Chuyển ngữ: WanhooĐoạn Tinh Huy biết trong đội quân có người có ý đồ bậy bạ, sự thật là một cô gái như công chúa Gia Huệ ở trong đội ngũ đã làm cánh đàn ông chết dẫm kia rục rịch.Đoạn Tinh Huy quan tâm nên mới đi lên hỏi thăm nhưng đối phương lại đáp trả thẳng thừng chẳng nề hà “Ngươi thấy bổn cung có sao à?” làm Đoạn Tinh Huy chạnh lòng bực tức.
Hắn chỉ quan tâm nàng thôi mà, cảnh giác vậy làm gì.Tình cảm dành cho hắn của công chúa Gia Huệ thay đổi quá nhanh, khiến Đoạn Tinh Huy cảm thấy chung tình ngày trước của công chúa Gia Huệ dành cho hắn chỉ là một giấc mơ đã qua.Đoạn Tinh Huy mất mặt quay đầu ngựa trở lại hộ vệ bên đại nguyên soái Thẩm Phong.Đội ngũ hành quân vẫn tiếp tục hướng về phía trước, nhiều ngày trôi qua Ninh Thư bắt đầu sắp hết chịu nổi.
Hành quân được hơn mười ngày, trong mười ngày này bắp đùi Ninh Thư bị cọ trầy da, đến khi không chịu được nữa cô bèn nghĩ ra cách quấn miếng lót buộc quanh đùi, sau rồi mới không còn đau như ngày trước nữa.Có vẻ như gan một số người trong đội ngũ ngày càng lớn.
Một số đang thăm dò giới hạn của Ninh Thư, một số người có suy nghĩ điên cuồng đó là biến công chúa Gia Huệ trở thành quân kỹ.Ninh Thư biết mà chỉ cười khẩy một tiếng, bất kể ai tiếp cận lều cô mà bịt mặt đều bị đánh một trận cả.Đại khái thấy được sự tàn bạo của Ninh Thư, đám người này cũng không dám quanh quẩn trước mặt Ninh Thư nữa, dù có đi ngang qua thôi cũng có khả năng bị đánh một trận ấy.
Vậy nên khu vực quanh lều Ninh Thư gần như khá vắng vẻ, Ninh Thư rất hài lòng về việc này, phải cứng thì chúng mới sợ.Đội ngũ hành quân càng đi xa càng vắng vẻ, những khu vực đất đai rộng lớn không có người trồng trọt, gọi là có một ít đất trồng hoa màu cũng bị người khác nhẵm đạp không còn nguyên vẹn.Dân Hung Nô coi bách tính biên giới của triều Đại Ung là con dê béo, lông dê tốt thì xén một đợt, mùa đông không có lương thực cũng đến thu gom.Ninh Thư vô cùng tức giận, dân Hung Nô người to cao ngựa chắc khỏe nhưng lại không muốn làm mà chỉ đi cướp bóc.Thẩm Phong cũng bi thương, ông vuốt râu ngả màu ngà nhìn xung quanh, cảm thán: “Bách tính biên giới sống khổ cực quá.”Đó là Thẩm Phong còn chưa nhìn thấy bách tính biên giới bị dân Hung Nô bắt đi khổ sở thế nào.
Quần áo rách rưới, người ngợm vàng vọt, làm lụng cho dân nó trong khi đám dân kia uống rượu và vung roi da vụt những đầy tớ ấy.Trái tim Ninh Thư đập thình thịch, cô chỉ ước có thể đánh một trận với đám dân Hung Nô ghê tởm đó ngay thôi.Càng đến gần biên giới tướng sĩ càng nặng lòng, thôn trang nơi đây hoang vắng, cơ bản là chẳng có ai cả.
Càng lại gần biên cương đất càng bị sa mạc hóa nghiêm trọng.Thẩm Phong tìm một thôn trang vắng vẻ để dựng trại đóng quân, thôn trang này có một số người già yếu, trẻ nhỏ khố rách áo ôm lạnh cóng đến tím bầm môi, chỉ mặc áo len rách nát, căn bản không đủ giữ ấm.Trông thấy quân đội, người trong thôn đều hãi hùng tuyệt vọng.
Mặc dù quân đội không hoành hành như dân Hung Nô thế nhưng vẫn khiến họ sợ như nhau.Từng bị đày đoạ mà binh lính nhắm mắt làm ngơ vậy nên những người dân này mới hoảng hốt thất thố như vậy.Ninh Thư tiến lên nói với Thẩm Phong: “Nguyên soái, hay là chúng ta là đừng vào trong thôn, không nên làm phiền dân chúng.”Nhìn người dân sợ đến run người, Thẩm Phong hạ lệnh dựng trại đóng quân ở gần thôn, đồng thời cũng hạ lệnh không cho phép đến làm phiền bách tính.Ninh Thư ngồi trong lều của mình tháo miếng lót trên đùi xuống, qua những ngày tháng hành quân yên ngựa đã cọ rách đùi cô, may mà có lót mới không nghiêm trọng hơn.Ninh Thư rắc thuốc bột ở vùng đa tấy đỏ, bỗng nhiên tai cô giật giật, hình như cô nghe thấy tiếng con gái kêu cứu.Ninh Thư vội vàng ra ngoài lều, trời có hơi sầm, Ninh Thư nghe thấy tiếng vó ngựa thì phải.Ninh Thư trèo luôn lên cây dõi mắt về phía xa, cô trông thấy trên một con đường cát bụi mù mịt có gần hai mươi người Hung Nô cưỡi ngựa trêu đùa cô gái đang cật lực chạy trốn phía trước.Một người đàn ông cười giễu cợt tàn nhẫn cùng cực, tỏ ra hứng thú với trò mèo vờn chuột.Ninh Thư điều động khí công nhảy xuống cây xông thẳng vào trong lều trại lớn nhất của Thẩm Phong, hô: “Nguyên soái, phát hiện dấu vết thát tử[1] ở phía trước, mong nguyên soái có thể cử một đội binh cho mạt tướng.”Thẩm Phong nghe vậy hỏi tướng lĩnh trong lều: “Ai muốn đi cùng với tả tiên phong?”Ngoài Thẩm Phong ra thì địa vị của công chúa Gia Huệ là cao nhất, tuy nhiên những người đàn ông này không muốn đi theo một người phụ nữ.Nhìn thái độ của họ, Ninh Thư vung roi nói thẳng: “Đi cùng bổn cung nếu không bổn cung vụt chết người đó.”Đoạn Tinh Huy đứng dậy đầu tiên, Thẩm Phong giao cho Ninh Thư đội ngũ khoảng một trăm người xông đến chỗ kia.
Khi đến nơi dân Hung Nô đã bắt được cô gái và xé quần áo cô lộ ra cơ thể đẹp đẽ.
Một vòng người Hung Nô cười dâm dê vây quanh cô gái, mắng chửi cô gái bằng những ctừ ngữ t.hô tục.Thấy vậy đầu Ninh Thư đến bốc khói.
Cô phi ngựa qua vung một roi vào người đàn ông đang đè lên cô gái.Người đàn ông kia đang định giơ thương thì bỗng bị vụt roi, hơn nữa còn vị vụt vào lưng khiến sống lưng đau điếng rồi cảm thấy người mình chết lặng.Cái roi này của Ninh Thư làm cột sống người đàn ông kia bị thương, tạm thời không thể hoạt động được.Tất cả mọi người đều bị tình huống làm cho kinh sợ, ngây người nhìn người bị roi đánh bị thương đầy thán phục và sợ hãi.Nhân lúc mọi người không chú ý, Ninh Thư nghiêng ngay người xuống lưng ngựa, cúi xuống tóm lấy cánh tay cô gái dưới đất rồi kéo mạnh cô gái đó lên lưng ngựa.Cô gái ngẩn người nhìn Ninh Thư, dường như đã chìm trong đôi mắt sáng lạnh lùng của Ninh Thư.Thát tử thấy chiến lợi phẩm của mình bị cướp đi thì tức đến rống lên.
Ở biên giới này mọi chuyện đều thuận lợi với dân Hung Nô, trước nay chưa từng gặp phải chuyện như vậy.Ninh Thư cởi áo choàng đỏ phía sau mình chùm lên người cô gái.
Mới đầu dường như cô gái kia còn chưa kịp định hình, thì đến khi áo choàng chùm vào người cô gái ấy rùng mình một cái im lặng cúi đầu.Một lát sau đội ngũ phía sau cũng đuổi kịp.
Đoạn Tinh Huy thấy thát tử thì đỏ mắt như gặp kẻ thù.
Lần trước hắn trúng kế của đám thát tử mới làm mất chức tướng quân của hắn.Đầu tiên thát tử tức giận nói ngôn ngữ Ninh Thư không hiểu, sau thấy nhiều người đến như vậy, một trong các thát tử mới lắp bắp nói tiếng triều Đại Ung, “Các ngươi...!không phải thủ binh biên cảnh.”Thủ binh biên cảnh đều bị bọn chúng dọa sợ, nhìn thấy chúng đều chạy đường vòng, nên chúng mới có thể làm xằng làm bậy trên đất Đại Ung._Chú thích1.
Thát tử: Dân du mục phía Bắc..
Danh Sách Chương: