Nhưng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, thời khắc này, y vẫn cứ có cảm giác giống như trong đám cỏ này, có một đám ‘người’ đang ngồi xổm, âm thầm nhìn xem mình.
Chỉ là, quan sát một chút, Diệc Tẫn liền biết, là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Rốt cuộc, không muốn tưởng tượng lung tung nữa, Diệc Tẫn liền dứt khoát đi sâu vào trong nhà hỏa táng. Dọc đường cũng đạp qua đất bùn, để lại một chuỗi dấu chân vô cùng rõ ràng.
Từ trong ba lô lấy ra đèn pin, Diệc Tẫn liền cẩn thận bước qua bậc tam cấp, ngay tức khắc liền đạp vào hành lang duy nhất dẫn vào bên trong.
Không giống với lần trước tiến vào chung cư, một đường lao nhanh, nên không có cảm giác gì. Lần này, từng bước một thăm dò trong bóng đêm, lại khiến tâm lý của Diệc Tẫn chịu đựng áp lực lớn hơn nhiều.
Ánh sáng của đèn pin rất có hạn, chỉ có thể chiếu sáng được trong khoảng ba mét. Về phần xung quanh, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một chút hình bóng.
Bởi vì thời gian trôi qua đã lâu, vách tường ở hai bên hành lang cũng đã sớm bong tróc sơn, một vài chỗ còn mọc ra rêu xanh, tỏa ra mùi nấm mốc. Về phần bụi bặm, thì lại càng dày đặc đến làm người hô hấp khó khăn.
Giữ chặt bật lửa, mỗi bước đi của Diệc Tẫn đều biến thành một tiếng vang, không ngừng vọng lại trong không gian, khiến y có ảo giác, như ở ngay phía sau, đang có một người đi theo, cùng bản thân cùng tiến cùng lùi.
Lần lượt đi qua hai bên vách tường treo một chút tranh bát quái, lúc này, ánh đèn của Diệc Tẫn không kịp phòng ngừa đã đột ngột chiếu thẳng vào trên một món đồ đặt ở giữa hành lang.
Đó là một chiếc ghế dựa bằng gỗ, hình dáng và màu sắc có chút cũ kỹ. Chân ghế cũng đã bị mọt ăn không ít chỗ, thoạt nhìn giống như có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.
Ghế gỗ cứ như vậy chặn ở giữa hành lang, nếu muốn im hơi lặng tiếng đi vào trong, Diệc Tẫn nhất định phải lựa chọn đi ngang qua nó. Thế nhưng, không hiểu vì sao, chiếc ghế này lại mang đến cho Diệc Tẫn một loại cảm giác rất quỷ dị.
Đây là cảm giác mà bảo vệ đều không mang tới cho y.
Đối với linh cảm của mình, Diệc Tẫn từ trước đến nay vẫn luôn tin tưởng không chút nghi ngờ. Cho nên, gần như không chút do dự, y liền đã lập tức xoay người, đi ngược trở về.
Về phần đây là con đường duy nhất tiến vào trong lò hỏa táng? Cũng không hẳn. Dù sao, đâu ai quy định nhất định phải đi cửa lớn. Y có thể trèo cửa sổ vào kia mà.
Diệc Tẫn đi rất nhanh, cũng rất dứt khoát. Sau khi y đi, hành lang cũng liền quy về tĩnh mịch, không còn chút dị động nào. Thế nhưng, lại trôi qua khoảng năm phút, chiếc ghế cũ kỹ đặt giữa hành lang kia, liền đã đột nhiên tự mình dịch chuyển.
Đúng vậy, là tự mình dịch chuyển!
Bốn chân ghế cọ sát vào trên sàn nhà, vang lên tiếng ken két chói tai. Chiếc ghế không ngừng di động, chậm rãi xoay một vòng, rất nhanh liền tiến về trước thêm hai mét nữa, lần nữa chặn ngang ở giữa hành lang.
Rất khó tưởng tượng, nếu vừa rồi Diệc Tẫn lựa chọn tiếp tục đi tới, nhưng sau khi vòng qua ghế gỗ, lại phát hiện đường ra duy nhất của mình đã bị chặn mất, thì sẽ có cảm tưởng gì…
Đương nhiên, những chuyện này, Diệc Tẫn sẽ vĩnh viễn không biết được, bởi vì lúc này, y cũng đã vòng ra ngoài, tìm được một chỗ có cửa sổ không khóa, trực tiếp leo vào trong.
Giống với những nơi khác, gian phòng này cũng vô cùng tối tăm. Sau khi nhảy vào, việc đầu tiên Diệc Tẫn làm chính là dùng đèn pin chiếu qua một vòng quanh phòng, trong nháy mắt liền xác định được, căn phòng này trước kia là phòng nghỉ của nhân viên.
Đây xem như đã là vạn hạnh, chí ít, y không trực tiếp leo vào trong phòng đốt xác.
Nhìn thoáng qua gian phòng một lần, không phát hiện được chiếc bình sứ mình muốn tìm, Diệc Tẫn cũng không định phí thời gian ở đây, mà là đi đến mở cửa, cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng.
Ánh vào mắt, vẫn là hành lang trát sơn trắng, loang lổ vết bẩn. Lựa chọn tiếp tục tiến về trước, Diệc Tẫn lại không ngờ được rằng, suy nghĩ của bản thân, thật sự đã từng được khai quang.
Bởi vì đánh bậy đánh bạ thế nào, y cư nhiên lại tiến vào phòng đốt xác!
Phòng đốt xác nói như thế nào nhỉ? Có thể xem như là nơi tích tụ ‘ngàn vạn tinh hoa’ của cả nhà hỏa táng. Dù cho kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được độ tà môn của nó.
Mà lúc này, chỉ vừa bước chân vào ba bước, Diệc Tẫn liền đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương đang chậm rãi bủa vây lấy mình. Biết rõ việc nhà hỏa táng đã bị bỏ hoang nhiều năm, y có thể khẳng định, nơi đây sẽ không mở máy lạnh.
Nhìn xem cửa phòng mở rộng sau lưng mình, Diệc Tẫn hít sâu một hơi, chung quy vẫn là lựa chọn tiếp tục tiến vào.
Chỉ là, Diệc Tẫn đã xem thường độ rộng lớn của căn phòng này, chưa nói những thứ khác, thì đủ loại dụng cụ cũng đều đã chiếm gần nửa diện tích của gian phòng.
Có lẽ là do tâm lý làm ra ảnh hưởng, Diệc Tẫn phảng phất đã ở trong không khí nghe ra được một chút hương vị kỳ quặc, xen lẫn giữa mùi bụi bặm và mốc meo, thì còn có một cỗ mùi cháy khét, tanh tưởi.
Rốt cuộc, nương theo ánh sáng của đèn pin, Diệc Tẫn cũng đã đi tới tận cùng của gian phòng. Bình sứ vẫn không nhìn thấy, nhưng y lại ‘tìm’ được một thứ hay ho hơn.
Đó chính là lò hỏa thiêu.
Từ cấu tạo đến xem, đây là loại lò cũ, dùng củi lửa đến đốt, mà không phải loại lò điện đang được sử dụng rộng rãi.
Mà càng đến gần lò đốt, mùi tanh hôi Diệc Tẫn ngửi thấy cũng liền đã ngày càng trở nên nồng đậm.