận chúa xuống, hai người chẳng ngần ngại khi tiếp xúc chân tay.“Mẹ.” An Hữu chào mẹ một tiếng, cụ bà gật gù, bảo: “Về là tốt rồi.”Ninh Thư mỉm cười nhìn An Hữu.
An Hữu là một người đàn ông tuấn tú, oai hùng, trưởng thành, quyến rũ, bộ áo giáp mang lại cảm giác an toàn.“Lệnh Nhàn.” An Hữu tay bắt mặt mừng với Ninh Thư làm nụ cười trên mặt Ninh Thư khựng lại, ghê hết cả người.An Hữu nắm tay Ninh Thư, “Vất vả cho nàng rồi.”“Cha ơi, mẫu thân nhớ cha đến ốm luôn, cha về là mẹ khỏe rồi.” An Linh Vân láu lỉnh nói.Thấy con gái, An Hữu nhớ đến Minh Châu Quận chúa và giải thích với mọi người: “Đây là Minh Châu Quận chúa, con gái của Yến Vương, bên cạnh là tiểu thế tử.”Mọi người nghe thế vội vàng quỳ xuống hành lễ, Minh Châu Quận chúa vội bảo: “Mọi người không cần đa lễ, được thấy mọi người thế này khiến ta vô cùng hâm mộ, ta muốn hòa nhập vào gia đình này.”Ninh Thư: ...Cụ bà Thẩm thị biến sắc, bà cứ tưởng là cô gái loạn lạc bình thường, lại chẳng ngờ đó là quận chúa hoàng gia.
Quận chúa mà lại cưỡi chung ngựa với con trai mình không có bất cứ ái ngại nam nữ gì hết.“Tạm thời Minh Châu Quận chúa sẽ sống ở phủ tướng quân.” An Hữu nói vậy với mọi người rồi ngoảnh lại nói với Minh Châu Quận chúa: “Sau này người cứ xem phủ tướng quân là nhà mình nhé.”An Linh Vân thấy cha mình quan tâm Minh Châu Quận chúa thế thì giậm chân, “Cha thích quận chúa gì đó này chứ chẳng thương Linh Vân gì cả.”Ninh Thư mắng An Linh Vân té tát, “Không được vô lễ với quận chúa.”“Không sao đâu.” Minh Châu Quận chúa can, “Mọi người là mong ước của ta, nhìn thấy mọi người là ta lại nhớ đến người thân ở Vân Châu, vậy nhưng họ đã không còn trên thế gian này nữa rồi.”An Linh Vân tỏ ra đồng cảm, “Không sao, sau này ta sẽ là bạn tốt của người.”Minh Châu Quận chúa gật đầu cười cảm động, cô nhìn sang An Hữu, An Hữu mỉm cười với cô.Minh Châu Quận chúa thoát tục, lém lỉnh, dịu dàng, xinh đẹp, yếu ớt, kiên cường, gần như mọi điều tốt đẹp nhất đều dành cho cô ta, nhưng nhiêu đó cũng chẳng giấu đi được những việc mà cô ta đã làm.Cả nhà khách sáo chào đón Minh Châu Quận chúa vào phủ, An Hữu vỗ về Minh Châu Quận chúa, đến cả An Linh Vân và An Du cũng đứng bên cạnh cô ta.Ninh Thư cũng thấy cụ bà bên cạnh nhăn mày, cô cười nhạt, có một vài việc không thể để một mình cô gánh vác được.An Hữu dọn cho Minh Châu Quận chúa một cái viện riêng, mua rất nhiều đồ đạc quý giá bày bên trong để Minh Châu Quận chúa có hơi ấm gia đình.An Hữu qua tìm Ninh Thư, bảo Ninh Thư đưa tiền để dọn dẹp sân vườn bên viện cô ta cho gọn gàng sạch sẽ, bởi dẫu gì người ta cũng là quận chúa hoàng gia.Suýt thì Ninh Thư trợn trắng mắt, cô đã được thưởng thức cái sự điên khùng của An Hữu rồi, tự nhiên rước ông trời về nhà làm người nhà không thoải mái mới ngây thơ làm sao.Tại sao An Hữu lại cho rằng mình nên có trách nhiệm với Minh Châu Quận chúa nhỉ?Nếu đã là quận chúa hoàng gia vậy nên ăn sung mặc sướng trong hoàng cung chứ không phải để tang trong nhà thần tử.Chắc là Minh Châu Quận chúa không biết việc này.
Yến Vương là trời cao ở Vân Châu, Minh Châu Quận chúa sống như một cô công chúa, không ai bắt cô ta làm gì, cuộc sống của cô ta tươi đẹp và mỹ mãn.
Dù rằng gia tộc đã gặp biến cố nhưng Minh Châu Quận chúa vẫn ngây ngô như trước.Đây là một bông hoa thuần khiết đến không rành thế sự, không biết xấu hổ.Ninh Thư cười hiền từ, nói với An Hữu: “Hiện giờ Linh Vân đang quản lý việc nhà, thiếp nghĩ Linh Vân đã lớn nên để con bé chăm lo chuyện nhà, chàng có việc gì thì qua nói với con bé đi.”An Hữu gật đầu và qua tìm An Linh Vân.An Linh Vân đã chi một khoản tiền lớn hào phóng, đã vậy còn ra ngoài mua đồ với Minh Châu Quận chúa và bảo quận chúa đừng khách sáo.Ninh Thư biết chuyện chỉ cười nhạt, cô ngồi yên xem kịch hay.Cụ bà không mấy vui vẻ như nhưng không nói ra được, chẳng lẽ lại bảo không đưa tiền rồi bị nói là bạc đãi quận chúa, thái hậu trong cung khó chịu thì sao?Đâu phải ai cũng vô tư lự như Minh Châu Quận chúa.Con trai mình mời Phật về, có ngấn lệ cũng phải quỳ xuống mà cung phụng.Nói ra cũng buồn cười, rõ ràng là quận chúa hoàng gia mà lại để phủ tưởng quân bao nuôi, đã thế còn chẳng thấy hoàng đế và thái hậu ban thưởng gì nữa.Mà cũng chẳng cả cử hành tang lễ cho Yến Vương, quan tài thi thể Yến Vương cũng không chuyển về kinh thành, mọi việc đều bị lu mờ, thậm chí Minh Châu Quận chúa còn không đốt chút vàng mã nào cho cha và người thân ở Vân Châu.Tất cả chỉ có mỗi yêu và yêu, một cô quận chúa khóc lóc thảm thương khiến ông bác già đời thương xót và để ông bác già đời đó nạp làm tiểu thiếp.Cả ngày bận bịu, cuối cùng cũng đã sửa tiểu viện của Minh Châu Quận chúa có chút màu sắc.Ninh Thư gọi An Linh Vân chơi bời cả ngày qua, thấy con gái nhảy chân sáo nhí nhảnh đến thì lạnh mặt.An Linh Vân hỏi Ninh Thư: “Mẹ gọi con qua có việc gì không ạ?”Ninh Thư dặn An Linh Vân: “Tối nay nấu đồ chay, Minh Châu Quận chúa mới mất người thân, cần giữ đạo hiếu cho người nhà.
Con lớn rồi, có những việc con phải biết.”Người cổ đại có tang đặt chữ hiếu lên hàng đầu, lòng hiếu thảo là thước đo để so sánh phẩm hạnh của một con người.
Có một số gia tộc nghiêm khắc còn cấm sinh con đẻ cái, thậm chí sẽ trở thành vết nhơ của một quan viên.Xét theo hướng đó thì Minh Châu Quận chúa không phải một người con hiếu thảo, chẳng hay Yến Vương mà biết con gái chung đụng với một người đàn ông như thế có tức đến sống lại không nhỉ.Cơ mà không phải Minh Châu Quận chúa không hiểu sự đời mà là không biết phép tắc đó.Đây là một thế giới ngôn tình, đó đều là những chuyện nhỏ nhặt không cần bận tâm.Ninh Thư nói thêm một câu chẳng mấy mặn nồng: “Không có việc gì thì bảo bà con dạy con nhiều vào, bà con là một người phụ nữ tháo vát.”An Linh Vân gật đầu rồi xuống dặn việc.Lúc ăn cơm.Cụ bà Thẩm thị thấy bàn đồ chay thì hỏi Ninh Thư: “Hôm nay không phải mười lăm, sao lại ăn chay?”Cụ bà tin Phật, mười lăm hàng tháng sẽ ăn chay, cầu cho An Hữu đánh trận bình an, cũng là để chuộc tội cho bàn tay dính đầy máu của An Hữu.Hôm nay tự dưng làm trái quy định của cụ bà làm cụ bà rất hậm hực.Ninh Thư đáp: “Mẹ ạ, Minh Châu Quận chúa là người con hiếu thảo, không ăn thịt cá như chúng ta.”Bấy giờ Minh Châu Quận chúa dắt tiểu thế tử qua nghe thấy Ninh Thư nói vậy thì cảm động vô cùng: “Cảm ơn phu nhân đã suy nghĩ cho ta, nhưng ta muốn hòa nhập vào gia đình này, mọi người không phải kiêng dè ta đâu.”Ninh Thư: Ha ha ha...Ninh Thư để ý thấy cụ bà sầm mặt.
Thẩm thị nhìn Minh Châu Quận chúa điềm đạm đáng yêu, thanh cao thoát tục thì rất khó chịu với cái người cắm rễ trong nhà người khác này..
Danh Sách Chương: