Đồ trang sức của Amy được lấy ra từ túi của Heddings trước khi hắn tỉnh lại, và với đầy đủ nhân chứng để Quý Ngài không thể thoát tội được. Hắn đã bị bắt tận tay day tận mặt, và tức giận điêng cuồng vì chuyện đó khi tỉnh lại. Cơn giận dữ đã giúp hắn khỏi phải cảm nhận nỗi tồi tệ của những vết thương. Đồng thời cũng giữ miệng hắn ngậm chặt trước chủ đề liên quan đến Danny.
"Mày cố giết cô ấy, tại sao?"
"Vậy ra nó chưa chết, quá tệ."
Lần nữa Jeremy lại phải bị kéo lại, đang chẩm bị giáng nắm đấm vào mặt gã đàn ông một lần nữa. Heddings cười vào mặt anh, tự tin rằng ba người cảnh vệ đang chờ để áp giải hắn sẽ giữ không xông vào hắn.
"Tại sao mày lại căm thù cô ấy?" Jeremy hỏi
"Tao không căm thù nó. Tao thậm chí còn không biết nó."
"Vậy ra mày chỉ thử giết những cô gái trẻ xinh đẹp để đùa vui?"
Heddings khụt khịt. "Con nhóc là ai, Malory, đó mới là vấn đề."
"Vậy cô ấy là ai?"
Hắn có vẻ kinh ngạc. "Nó không nói với mày?"
"Cô ấy không biết."
Heddings lại bắt đầu cười sặc sụa. "Vụ này hay đấy. Chỉ nội việc biết điều đó thôi cũng đã đáng mọi việc rồi."
"Cô ấy là ai?"
"Nếu tao biết, mày thực sự nghĩ tao sẽ nói với mày à?" Heddings mỉa mai. "Không đời nào. Mẩu thông tin này sẽ đi theo tao xuống mồ nếu tao biết, như một sự đền bù."
"Mày nói láo."
"Không, tao xong việc với mày rồi." Và với mấy viên cảnh vệ, Hedding nói, "Đưa tôi ra khỏi đây, hoặc là hắn ra khỏi đây. Tôi không quan tâm là ai đâu."
Jeremy cân nhắc điều đình để có thêm vài phút riêng tư với Heddings, nhưng anh không nghĩ nó sẽ có tác dụng khi việc đã đến mức này. Và hơn nữa, anh dám chắc bất kể anh nói hay làm gì với Heddings, hắn cũng sẽ không hợp tác.
Anh buộc phải mang tin xấu đến cho Danny. Cô đã được ra lệnh phải nằm nghỉ trên giường cho đến hết ngày. Một trong những vị khách là bác sĩ. Ông ta đã cuốn quanh cổ cô bằng vải lạnh và đưa cho cô một loại dầu xoa để làm dịu cổ họng. Một cô hầu gái ở đó để thay tấm vải mỗi khi nó nóng lên. Jeremy đuổi cô gái ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng cô ta.
Danny ngồi dậy, hỏi đầy hi vọng, "Ông ta nói gì?"
Jeremy ngồi cạnh cô trên giường, ôm má cô trong lòng bàn tay. "Việc em là ai có thật sự quan trọng không, cưng? Em đã tồn tại đến bây giờ mà không biết đến điều đó."
Cô đổ sụp lại xuống gối. "Anh nói đúng, nó không quan trọng."
"Anh không nói thế-"
"Không, thật đấy. Anh đúng. Em không có gia đình hay người thân nào để đợi em về nhà. Nếu có, họ chắc đã phải đi tìm em rồi, đúng không? Hoặc cô Jane đã phải từng đề cập đến việc đưa em và nhà, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói gì đến việc quay trở lại, minh chứng rằng chẳng có gì để quay lại cả. Vậy là ông ta đã không nói với anh em là ai?"
"Không."
"Nhưng ông ta biết! Em biết là ông ta biết. Em nhìn thấy điều đó trong mắt ông ta, trong biểu hiện của ông ta. Nó gần như làm ông ngã ngửa khi nhìn thấy em đứng đó trên hành lang."
"Anh không nghi ngờ rằng hắn biết, nhưng hắn quyết định đó là một sự trả thù cân bằng khi giữ thông tin đó cho riêng mình. Sau rốt, cá nhân hai chúng ta hoàn toàn chịu trách nhiệm cho sự sa ngã của hắn. Hán chuẩn bị vào tù vì chúng ta."
"Sẽ ra sao nếu anh hứa sẽ xóa bỏ tội danh cho hắn?"
Jeremy mỉm cười dịu dàng. "Quá muộn rồi. Ở đây có cả một nhà đầy nhân chứng đã chứng kiến hắn cố gắng giết em, vài trong số họ đã đã từng bị trộm trong quá khứ và giờ chắc chắn hắn phải chịu trách nhiệm, sau khi đồ trang sức của Amy được tìm thấy trên người hắn. Hơn nữa, hắn vốn cũng đã nằm trong vòng nghi vấn, đến giờ cũng nhiều năm rồi. Chỉ là trước đây chưa từng có chứng cứ để buộc tội hắn. Chúng ta là người cung cấp bằng chứng."
Tất nhiên Jeremy có thể thử một lần nữa, anh chỉ không muốn Danny hi vọng, đề phòng trường hợp anh thất bại. Nhưng anh sẽ cho Heddings một vài tuần để nhận ra hắn đang ngập trong rắc rối sâu đến đâu, rồi treo lơ lửng đề nghị giảm án để đổi lấy thông tin mà anh muốn.
Cô thở dài. "Ài. Ít ra anh cũng hoàn thành múc tiêu của anh khi đến đây."
"Và suýt nữa khiến em bị giết."
Cô nhăn mặt trước giọng điệu quở trách của anh. "Em chỉ định cầm chân ông ta, Anh mất quá nhiều thời gian để leo lên đến đây," cô ngay lập tức phản pháo. "Ông ta có thể đã thủ tiêu mớ trang sức, và rồi anh sẽ ở đâu?"
"Anh sẽ xoay xở được. Và em sẽ không có những vết bầm tím kia quanh cổ."
Cô cau mày với anh. "Làm sao mà em biết ông ta sẽ nhận ra em và tấn công vì lí do chẳng liên quan chút nào đến mớ trang sức ông ta vừa trộm chứ? Em sai chỗ nào chứ hả?"
Anh cười nhăn nhở. "Không chỗ nào anh dám cược cả. Giờ thì nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta sẽ về nhà."
"Em thà về ngay bây giờ còn hơn. Em khỏe. Nghe không giống thế à? Chỉ là vài vết bầm tím để chứng minh sự điến rồ của em thôi. Em thà quay trở lại làm việc còn hơn nằm đây mà nhai đi nhai lại những gì em đã có thể khám phá ra ngày hôm nay."
Nếu như thế, anh chỉ còn cách đồng ý.