“Đúng vậy, không biết ông là?”
“Ha ha, tôi họ Lý, cứ gọi tôi Lý đại thúc là được.” Là người làm ăn, tính tình của người trung niên này hiển nhiên cũng vô cùng cởi mở:“Tôi nhìn thấy cậu ở đây loay hoay một lúc lâu, liền đoán được là cậu đang tìm người…”
“Nếu cậu không ngại, tôi có thể giúp cậu tìm. Chuyện khác tôi không biết, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu, vị trí của toàn bộ mộ phần ở đây, tôi đều ghi nhớ rõ mồn một.”
Nghe người trung niên nói như vậy, Diệc Tẫn liền không khỏi trầm ngâm, nhất thời cũng không biết, những gì ông ta nói có thật hay không. Dù sao, số lượng bia mộ ở đây thật sự là đã đạt tới một con số kinh người.
Trừ phi ông ta trời sinh có trí nhớ siêu quần, tính tình lại tinh tế, tỉ mỉ, nếu không, làm sao có thể nhớ hết vị trí của những ngôi mộ này kia chứ?
“Nếu được vậy, tôi phải cảm ơn Lý đại thúc một tiếng rồi. Người tôi muốn tìm, là ông nội của bạn thân tôi. Cậu ấy cùng người trong nhà có chút khúc mắc, nên mấy ngày trước, khi ông nội mất, cậu ấy bởi vì đang ở nội thành, nhận tin trễ, khi trở về thì người cũng đã mang đi an táng mất rồi.”
“Bởi vì trong lòng ân hận, cậu ấy nhất thời cũng không dám đến viếng mộ của ông nội mình. Cho nên, liền nhờ tôi đến xem. Nhưng chỉ tiếc, mộ phần ở đây quá nhiều, tôi tìm mãi mà vẫn tìm không ra…”
“Mấy ngày trước sao?” Mắt hơi nheo lại, tựa như đang suy ngẫm, rất nhanh, Lý đại thúc liền đã bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, lập tức giơ tay, dùng ngón trỏ chỉ về một hướng cho Diệc Tẫn xem.
“Nơi đó mấy ngày trước cũng vừa mới có người nhập táng, tựa hồ là một ông lão, cậu qua đó thử xem, xem xem có phải hay không.”
Ngôi mộ đó, ông vừa rồi cũng đã nhìn thấy qua, hơn nữa, ký ức còn vô cùng khắc sâu. Dù sao, giữa một đám mộ phần cũ kỹ, tràn ngập khí tức cổ xưa, lại đột ngột xen vào một ngôi mộ mới, muốn không chú ý cũng không được.
“Ở bên đó sao? Để tôi qua xem thử, cảm ơn ông, Lý đại thúc, có duyên gặp lại.”
Tìm được mục tiêu, Diệc Tẫn liền có chút không khống chế nổi tâm tình kích động của mình. Nghiêm túc cảm tạ đối phương hai câu, y liền đã lập tức hướng về bên kia chạy đi.
Chỉ là, bởi vì đi quá nhanh, Diệc Tẫn cũng không phát hiện, ánh mắt Lý đại thúc từ đầu đến cuối đều vẫn luôn dõi theo y, thần sắc trên mặt có chút phai tàn:“Tuổi trẻ đúng là tốt thật. Còn sống, quả nhiên lại càng tốt hơn…aiz…”
Ánh mặt trời chiếu rọi vào trên người Lý đại thúc, trong nháy mắt liền khiến thân thể ông như phủ lên một tầng hào quang, lóa mắt khôn cùng. Đồng thời lại trong suốt, tái nhợt.
Như đã thấy, Lý đại thúc này cũng không phải là người, mà chỉ là một sợi chấp niệm còn vương vấn trên đời, không chịu tiêu tan.
Nhưng tất cả những chuyện này, Diệc Tẫn chắc chắn đều sẽ không thể biết được. Bởi vì theo sự chỉ dẫn của Lý đại thúc, y cũng đã vui mừng tìm được vị trí của ngôi mộ kia.
“Thật sự chính là nó!” Nhìn xem ảnh chụp đen trắng trên bia mộ, lại so sánh với hình ảnh khi còn sống của ông lão, Diệc Tẫn liền bắt đầu đánh giá khung cảnh xung quanh, đem chúng ghi nhớ lại.
Y đang chờ, chờ đến đêm xuống, không còn bất cứ ai đến viếng mộ nữa, liền sẽ tìm tới đây, bắt đầu công cuộc đào mộ của mình.
Đối phương tên là Lương Vĩ, hưởng dương 98 tuổi, là một ông lão gầy yếu, râu tóc bạc trắng, trên người mặc một bộ áo tôn trung sơn, tràn ngập khí tức uy nghiêm, quý khí, tựa như là dòng dõi thế gia vọng tộc.
“Lão gia gia, ngài ở trên cao có linh thiêng, ngàn vạn đừng trách tội của tôi. Dù sao, ngài vừa nhìn liền biết là thân phận bất phàm, chấp nhất với một nhóc con như tôi, sẽ chỉ làm ảnh hưởng tới thanh danh thôi.”
Nhìn xem phần mộ bằng đất rộng hơn hai mét, vẫn còn vương lại vô số vàng mã của Lương Vĩ, Diệc Tẫn liền không khỏi lẩm bẩm cáo tri.
Chỉ có điều, khi dư quang rơi vào trên hoa quả, đồ cúng đặt trước mộ bia, Diệc Tẫn liền không khỏi sững sờ tại chỗ. Bởi vì sao? Y phát hiện, chỗ đồ cúng này, thật sự là trông rất quen mắt.
Chẳng phải chính là thứ mà đám người mặc đồ tang, nửa đêm khiêng quan tài đi ngang qua nhà y mấy ngày trước cầm hay sao?
Trong nháy mắt nhận ra thân phận của Lương Vĩ, ánh mắt Diệc Tẫn khi nhìn về phía đối phương cũng đã phát sinh thay đổi:“Lão gia gia, nói như vậy, chúng ta còn rất hữu duyên rồi?”
Lương Vĩ đã chết, hiển nhiên sẽ không thể đáp lời Diệc Tẫn. Chỉ có điều, không biết có phải yếu tố tâm lý hay không, khi nhìn về phía ảnh đen trắng trên bia mộ, y lại có cảm giác, đối phương đang âm lãnh nhìn xem chính mình.
Trên môi, lại càng mang theo nụ cười như có như không.
Nhíu mày, Diệc Tẫn liền bất động thanh sắc bước sang trái một bước. Nhưng không ngờ được rằng, dù đổi một góc độ khác, thì khi nhìn về phía di ảnh, y liền phát hiện, tầm mắt Lương Vĩ giống như vẫn đang nhìn theo bản thân…
Cảm thấy nơi này mười phần tà môn, nhưng phát hiện đã có một nhóm người bước vào trong nghĩa trang, dáng vẻ như đi thăm mộ. Không muốn khiến người chú ý, Diệc Tẫn cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Mà từ đầu tới cuối, ông lão già nua trên ảnh chụp trắng đen, vẫn luôn giữ lấy nụ cười quỷ dị của mình. Trong thoáng chốc, đôi mắt vẩn đục tựa hồ còn khẽ chớp một cái.