Một đêm mưa gió, một căn phòng kiều diễm.
Sáng sớm tinh mơ, Sơ Vân bị tiếng chim hót thánh thót trong rừng làm tỉnh giấc mới giật mình phát hiện mình đang cuộn tròn nằm trong một lồng ngực ấm áp gợi cảm.
Sơ Vân chậm rãi nháy nháy hai mắt, phát hiện bên ngoài trời đã sáng trưng, nắng sớm xuyên qua khu rừng rậm bao phủ bốn phía căn nhà tranh, rất ôn hòa, không hề chói mắt ngược lại khiến cho cả căn nhà nhỏ bị phủ bởi một tầng sương. Sau cơn mưa, không khí khu rừng rậm vô cùng thanh mát, thơm tho như nụ hoa mới nở chờ được ngắt hái.
Trong nháy mắt cô cảm thấy mơ hồ, một lúc sau mới phát hiện ra mình không phải đang ở trong căn phòng ấm áp thoải mái trong nhà cô ở Toronto, cũng không phải đang ở trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa nhà ba mẹ. Chỗ cô đang ở hiện tại là một khu rừng rậm nguyên thủy hoang dã, muôn trùng nguy hiểm.
Ánh sáng xuyên qua những khe hở chui vào trong căn phòng, chiếu lên bờ vai trần của người đàn ông đang ôm cô, trên người của cả hai chỉ đắp một tấm chăn lông mỏng màu đen trong chiếc bọc được ném xuống từ trực thăng hôm qua.
Cơ ngực dán vào mặt cô đang chậm rãi phập phồng, cảm xúc ấm áp cùng tiếng tim đập mãnh mẽ truyền đến làm mí mắt cô bắt đầu đánh vào nhau, dần dần trở nên mê ly.
Tối hôm qua cô đã quá mệt mỏi, mà hắn lại giống như đã lâu lắm chưa chạm vào phụ nữ, lần nào cũng vội vã bộc phát hết trong cơ thể cô. Sau mấy lần ấn ái, cô mệt không chịu được nữa, khi tay hắn lại sờ lên hông cô lần nữa, rốt cuộc cô không nhịn được mà đưa tay lên đánh hắn.
Về sau nữa, cô nằm trong lồng ngực hắn bật khóc một cách không thể giải thích được, uất ức đến cực điểm. Những bi thương, đau khổ, uất ức đọng lại mấy năm qua, rốt cuộc cô cũng dùng nước mắt để thổ lộ hết ra.
Lục Tiến bị nước mắt cô làm cho chân tay luống cuống, sau đó hắn bất đắc dĩ phải dỗ dành cô như một đứa trẻ mới sinh, vỗ về lưng cô, dụ cô chìm vào giấc ngủ.
Lúc ấy cũng đã gần sáng, cô đã rất buồn ngủ, đau khổ những năm qua đều biến mất tăm, cơn buồn ngủ lại tìm đến cửa.
"Còn mệt không?" Lục Tiến mở mắt ra, rủ mắt xuống nhìn cô gái mặt mũi còn đầy vẻ buồn ngủ đang dán vào lồng ngực mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yêu chiều, cánh tay đang ôm choàng qua tấm lưng trắng như tuyết của cô chạy dọc theo da thịt mịn màng xoa nắn phần gáy nhỏ xíu của cô, sau đó vân vê vành tay nho nhỏ của cô.
Cô bị bàn tay hắn vuốt ve khiến toàn thân nhũn ra, cuối cùng ngẩng mặt lên từ trong lòng hắn. Đôi môi xưa nay trắng nhạt giờ phút này lại đỏ tươi căng mọng, kiều diễm ướt át, trong đôi mắt đẹp mê ly mà một thung lũng sâu u, gương mặt nhỏ nhắn có vẻ mệt mỏi lại yêu mị.
Lục Tiến ngừng thở, cổ họng cứng lại, ngón tay đặt trên vành tai trắng trẻo không tự chủ được rút ra, ấn lên cánh môi non mềm diễm lệ của cô. Ngón cái của hắn hơi thâm nhập vào cánh môi cô, cô ưm lên một tiếng, dùng hàm răng trắng cùng đầu lưỡi chống lại sự thô lỗ của hắn, nhưng cô lại nhanh chóng bị một vòng tay mạnh mẽ ôm vào lòng.
"Bảo bối, ngồi lên trên đi." Lục Tiến yêu cầu một cách gợi cảm. Hắn hổn hển thu tay lại, ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, kéo cô ngồi lên trước người, để cho cô dạng hai chân đối diện với hắn, làm cho vùng đất non mềm của cô đối mặt với thứ cứng rắn sưng trướng của hắn, sau đó ấn lên đầu vai mượt mà của cô từ từ ép xuống.
Toàn thân cô lập tức run rẩy, phát ra một tiếng ngâm khó chịu. Mặc dù nhiều năm trước cũng đã làm với hắn, tối hôm qua cũng bị hắn thân mật vuốt ve nhưng thân thể mảnh mai vẫn không chịu nổi tinh tực quá mạnh mẽ của hắn.
Hắn chậm rãi thẳng tiến, khiến cô căng tràn đến tận cùng, sau đó cắn răng dừng động tác, nhắm mắt thở dài, bắt đầu hưởng thụ nơi non mềm của cô chống đẩy hắn.
Cô gái của hắn, thật sự là...một cực phẩm. Loại tư vị này quả thật là mất hồn, khó tả khó vẽ. Hơn nữa, chỉ có hắn mới biết được.
"Ưm" nơi đã hơi sưng đỏ bị ép buộc mở ra cho hắn, tiếp nhận thứ to lớn của hắn. Cô khó chịu giương gương mặt nhỏ nhắn lên, khóe mắt hơi rưng rưng.
"Rất khó chịu sao? Hửm?" Hắn đứng dậy, cẩn thận kéo cơ thể mềm mại vào trong lòng, để cho đôi chân thon thả của cô quấn lấy eo hắn, đôi môi mỏng dán vào mặt cô không ngừng hôn, dịu dàng vô cùng, hai tay dọc theo tấm lưng nuột nà nắm lấy bờ vai thon nhỏ, tốt bụng giúp đỡ cô, để cho cô di chuyển phập phồng trên người hắn.
Hắn mê muội nhìn dáng vẻ của cô, thân thể dưới nắng sớm tuyệt mỹ có vẻ càng thêm tinh tế trơn mượt hơn, khắp nơi đều bị hắn xoa nắn liếm mút hiện lên những dấu vết hồng hồng, da thịt trắng nõn trở thành màu hồng nhạt, dần dần khởi sắc theo từng động tác ra vào của hắn.
Hắn bắt đầu gia tăng động tác trên tay, bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ không ngừng nhấc lên rồi đè nặng xuống hơn nữa, lắng nghe cô kinh hoàng co rút lại rồi bất lực run rẩy.
"Lục Tiến!"
Cô vươn tay ôm chặt cổ hắn, khó chịu khóc trước ngực hắn, không tự giác được mà gọi tên hắn, bộ ngực trắng trẻo vì động tác của hắn mà không ngừng phập phồng cọ xát vào lồng ngực hắn, khiến toàn thân càng trở nên mềm yếu.
"Bảo bối à, thân thể em đang lên tiếng, nó nói nó rất nhớ anh." Lục Tiến khẽ nỉ non bên tai cô, giọng nói vui vẻ thỏa mãn.
"Hơn nữa hôm qua căn bản là anh vẫn chưa ăn no." hắn phàn nàn.
"Chịu thôi, căng quá." Nếu cứ như vậy, thật sự cô sẽ không chịu nổi mất!
"Em đã hứa sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, em vẫn chưa thực hiện." Hắn vừa dùng sức thẳng tiến như đang khiển trách vừa tức giận cắn lên lỗ tai cô.
"Không có lần nữa đâu, bảo bối." hắn thở dài một hơi bên tai cô sau đó cầm lấy hai bờ vai của cô gái đang nằm sấp trên người mình, thoáng cái đẩy cô lên, bắt cô hoàn toàn mở rộng cho hắn, không có bất kì con đường cự tuyệt nào.
"Á" nước mắt của cô chảy xuống hai gò má, cắn môi nghênh đón sự thẳng tiến phóng đãng của hắn. Bản năng phụ nữ đã ẩn sâu của cô bị hắn thức tỉnh lần nữa, thân thể mềm mại dần dần thực hiện động tác xinh đẹp.
Cơn run rẩy căng chặt ẩn giấu trong cơ thể như cảnh cáo cô một cơn sóng lớn mất hồn sắp tiến đến. Giờ khắc này, hai tay cô bắt lấy cánh tay kiên cố đang đặt trên hông mình, không thể khống chế được mà đưa ra lời khẩn cầu với hắn, giọng nói như khóc như ngâm, thân thể cũng không tự chủ được xoắn chặt lấy hắn, khiến hắn phải thốt ra tiếng gầm gừ khó chịu, bắn ra kịch liệt, trong cơn cuồng loạn, hắn mang cô trèo lên đỉnh núi ân ái mãnh liệt lần nữa.
"Vì sao tối hôm qua lại khóc?"
"Bởi vì anh làm tôi đau."
"Còn nói dối nữa, để anh xem xem vì sao cái miệng ngọt ngào này lại biết nói dối?"
"Ưm"
Quấn quýt, phóng thích. Trong nắng sớm, cơ thể vuốt ve cơ thể, kể hết với nhau những nhung nhớ.
Bão tố qua đi, không gian lại yên ắng.
Thân thể mềm mại lại trở về cuộn mình trong lồng ngực nóng bỏng như làm từ cốt thép.
Linh hồn bị lạc đã tìm được một nửa kia tương thích.
Vì vậy, hoàn toàn thỏa mãn, vô cùng bình yên.
***
Chu Cảnh Diệu lạnh lùng nhìn thoáng qua cảnh vệ đang muốn ngăn anh lại, trực tiếp đi lướt qua họ, đẩy cánh cửa văn phòng của ba Chu ra.
"Ba!" anh kìm nén tâm trạng, đứng trước cửa ra vào gọi ba anh một tiếng.
"Đã lớn vậy rồi sao còn xốc nổi thế hả?" ba Chu phất tay với cảnh vệ sắc mặt ngượng ngùng đứng ngoài, ý bảo bọn họ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Chu Cảnh Diệu cắn chặt hàm răng, bước lên phía trước, đứng trước bàn làm việc của ba Chu, xiết chặt nắm tay kìm chế lên tiếng.
"Tại sao phải dìm sự việc lần này xuống?"
"Khống chế tâm trạng của con lại đi, ngồi xuống rồi nói chuyện." ba Chu ngắt lời anh, nhìn đứa con đang lo lắng trước mặt, ông nhíu mày.
Chu Cảnh Diệu nhắm mắt lại ổn định nhịp thở, ngồi xuống ghế trước bàn, tỉnh táo nói: "Những tên kia đã kiêu ngạo đến tận đây rồi, chẳng những còn để bọn chúng tùy ý bắt công dân nước ta đi, lại còn dùng trực thăng vũ trang phi pháp xâm lấn vùng trời quốc gia nữa, vì sao không ra tay đàn áp lại còn dìm sự việc này xuống?"
Ba Chu thả cây bút máy trong tay xuống, nhìn đứa con rất giống mình khi còn trẻ ngồi trước mặt, trong lòng thở dài một hơi, "Hai tiếng sau khi xảy ra sự việc lần này, chúng ta đã nhận được điện thoại tạ lỗi của đối phương, công bố tình huống đột kích lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn."
"Không phải ngoài ý muốn! Bọn chúng đã đưa Sơ Vân đi!" hai tay Chu Cảnh Diệu đập thật mạnh lên bàn làm việc, gầm nhẹ một tiếng.
"Bên đối ngoại đã tuyên bố là ngoài ý muốn, sự việc lần này cũng không có bất kì ai bị thương, đối phương chỉ đến đây vì một người phụ nữ." ba Chu hờ hững trả lời.
"Vì sao hắn lại bắt tiểu thư nhà họ Thẩm đi, ba tin con hẳn là rất rõ ràng." Ông nhíu nhìn đứa con.
"Vì con nói muốn kết hôn nên ba đã cho người đi điều tra về Thẩm Sơ Vân, kết quả khiến cho ba thật bất ngờ." Khuôn mặt uy nghiêm của ba Chu hơi co lại, có vẻ rất tức giận cùng thất vọng vì con.
"Vì một người phụ nữ mà quên mất mình là ai! Nếu Thẩm Sơ Vân có con với người khác thì ba cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho phép nó gả vào nhà họ Chu, nhưng con bé lại có con với một phần tử vũ trang của vùng Tam Giác Vàng! Con có nghĩ tới nhà họ Chu sẽ vì chuyện này mà bị ảnh hưởng bao nhiêu không hả!" Ba chu giận dữ mắng mỏ nặng nề.
"Ba, cô ấy chỉ là một người bị hại vô tội!" Chu Cảnh Diệu đập bàn một cái, tức giận rống thật to.
"Mặc kệ nó có phải hay không thì ba cũng không thể để nó gả vào nhà họ Chu, mẹ của con cũng đã biết chuyện này." Ba Chu mệt mỏi phất tay, không muốn nói đến đề tài này nữa.
"Ba!" Chu Cảnh Diệu cắn răng, cảm thấy đáy lòng lạnh buốt.
"Quân đội sẽ không vì sự kiện lần này là xuất quân phản kích, chính phủ cũng đã dìm sự việc lần này xuống, con có làm gì cũng vậy thôi. Vùng biên giới Tam Giác Vàng, phía nam phía bắc đều đã hán hóa, chính phủ cũng hoàn toàn độc lập, quân độc lập 11 cũng đã đàm phán với chính phủ, nếu như bọn họ đã được độc lập thì tương đương với việc thế lực vũ trang khống chế vùng cận biên giới đều là của người hoa, điều này vô cùng có ý nghĩa với trung quốc, việc này không cần ba nói chắc con cũng hiểu, đến khi cần thiết, chính phủ sẽ gây áp lực với bên đó, duy trì sự độc lập của bọn họ." ba Chu nhìn sắc mặt khó coi của đứa con, tỉnh táo giải thích.
Chu Cảnh Diệu nhìn vẻ mặt uy nghiêm của ba Chu, ngực không ngừng phập phồng, nhưng lại không thể nói ra chữ nào.
Đương nhiên anh biết rõ khu vực đó tương đương với sân sau của trung quốc, chẳng những là động mạch chủ của giao thương giữa trung quốc và các khu vực vãng lai mà còn có mục đích chính trị, ủng hộ một số chính quyền vũ trang độc lập người hoa đồng nghĩa với việc gia tăng độ giảm sóc cho quân sự của mình vùng biên giới, không đến mức để trung quốc chìa lưng hứng lửa đạn vùng biên giới phía nam.
Huống chi, nếu như thật sự phải tiến hành phản kích bằng vũ lực, quân đội trung ương cũng sẽ không thể dùng lí do nhập nhèm đó mà bước vào mảnh đất kia được.
Ba nước đều có chủ quyền quốc gia, bất kể là lực lượng quân sự nào tiến vào chiếm giữ cũng phải được sự đồng ý của cả ba nước, sau khi được cho phép với có thể triển khai các hành động quân sự ở đây, bao nhiêu người tiến vào chiếm giữ, mang theo trang bị quân sự gì, phạm vi hoạt động bao nhiêu, đàm phán những thứ này sẽ là một quá trình dài dằng dặc.
Chỉ vì một lần mạo phạm nho nhỏ, hoặc nói đúng hơn là vì một người phụ nữ, vậy thì cái giá quá lớn.
Bởi vậy, sau khi đối phương đã thành khẩn giải thích cùng xin lỗi, quân đội cấp cao cũng đã cho qua việc này.
Nhưng còn Sơ Vân thì sao? Sơ Vân phải làm sao bây giờ?
Cứ để cho cô bị người kia mang đi như vậy sao?
Người kia, là rào cản lớn nhất trong cuộc đời này của anh.
Anh không cam lòng.
Sau khi ra khỏi văn phòng của ba Chu, Chu Cảnh Diệu ngồi vào trong xe, nửa ngày sau vẫn chưa khởi động xe. Một lúc sau anh mới nhắm mắt lại, dựa về phía sau ghế. Sau khi mở mắt ra, anh lấy điện thoại, bấm một dãy số, "Alo, lão Trương à? Đứa bé lần trước tôi nhờ anh tìm giúp, anh hãy đưa địa chỉ cho tôi."