Thứ năm ngày x tháng x. Thời tiết: Trời mưa.
Hôm nay mình muốn tiếp tục viết về baba mình. Đúng rồi, lần trước mình quên giới thiệu tên baba, baba của mình tên là Giang Thiên Dự, cái chữ Dự này thật khó viết a, rất nhiều nét, mình viết lố ra cả ô chữ. Cho nên mình cảm thấy, tên baba không hay, tên của mình mới hay, dễ viết, đọc lên cũng rất dễ nghe!
Bình thường baba ban ngày đi làm, buổi tối về sẽ ăn cơm, đọc báo, sau đó còn có chơi trò chơi. Baba cũng chơi Thiên Long Bát Bộ, thầy biết đúng không? Nhân vật của baba rất lợi hại a, có đôi khi mình cũng len lén chạy tới nhìn ba đánh quái giết người. Baba nói ba thích cùng người khác đánh nhau, hơn nữa ba luôn thắng. Baba của mình quá tuyệt vời~!
Đúng rồi, tên của thầy cũng rất dễ viết a, nhưng mà baba nói tên của thầy rất kỳ quái, tại sao vậy a?
Lời phê của giáo viên:
Biết tên của thầy là gì không? ^_^ (<~ tác giả loạn vào, nhịn không được chêm kí hiệu mặt cười.)
==========================================================
Trong một phòng giáo viên của trường tiểu học XX, giờ phút này đang luẩn quẩn một cỗ áp suất thấp. Các thầy cô khôn ngoan có lớp từ sớm đã ôm tài liệu dạy học đến phòng học, mà vài người ở lại thì khá thảm, phải chịu đựng một cỗ gió lạnh lẽo không ngừng thổi a thổi a thổi.
Cuối mùa xuân năm nay, thật là lạnh a…
Cù Châu nhìn người tạo áp suất thấp bên cạnh, cầm cây bút trong tay, dè dặt chọt chọt: “A Hãn…” Người bị gọi nghiêng mặt nhìn cậu, Cù Châu ôm trái tim nhỏ đang run rẩy của mình, ai ô, cái ánh mắt này thật là, lạnh ngắt như nước…
“Tớ nói này, cậu sao thế?” Cù Châu rụt tay lại, không dám chọt loạn nữa, nhưng miệng vẫn tiếp tục bộc lộ bản tính không đổi, “Tới tháng?” Nhất thời khoái chí mở miệng đổi lại một ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, trái tim nhỏ của bạn họ Cù nào nào đó lại lần nữa loạn run.
“…” Phương Hãn cảm thấy đầu mình trướng lên, cậu buông sách, ấn huyệt thái dương, sắc mặt không nén được lộ ra vẻ ẩn nhẫn, “Là mẹ tớ…”
“Dì thì thế nào?” Nghe được cậu bạn thân mở miệng, cậu cũng không tiếp tục co tay rút chân, “Sẽ không phải lại muốn cậu đi xem mắt chứ?”
“…” Tương đương với thừa nhận.
“Ha ha ha, tớ nói, A Hãn cậu chẳng lẽ thật không ai muốn, vậy nên dì mới vội vã đẩy cậu đi như vậy?” Tên độc mồm thu hoạch, vừa mở miệng không có lời gì hay.
“…” Phương Hãn lành lạnh liếc cậu, ánh mắt lộ ra ‘Cậu không mở miệng không ai bảo cậu câm’.
“Ách, thật ra tớ cảm thấy không cần phải gấp như vậy, tuy cậu cũng sắp qua ba mươi…” Cù Châu xoay bút, nói ra ý kiến của mình, “Nhưng không phải nhà nước đang kêu gọi kết hôn trễ sinh con muộn, nuôi dưỡng trẻ tốt sao! Tớ cảm thấy trước hết có sự nghiệp rồi hãy nói chuyện cưới xin thì tốt hơn. Dù là giờ muốn cưới, cũng phải cưới người mình thích! Cậu giải thích với dì đi, nói không chừng dì sẽ nghe.”
“Hiếm thấy cậu có giác ngộ vậy.” Mặc dù tên bạn chí cốt này có chút độc mồm, nhưng thời khắc mấu chốt trong miệng vẫn có thể nhổ ra được ngà voi, Phương Hãn kết luận như thế.
“Thế nhưng đối tượng là một đại mỹ nhân ***y thì làm sao bây giờ a, bỏ qua thật là đáng tiếc a, tình một đêm cũng tốt a a…”
Được rồi, cho rằng tên họ Cù nào đó miệng có thể nhổ ra ngà voi thì bản thân mình mới là đứa ngu ngốc, Phương Hãn khép sách lại, lần thứ hai có kết luận.
“Cậu có lớp à?” Nhìn cậu bạn thân đang sắp xếp tài liệu dạy học, Cù Châu hỏi.
“Ừ.” Ngắn ngủi đáp lại một tiếng, Phương Hãn mang theo sách vở, hướng cửa đi tới.
“Xem mắt vui vẻ nha~ nhớ rõ phải phát thiệp mời ~~ Ẩy? Sao mình thấy những lời này quen quen…” Cù Châu hướng tấm lưng kia hô to, rước lấy một ánh nhìn chằm chằm của tổ trưởng, thảm, quên mất khối trưởng còn đang ở trong văn phòng.
“Dạ dạ, thật xin lỗi.” Cù Châu chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà xin lỗi, giọng nói lộ ra chút chật vật, thối A Hãn, quan tâm cậu kết quả ngược lại tớ bị xúi quẩy.
Bọn họ ai cũng không phát hiện, người nào đó vốn đã phải đi xa rồi lúc này đang đứng ở ngoài cửa, nghe thấy đoạn đối thoại bên trong, khóe miệng cong lên một cung độ, sau đó nghĩ đến chuyện phiền não của mình, lại kéo hạ xuống.
Cậu cho rằng mẹ cậu khoảng thời gian trước mỗi ngày đi sớm về trễ là muốn làm gì đó, không nghĩ tới vẫn còn vì muốn cậu xem mắt. Hôm đó lúc tập thể dục buổi sáng bà Phương tình cờ gặp bạn thời trung học của mình. Tán dóc mấy câu phát hiện hai nhà ở rất gần nhau, đi tới đi lui vô cùng tiện, thế là có một màn bà Phương đi sớm về trễ này. Hai người càng trò chuyện càng hợp ý, bà Phương phát hiện dưới trướng [chỉ con cháu] đối phương có độc nhất một cô con gái, khoảng 26 tuổi, trước mắt vẫn đang độc thân, con của mình vừa vặn lại đang tuổi thích hợp cưới vợ. Vì vậy hai bà mẹ ăn nhịp với nhau, định ra thời gian chuẩn bị sắp xếp cho bọn họ gặp mặt.
Bà Phương dương dương đắc ý nói với Phương Hãn, trả lời nhất định có thể thành, cô gái này tướng tá được, tính cách tốt, gia cảnh không tệ, tuyệt đối xứng đôi với cậu. Đối với lần này phản ứng của Phương Hãn chỉ có đau đầu đau đầu lại đau đầu, nhưng nhìn mẹ hưng trí cao vút, cậu lại không thể nói lời từ chối, chỉ có thể mặt khẽ đau khổ đáp ứng sắp xếp của bọn họ.
Muốn hỏi vì cái gì Phương Hãn phản cảm cùng người khác phái tiếp xúc? Thật ra cậu cũng không ghét tìm bạn gái, chỉ là với phương thức xem mắt này rất không kiên nhẫn mà thôi, có lẽ đây chính là cái gọi là tự tôn của đàn ông khi cảm thấy đang làm chuyện mờ ám đi. Phương Hãn thật ra hoàn toàn là người theo chủ nghĩa yêu mới kết hôn, hơn nữa đừng xem cậu biểu hiện ra vẻ lạnh lùng ảm đạm, kỳ thật nội tâm là một đại nam nhân, lúc bắt đầu đại học đã đặt ra mục tiêu, trước tiên tạo dựng sự nghiệp rồi mới kết hôn, với lại không thật lòng yêu thương tuyệt đối không cưới. Cho nên phải bàn chuyện dựng vợ gả chồng trên cơ sở đi gặp một người phụ nữ xa lạ, cậu thật sự rất phản cảm.
Nói đến cùng, cậu vẫn thích bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè rồi chầm chậm nói chuyện bàn tình cảm, thuộc về kiểu từ từ nấu cơm thổi lửa. Dùng lời của Cù Châu, Phương Hãn đúng là cái loại người tương xứng với con rùa, đương nhiên số phận nói xong chính là được thưởng cho một nắm đấm.
Ống kính chuyển trở về phòng học lớp 3/1 tiểu học XX, lúc này bọn họ đang học tiết Ngữ Văn.
Thầy Phương có điểm gì là lạ á, Giang Tiểu Vũ nhìn người trên bục giảng trong lòng nghĩ vậy. Nó quay đầu lại nhìn tiểu mập mập bị gọi lên trả lời, chỉ thấy cậu ta bị Phương Hãn nhìn chăm chăm đến kinh hồn bạt vía, trên trán còn trượt xuống một giọt mồ hôi lớn. Vốn đã chắc chắn câu trả lời đúng nhưng dưới ánh mắt áp bức của thầy Phương thì bắt đầu dao động. Giang Tiểu Vũ thu hồi tầm mắt, lúc tiếp tục nhìn về phía trước không nén nổi chấn động thân thể, người thầy Phương giờ phút này đang nhìn chằm chằm là nó, chẳng lẽ bị phát hiện không tập trung?
Bạn nhỏ Giang cẩn thận ngồi ngay ngắn lại, sau đó lấy lại ánh mắt vô cùng thuần khiết. Phương Hãn lúc này dường như mới tỉnh mộng, cho phép tiểu mập mập đứng đã lâu ngồi xuống, xoay người tiếp tục viết bảng giảng bài, cứ như việc cậu thất thần vừa rồi chỉ là ảo giác, bọn trẻ dưới bục nhao nhao thở một hơi dài.
Thật ra Phương Hãn chỉ bởi vì nhìn thấy Giang Tiểu Vũ, sau đó cậu nhớ tới chuyện lần xem mắt trước gặp Giang Thiên Dự, rồi sau đó cậu liền nhớ lại khi đó Giang Thiên Dự hình như đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp hẹn hò… Rồi sau sau đó cậu liền từ trong liên tưởng tỉnh dậy.
Thế nào mà khi đang dạy học nghĩ đến một người đàn ông nghĩ đến thất thần, thật sự rất không nên! Thầy Phương viết bảng càng đè mạnh tay, phía dưới các bạn nhỏ sao sao chép chép 囧囧, thầy Phương, đó là bảng đen, không phải đậu hủ đâu, thầy dùng lực như vậy cũng đâm không vào đâu…
Sau khi tan học, Phương Hãn đưa Giang Tiểu Vũ về nhà, rửa mặt qua loa liền chạy tới địa điểm xem mắt. Lần này gặp mặt bị mẹ hai bên định tại một nhà hàng kiểu Trung Quốc, Phương Hãn nghĩ may mà không phải nhà hàng lần trước, bằng không sẽ cảm thấy rất phức tạp…
Sau khi tới, lại là màn giới thiệu qua lại giống như lần trước, sau đó trưởng bối hai bên rời sân khấu. Phương Hãn đánh giá đối phương, mặc dù quần áo trang sức có thể nhìn ra đối phương cố ý ăn mặc, nhưng trên vẻ mặt lại có chút vi diệu. Thông thường con gái đến xem mắt ít nhiều sẽ mang chút ngượng ngùng, nhưng vị trước mắt này không thế, cảm giác cô ấy biểu hiện ra ngoài có thể dùng hai từ ‘khó xử’ để hình dung.
Xem ra giống như mình không tình nguyện bị ba mẹ sắp đặt xem mắt a, Phương Hãn cúi đầu nâng ly nước, vừa nhấp một hớp, khuỷu tay đột nhiên bị người đụng phải, nước tràn vào khí quản, một cái hảo hán đang sống sờ sờ thiếu chút nữa bị sặc chết.
Nương theo âm thanh đối phương xin lỗi “Thực xin lỗi, ngài không sao chứ? Thật ngại!” Phương Hãn một bên ho khan một bên chùi nước mắt sặc ra, ngẩng đầu nhìn lên, lại là người quen.
“Ơ kìa? Ngài là thầy Phương?” Ân Bùi mở to đôi mắt to kinh ngạc nói, cô hôm nay tới đây cùng bạn ăn cơm, không nghĩ tới sẽ đụng trúng chủ nhiệm lớp của Ân Dự, thật là vừa khéo a~
“Vâng, cô hẳn là chị gái Ân Dự.” Phương Hãn thu lại vẻ mặt chật vật, định đứng lên nói chuyện, vừa nhấc tay một chuỗi hạt nước từ từ nhỏ xuống.
“A a, thật sự rất xin lỗi, vừa rồi đụng phải ngài, để tôi giúp ngài lau.” Ân Bùi cầm lấy khăn tay sạch liền hướng trên người Phương Hãn lau lau, một bên lau một bên trộm quan sát đối phương. Ừm, làn da rất đẹp, lần trước ở văn phòng anh ta đeo mắt kính không thấy rõ, hôm nay tháo xuống cuối cùng cũng nhìn được. Bộ dáng cũng rất được, sạch sẽ gọn gàng, mặt còn nổi lên sắc hồng, hình như do vừa rồi ho a? Ánh mắt lại còn ướt ướt, đều nói mắt người cận thị sẽ rất gợi cảm, xem ra không sai…
“… Tiểu thư? Ân tiểu thư?” Ân Bùi mơ màng bị cắt đứt, lúc này cô mới phát hiện mình phát ngốc nhìn Phương Hãn nửa ngày, hơn nữa trong tay còn cầm khăn tay cọ qua cọ lại, người khác nhìn đến, cảnh tượng này có bao nhiêu bất ngờ thì có bấy nhiêu bất ngờ.
“A, ngại quá, ngại quá.” Cô vội vàng thu tay lại, tạm thời thu liễm một chút thì tốt hơn, dù sao, Phương Hãn còn chưa biết mình là ai đó…
“Phương tiên sinh, vị này là bạn của anh sao?” Một giọng nữ cắt ngang cuộc giao lưu bất ngờ của bọn họ, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
“Ừm, cô ấy là chị gái của học trò tôi.” Phương Hãn mở miệng giới thiệu trước.
“Xin chào.” Ân Bùi hướng đối phương khẽ gật đầu ra hiệu, tiếp theo tầm mắt chuyển về Phương Hãn, “Thầy Phương, cùng bạn gái hẹn hò à?”
Phương Hãn nghĩ đến Ân Bùi chào xong sẽ bỏ đi, không nghĩ tới kế tiếp cô ấy sẽ hỏi một câu như vậy, không đợi cậu trả lời, bên cạnh liền bùng nổ một thanh âm.
“Cô ấy mới không phải là bạn gái anh ta !!”
Lần này không đơn giản chỉ ba người bọn họ, các vị khách xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn về phía người lên tiếng, chỉ thấy một cậu con trai trẻ tuổi tóc nhuộm màu rượu đỏ phẫn nộ bước tới, chắn ngang Phương Hãn và đối tượng xem mắt. Cô gái kia sắc mặt tái nhợt mày nhíu chặt: “Em tới đây làm gì?”
“Tại sao em không thể tới? Chị là người phụ nữ của em! Em làm sao có thể nhìn chị cùng người khác hẹn hò được !!” Cậu trai trẻ tuổi hiển nhiên rất tức giận, hoàn toàn không phát hiện âm lượng giọng nói mình dẫn đến bao nhiêu ánh mắt.
“Em là ai chứ… Chị đã nói chúng ta chia tay !! Hôm nay chị đi xem mắt, em đừng tới quấy rối nữa!” Cô gái kia cảm thấy được ánh mắt xung quanh, vẻ mặt có chút tức giận, vung tay khỏi cậu trai xoay người muốn rời đi.
“Không cho đi !!” Cậu trai cương quyết kéo cô lại, sau đó giận dữ hướng Phương Hãn
nói: “Nhóc con, mẹ nhóc không dạy qua đồ của người khác không thể đụng vào à !? Biết điều thì nhanh biến đi!”
Nói thật nha, Phương Hãn vừa mới đầu liền 囧 tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu cậu chỉ có thể hiện lên năm chữ —— ‘Cẩu huyết phim truyền hình’, thật là một tình tiết cẩu huyết sống động của phim truyền hình a! Bởi vậy bị cẩu huyết nóng hôi hổi 囧 đứng hình, cho nên khi cậu trai uy hiếp cậu, trong nháy mắt cậu không kịp phản ứng lại.
Ngược lại, Ân Bùi bên cạnh có động tác, cô đột nhiên khoát tay Phương Hãn, hướng về phía cậu trai kia lộ ra vẻ mặt kiêu căng: “Cũng mời cậu chỉ bảo lại bạn gái mình, mẹ cô ta không dạy qua đồ của người khác không thể đụng vào sao?”
Cậu trai trẻ tuổi cứng họng, vừa định phát tác, cô gái bên cạnh quay đầu chạy trước ra khỏi nhà hàng, cậu ta cũng chỉ có thể đuổi theo ra ngoài. Ánh mắt xem kịch vui xung quanh lúc này mới thu về, quản lý nhà hàng đứng cách đó không xa trộm đổ mồ hôi, may mắn không đánh nhau, may mắn may mắn…
“Tác chiến đại thành công!” Ân Bùi thu tay về, cười híp mắt nhìn Phương Hãn: “Tôi giúp anh giải quyết một cô, còn giúp anh tránh khỏi một lần xung đột, vì giúp anh, tôi còn lỡ hẹn với bạn, anh có phải nên cám ơn tôi, mời tôi ăn cơm không?”
Phương Hãn mặt không đổi trong lòng hộc máu, cậu hình như không có cầu cô ấy giúp đỡ a. Nhưng bất kể nói thế nào, đối phương giúp mình đích xác là sự thật, mời cơm cũng không có gì không thể, dù sao bữa cơm hôm nay vốn là cậu trả tiền, không ăn ngược lại lãng phí…
“Ha ha, anh có biết tôi là ai không?” Ăn một hồi, Ân Bùi đặt câu hỏi.
“Chị gái Ân Dự.” Phương Hãn trả lời.
“Biết tên tôi trong Thiên Long Bát Bộ không?” Ân Bùi bị một câu không tính là trả lời làm cứng họng, chỉ có thể mở miệng gợi ý.
“Đoán được một chút.” Thật ra trong lòng ít nhiều có chút hoài nghi, dù sao trí nhớ của cậu không kém.
“Nói xem.” Ân Bùi cười chớp mắt, Hồ ly quả nhiên là một người rất thông minh nha~
“Hẳn là Nữ vương?” Phương Hãn nhớ rõ Quỳ xuống gọi nữ vương trong game có nói qua Ân Dự là em trai cô, mà vừa rồi cô ấy lại gợi ý mình Thiên Long Bát Bộ, nhìn sơ qua một chút là đoán được.
“Đáp đúng.” Ân Bùi cúi đầu uống miếng nước thấm giọng nói, “Thế nào? Có cần tôi giúp anh một tay không?”
“Cái gì?”
“Giúp anh trước lừa người đã giúp anh sắp đặt xem mắt, mẹ anh a~”
“Cô từ đâu biết chuyện của tôi?”
“Cái này à… Hỏi cậu nhóc nhà anh đi, ha ha~”
Phương Hãn thề, sau khi về nhất định sẽ tận tình thăm hỏi cái tên nhóc con kia, buổi tối đừng bao giờ nghĩ cậu sẽ giúp nó tắm nữa!
“Không cần làm mặt như vậy, nó chỉ nói cho Tiểu Dự chuyện anh phải đi xem mắt, sau đó Tiểu Dự trong lúc vô tình nói cho tôi biết.” Cũng không nên đánh mông bé cưng Tiểu Vũ a, nếu thật sự muốn đánh thì nên để cô tới a! Cô sẽ rất dịu dàng…
“Tại sao muốn giúp tôi?” Sẽ không phải là lên kế hoạch tính toán gì đi a…
“Thuần túy chỉ là muốn thỏa mãn mơ mộng với tư cách hủ nữ thôi.” Ân Bùi mặt không biến sắc tim không đập nói ra mục đích vô sỉ.
Phương Hãn lúc này thật sự bị 囧, mơ mộng với tư cách hủ nữ !? Rốt cuộc là cái dạng mơ mộng gì a… Chẳng lẽ là…
“Tuy rằng mưu đồ của cô rất không đúng, nhưng vẫn nhờ cô giúp bỏ vướng bận này vậy.” Cuối cùng Phương Hãn tiếp nhận ‘ý tốt’ của đối phương, mặc dù lừa gạt mẹ mình có điểm đại bất hiếu, nhưng cậu thật sự sắp không chịu được tinh thần ném bom của mẹ mình cho dù đó là thiện ý, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sớm muộn sẽ mắt bệnh ‘sợ xem mắt’. Không bằng trước lừa bà về thành phố B, chuyện sau đó từ từ giải quyết.
“OK, thứ bảy này tôi đến nhà anh.” Nội tâm Ân Bùi reo hò, kế hoạch nho nhỏ của mình thực hiện được bước đầu tiên.
“…” Phương Hãn nhìn đối phương khó nén vẻ mặt hưng phấn, trong lòng vô cùng hoài nghi, “Cô bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay qua sinh nhật 21, vậy nói bây giờ còn tính là 20 đi.”
“… Nhớ đổi quần áo trưởng thành.” 20, hình như vẫn còn là sinh viên, hy vọng sẽ không bị lộ.
“Anh yên tâm!”
Kết thúc bữa tối cùng Ân Bùi, Phương Hãn về nhà mang chuyện này nói ra, bà Phương đầu tiên vì cô gái bên kia có bạn trai còn đi xem mắt rất nổi giận, tiếp theo nghe thấy con trai nói thứ bảy dẫn bạn gái về nhà, sửng sốt nửa ngày sau đó mới vô cùng vui vẻ. Hoàn toàn ném việc tức giận vừa rồi xuống Thái Bình Dương, toàn tâm nghĩ tới rốt cuộc nên làm món gì ăn.
Mắt thấy tạm thời giải quyết được mẹ mình, Phương Hãn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía cậu nhóc đang uốn ở sofa xem tivi. Giang Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trên lưng lạnh ngắt, cả người khẽ run, ngẩng đầu thì thấy thầy giáo nó đang nhìn nó chăm chăm. Trong lòng cẩn thận tỉ mỉ xem xét gần đây có làm chuyện gì sai không, sau đó liền dùng chiêu bài ánh mắt thuần khiết nhìn qua, con là đứa trẻ ngoan nha~!
Vì vậy, tối hôm đó Tiểu Vũ vẫn được Phương Hãn giúp tắm rửa.
Buổi chiều thứ bảy, Ân Bùi đúng hẹn tới, mặc một bộ trang phục thích hợp, còn cột tóc lên, trang điểm khuôn mặt thoạt nhìn đích thật vài phần trưởng thành. Bà Phương vừa thấy, này không phải cô con dâu lý tưởng lúc trước bà trông mà thèm đấy sao! Thế này rất tốt, câu thông đều không cần, hai người nhất định ăn nhịp với nhau.
Thời gian một buổi chiều qua đi trong không khí khách và chủ hết sức vui vẻ, trừ bỏ Ân Bùi thấy Giang Tiểu Vũ mắt sáng lên từng đạo.
“Tiểu Vũ, chị là chị của Ân Dự nè~ đến ~~ cho chị nựng một cái ~~!!” Một bên nói vậy, một bên hai mắt phát sáng, bất kể nói thế nào nhìn đều có điểm rất kỳ quái.
Giang Tiểu Vũ là đứa trẻ ngoan, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn để bị ôm lấy nựng đến nựng đi. Đến sau khi chịu đựng mấy lần mõm sói, nó vẫn không nhịn được trong lòng âm thầm khóc, 55555… Baba, con rất sợ a, nơi này có một bà chị kì quái a…
Đợi Ân Bùi nói lời tạm biệt, Phương Hãn đưa bà chị đó về nhà, Tiểu Vũ lén gọi điện thoại cho baba nó: “Baba, ba còn không về, thầy Phương muốn lấy vợ rồi !!”
Giang Thiên Dự kinh hãi!
—————————————————————————————