Thế nên tới tận muộn ngày hôm đó anh mới đi kiếm và tìm thấy cô đang thay vải trải giường trong một trong những phòng ngủ dành cho khách. Lạy chúa, ở gần cô với một chiếc giường ở ngay trong tầm với thật là khó khăn, thật sự vô cùng khó khăn. Lần chết tiệt nào cũng vậy, anh đều bị nỗi ham muốn nóng bỏng chảy bắn xuyên qua người. Dĩ nhiên, chiếc giường có ở đó trong tầm với hay không không thành vấn đề. Danny đơn giản là luôn ảnh hưởng đến anh theo cách đó bất kể là họ đang ở đâu.
Anh đứng nơi ngưỡng cửa và hắng giọng để thu hút sự chú ý của cô. Cô liếc lên nhìn anh và cau mày. Rõ ràng là cô vẫn còn bực mình với anh vì đã đem mối quan hệ của họ ra bàn tán trước mặt những người họ hangfh của anh, có thể đã chuẩn bị sẵn một màn la rầy trách mắng dành cho anh, nhưng bất kể điều gì cô định nói cũng đều bị lãng quên khi ánh mắt cô bắt gặp vật anh đang cầm trên tay - mỗi tay.
"Ôi, anh đã không," cô nói khi cô tiến đến anh và nhấc chú mèo con trắng-như-tuyết khỏi bàn tay trái của anh.
"Em sẽ không giữ nó đâu," cô nói khi đưa chú mèo con lên má dụi dụi.
"Không nghĩ em sẽ" là tất cả những gì Jeremy nói, và cố gắng để không cười.
Với ánh mắt nơi chú chó con trên tay phải anh, cô tiếp tục, "Em cũng sẽ không giữ nó đâu," trong khi đưa tay ra lấy chú cún khỏi tay anh.
"Dĩ nhiên là không," Jeremy tán thành.
Cô đi lại chiếc giường để đặt cả hai con vật xuống đó. Chúng hít ngửi nhau một lúc, rồi chú cún con cuộn tròn thành một quả bóng và ngủ, trong khi chú mèo con ngồi cạnh đó và bắt đầu liếm láp một chiếc móng vuốt. Chúng gần như bằng nhau về kích cỡ, có lẽ không quá vài tuần tuổi.
"Anh nghe nói chúng sẽ sống rất hòa thuận nếu lớn lên cùng nhau," Jeremy nói, đến đứng phía sau cô để quan sát hai sinh vật nhỏ xíu.
"Anh nghĩ vậy à?"
"Cả với chuột cũng vậy."
Cô rên lên và than phiền, "Anh là mọt kẻ xấu xa, Jeremy Malory."
"Cám ơn em. Anh đã rất nỗ lực đấy."
Cô liếc ngược lại anh. "Sao anh không thể chỉ nói rằng anh đã mua chúng cho chính mình?"
"Nhưng anh đã làm thế mà!"
"Rất tốt, vậy thì anh không phiền nếu em giúp anh chăm sóc chúng chứ?"
"Không phiền chút nào đâu, cưng ơi."
Cô mỉm cười với anh và ngồi xuống giường để kéo chú mào con vào lòng và vỗ về nó. "Chúng thật đáng yêu, phải không."
Những ngày gần đây, điều duy nhất anh thấy đáng yêu là cô. Nhắc đến chuyện đó, anh thậm chí đã khoong liếc mắt nhìn bất kì người phụ nữa nào khác kể từ khi anh để mắt đến Danny. Nhưng để duy trì không khí nhẹ nhõm, vì anh vẫn còn một kế hoạch khác để trình bày với cô, nên anh chỉ đơn giản gật đầu.
"Mặc dù anh rất thích được để em phục sức lộng lẫy cho một đêm trong thành phố," anh đề cập một các bình thường, "anh nhận thấy là chúng ta cần một người đi kèm, mà việc này không nằm trong kế hoạch. Vậy nên anh đã quyết định làm một chuyến picnic."
"Giờ đã quá giờ ăn trưa rồi, nếu anh không để ý."
"Nhưng vẫn chưa quá giờ ăn tối mà, đúng không? Và ai bảo là picnic chỉ dành cho bữa trưa? Anh đang nghĩ đến một bữa tối sớm ngoài trời bên cạnh một chiếc hồ rất đẹp với hương hoa tràn ngập trong không khí. Giờ thì hãy nói với anh đó không phải là một các tuyệt hảo để ăn mừng xem nào? Và em đúng là còn nợ anh một cuộc ăn mừng đấy. Em đã một-tay lôi anh lên từ đáy địa ngục đen tối. Vậy thì tại sao em lại không coi đó là là một lý do để ăn mừng, anh thì có đấy, và anh hoàn toàn muốn được làm việc đó với em. Thế nên chuyến picnic nghe thế nào?"
"Nghe rất tuyệt, thật đấy. Em chưa bao giờ đi picnic cả. Có một cái hồ trong thành phố à?"
"Anh đang nghĩ đến một địa điểm riêng tư hơn một chút, nơi chúng ta sẽ không bị làm phiền bởi những người sẽ nhận ra anh. Và anh biết một chỗ khá tuyệt ngay bên ngoài London, không xa chút nào. Anh đã yêu cầu xe ngựa sẵn sàng rồi, và bà Appleton đã đồng ý để mắt đến "lũ trẻ" ở trong bếp cho đến khi em trở về. Bà ấy cũng đã chuẩn bị một giỏ đồ ăn rồi. Vậy nên lấy áo khoác của em đi và chúng ta sẽ lên đường."
Anh rời căn phòng trước khi cô kịp nghĩ ra một vài lý do tại sao cô không nên đi cùng anh. Và ba mươi phút sau họ đã bở lại London phía sau. Anh chỉ nói dối một chút vì quãng đường mà họ sẽ đi. Chiếc hồ mà anh nghĩ đến nằm gần một quán trọ cách London hơn một giờ đi xe. Cha anh thường nghỉ đêm ở đó trên đường trở về từ Haverston nếu James khởi hành muộn. Và có một quán trọ gần đó là điểm then chốt trong kế hoạch của Jeremy, vì anh hi vọng sẽ dành cả đêm ở đó với cô.
Nhưng cô không thực sự chú ý đến quãng thời gian họ dành để đi đến đó, vì cô chưa bao giờ ngồi ở chỗ bên cạnh người lái xe trước đây nên đang mải ngắm nhìn khung cảnh không bị giới hạn. Anh cũng duy trì mạch đối thoại nhẹ nhàng, kể cho cô nghe anh đã phải xuống tận địa ngục và quay trở lại thế nào để kiếm cho cô hai con thú cảnh, khi mà trên thực tế con mèo con là từ một thùng rác trong nhà Reggie, và con chó con là từ một thùng rác trong nhà Kelsey, hai người đã đề cập đến chúng với anh khi họ cùng đi mua sắm đồ nội thất
Chiếc hồ thực sự là một quang cảnh ngoạn mục vào thời gian này trong năm, những bông hoa với vô vàn màu sắc khác nhau điểm trang cho cảnh vật quanh hồ, vài chú vịt trôi nổi trên mặt nước, một trong số đó với một đàn ba chú vịt con theo sau. Và bà Appleton đã thể hiện vượt trội khả năng với khoảng thời gian được báo trước ít ỏi: đồ ăn phong phú và ngon tuyệt,còn có cả vài chai rượu vang nữa.
Họ ăn, họ cười, họ thậm chí còn có vài cuộc đối thoại có ý nghĩa. Bất chấp ý muốn duy trì tâm trạng thảnh thơi nhẹ nhõm của Jeremy, mục tiêu bằng cách nào đó đã được nhắc đến, và Danny trở nên nghiêm túc khi cô thừa nhận, "Em đã có một mục tiêu nhiều năm trước đây, tuy rằng thật ra thì nó là không thực tế, vì em đã không có cách nào có thể đạt được mục tiêu đó."
"Cái gì vậy?"
Cô đang nằm trên tấm vải họ đã trải ở bờ hồ, đầu cô gối trên đùi anh. Trong một bàn tay là một cành hoa cúc dại mà cô đang mân mê một cách lười nhác, ly rượu vang trong tay còn lại.
"Em muốn đưa những đứa nhỏ đến một môi trường sống ổn định hơn."
"Những đứa trẻ sống cùng em hả?" anh hỏi, những ngón tay anh lơ đãng chải qua những lọn tóc cô.
"Vâng. Em đã cảm nhận một cách chua chát sự thiếu giáo dục của mình, vậy nên em nghĩ những đứa trẻ khác cũng cảm thấy thế. Em muốn mang lại điều đó cho chúng, cho chúng một nguồn cung cấp thực phẩm ổn định nữa, để chúng không còn phải đi ăn cắp nữa."
"Nghe như em muốn xây dựng một trại mồ côi đích thực cho chúng."
Những ngón tay anh di chuyển xuống má cô, và rồi đến trái tai và đến cổ, những động chạm của anh vẫn còn nhẹ nhàng lơ đãng. Tuy vậy, anh nhận thấy cô rùng mình và đánh rơi cành hoa cúc dại mà không biết. Và phải mất một lúc cô mới trả lời anh được.
"À, lúc đó em còn quá nhỏ để nhận ra điều đó. Đó chỉ là một mục tiêu mà em có trong một hay hai năm gì đó," cô kết thúc với một cái nhún vai.
Jeremy hơi lưỡng lự khi đưa ra lời đề nghĩ, nhưng vẫn làm. "Liệu em có để anh hoàn thành mục tiêu đó cho em không?"
Cô nhíu mày. "Ý anh là anh sẽ tài trợ hả?"
"Cũng tương tự thế."
"Đó sẽ là một món quà, đúng không? Với một yếu tố "hàm ơn" thật là to. Không, đó không phải mục tiêu của anh. Nó là của em, nhưng ngay cả bây giờ, em vẫn chưa biết làm thế nào em có thể hoàn thành nó, không phải với đồng lương của một cô hầu."
Anh ho và nói, "Anh có thể tăng lương cho em."
Cô cười trước luận điệu của anh. "Không nếu anh không định tăng lương cho tất cả mọi người, anh sẽ không làm thế đâu. Anh đã luồn được một món quà cho em rồi. Em sẽ cho qua lần này, nhưng đừng làm vậy lần nữa đấy."
Anh với lấy bàn tay để không của cô, nâng lên miệng để anh có thể nhấm những ngón tay cô.
"Em làm cho mọi việc khó khắn như quỷ ý, cưng ạ. Em thấy đấy, anh có một sự thôi thúc bao trùm là phải tặng đồ cho em." Anh đưa một ngón tay cô vào miệng và mút nó trong một lúc. "Anh không biết tại sao. Chưa bao giờ bị một kéo vào một sự thôi thúc nào như thế trước đây." Anh cắn mặt trong ngón tay thứ hai của cô "Và nó có hơi làm anh nản lòng - không, nghĩ lại thì, rất là nản lòng."
Giờ cô đang nhìn lên anh, nói có chút hụt hơi, "Anh làm gì có loại cảm giác đó."
"Và làm sao em biết được, khi có lẽ em chưa bao giờ từng cảm nhận sự thôi thúc như thế trước đây?"
"Thực tế là có," cô thú nhận. "Bất cứ khi nào em nhìn thấy thứ gì mà em thích, em luôn nghĩ, có lẽ Lucy cũng sẽ thích nó. Dĩ nhiên, đấy là vì em quan tâm đến chị ấy. Chị ấy đã như một người mẹ, một người chị, và là người bạn thân nhất của em. Vậy thì điều mà anh đang cố nói với em theo cái cách kì cục của những người giầu có các anh là anh quan tâm đến em phải không?"
"Ôi, Chúa nhân từ, nếu đến giờ mà em vẫn chưa nhận ra, anh nghĩ anh sẽ bóp cổ em mất. Hay tốt hơn là..."
Anh kéo cô dậy cho đến khi cô nằm trên cánh tay anh và hạ thấp miệng anh xuống với cô, nếm cô thật sâu, thật tường tận, với một sự thôi thúc đầy đam mê mà anh không thể kiểm soát được. Anh yêu được nếm náp cô, yêu được chạm vào cô, cảm thấy cô run rẩy trong tay anh như lúc này đây. Anh bắt đầu cởi cúc chiếc áo sơ mi của cô, nhưng sự khéo léo và kiên nhẫn đã rời bỏ anh, và thay vào đó anh khum tay ôm lấy bộ ngực cô qua lần vải. Cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh. Hành động đó thiêu đốt anh nhiều hơn, nhưng tiếng rên của cô...
Sử dụng đến tất cả ý chí mà anh có, Jeremy dứt miệng anh ra khỏi miệng cô. "Mẹ kiếp! Nếu không có sự hứa hẹn của một chiếc giường thoải mái trong quán trọ gần đây thì anh đã làm tình với em ngay tại đây trên bãi cỏ rồi. Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta rời khỏi đây rồi, cưng, thực sự đấy."