• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp cửa thủy tinh chiếu vào trong phòng, trong phòng khách cô giúp việc đang thay hoa tươi, nhà bếp thỉnh thoảng lại vang lên tiếng dụng cụ khẽ chạm vào nhau. Bên ngoài vườn hoa, cậu bé đã dậy từ sớm đang chăm chú nghiên cứu xem món quà ba cho ngoại trừ có thể bắn bể khối gỗ một cách đơn giản còn có thể bắn tan tảng đá ngoài vườn hoa không.

Tất cả đều rất tốt đẹp.

Nhưng trong phòng khách, Sơ Vân đang ngồi trên ghế salon mềm mại sắc mặt trắng bệch cầm microphone, vẻ mặt lo lắng. Từ ngày tìm được con trai, chìm đắm trong tình yêu, cô cảm thấy cuộc đời của mình đã gần như viên mãn.

Nhưng, sâu trong lòng vẫn còn một cảm giác tiếc nuối, thỉnh thoảng cô thấy ngực mình lại nhói lên, khi cô càng cảm thấy hạnh phúc thì cảm giác tiếc nuối này càng rõ ràng.

Dưới sự đồng ý ngầm của Lục Tiến, cô đã gọi điện thoại cho cô mình ở Canada. Sau khi nghe hết mọi chuyện về cô, cô nhỏ chỉ thở dài một hơi rồi nói cô nhất định phải hạnh phúc.

Theo cô nhỏ nói thì sau khi cô mất tích, nhà họ Thẩm đã nói với mọi người cô đã về Canada du học tiếp, chuyện đám hỏi giữa hai nhà Thẩm Chu trước kia giờ chỉ còn là chuyện trà dư tửa hậu của mọi người, theo thời gian sẽ không còn dấu vết.

Tin tức dù có bí mật đến đâu cũng không thể qua mặt được những kẻ cố tình tìm hiểu, có mấy vị phu nhân đã biết rõ nội tình, tuy nể mặt nhà họ Chu không nói ra nhưng ánh mắt nhìn Chu phu nhân cũng đã khác trước. Mà hai nhà Thẩm Chu cũng đã không còn bất kì lui tới nào.

Hôm nay, rốt cuộc cô cũng cố lấy dũng khí gọi điện thoại về nhà.

Điện thoại đã thông, bên kia mẹ Thẩm nghe thấy giọng nói của cô một lúc lâu sau cũng không mở miệng nói gì.

Khi cô bất an khẽ nói cho mẹ Thẩm biết mình đã tìm thấy con trai, mong bà đừng lo lắng thì mẹ Thẩm ở đầu bên kia lạnh lùng lên tiếng.

"Thì ra cô còn nhớ tôi là mẹ cô cơ đấy." mẹ Thẩm hờ hững nói, giọng nói của bà không chút cảm xúc, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.

"Nếu như cô bị người ta ức hiếp thì nhà họ Thẩm có liều mạng cũng sẽ cứu cô về, nhưng cô lại không phải vậy."

"Cô đã đắm chìm vào đấy, cam chịu thân phận thấp hèn."

"Chưa lập gia đình đã sống chết không danh không phận đi theo cái thằng đê tiện đó, còn có gì mà cô không làm được nữa hả?"

"Cô từ bỏ tương lai, gia đình cũng không thèm, tôi đã nuôi cô lớn ngần này, cô làm vậy là để báo đáp tôi đấy à?"

Câu sau còn tàn nhẫn hơn câu trước, giống như một lưỡi dao sắc nhọn nhất trên thế gian liên tiếp đâm vào ngực Sơ Vân, moi hết máu thịt của cô ra, khoét trái tim cô đã dựa vào mà sống, làm cho vết thương càng thêm sâu, máu tươi đầm đìa.

"Mẹ à" Môi Sơ Vân run run, há miệng muốn nói chuyện nhưng lại không thể nói nên lời.

"Vì cô mà hai nhà Thẩm Chu đã bị mất mặt." Mẹ Thẩm như không nghe thấy tiếng gọi kia.

"Tôi và ba cô đã quyết định coi như chưa hề sinh ra cô rồi."

"Từ nay về sau, nhà họ Thẩm chỉ có một mình Thẩm Cát An, không còn Thẩm Sơ Vân nữa, cô tự mà giải quyết cho tốt đi."

"Cụp" một tiếng, mẹ Thẩm đã cúp điện thoại.

Nhà họ Thẩm...không còn cô nữa sao?

Sơ Vân cầm điện thoại, ngồi phịch xuống ghế salon, sắc mặt trắng bệch, ngực như bị một con dao đâm thật mạnh vào. Một nhát dao cắt rời từng bộ phận trong trái tim, khiến cho mỗi chỗ đều trống rỗng, đau đớn đến tê liệt. Nước mắt từ từ chảy dọc xuống hai gò má, để điện thoại xuống, cô bụm miệng khóc thành tiếng.

Chỉ một lát sau, cô đã bị kéo vào một vòm ngực ấm áp thân thuộc, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp nam tính, "Đừng khóc, em còn có anh, có Hạo Hạo."

Sơ Vân dùng tay nắm chặt lấy vạt áo Lục Tiến, vùi mặt vào ngực hắn, khóc thật lớn.

Lục Tiến ôm cô, vừa vỗ về lưng cô vừa hạ thấp giọng dỗ dành, vô cùng dịu dàng. Nhưng không ai phát hiện ra đôi đồng tử trên gương mặt điển trai của hắn lại có vẻ sâu xa khó hiểu, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười vui vẻ lạnh lẽo.

Như vậy cũng tốt. Không cần hắn ra tay mà nhà họ Thẩm đã chủ động từ bỏ. Từ nay về sau, cô chính là bảo bối chỉ thuộc về một mình hắn.

***

Lời nói của mẹ Thẩm làm cho Sơ Vân buồn bã một lúc, đến khi cô nhỏ gọi điện cho cô, cô nhỏ đã an ủi cô một thời gian sau, khi ba mẹ cô nguôi giận thì mọi người trong nhà họ Thẩm nhất định sẽ tha thứ cho cô thì Sơ Vân mới lấy lại tinh thần được.

Thấy cô cuối cùng cũng không còn vẻ cô đơn nữa, Lục Tiến cũng sắp xếp đưa cô và Hạo Hạo ra ngoài giải sầu.

Tại cửa sau của khách sạn, ba chiếc xe quân dụng được kiểm tra như thường lệ, Nham Đương mới tới từ quân doanh đang chuẩn bị xuất phát cùng Lục Tiến, thấy Lục Tiến vẫn chưa xuống nên vươn tay nhận lấy dụng cụ dò quét từ tay binh lính, nằm sấp người tự mình kiểm tra mọi ngõ ngách trên xe.

Chẳng ai ngờ rằng khi kiểm tra tới chiếc xe màu đen Lục Tiến thường đi thì dụng cụ dò quét dò đến đáy xe lại phát ra tiếng cảnh báo bíp bíp.

Khóe mắt Nham Đương nheo lại, ra lệnh cho binh lính nâng xe lên sau đó cúi người chui vào đáy xe. Sau khi quét lại lần nữa, Nham Đương luồn người vào một góc khuất phần sau chiếc xe việt dã thì tìm được một khối nhựa nhỏ đen sì lớn bằng lòng bàn tay, một điểm sáng màu đỏ cách vài giây lại nhấp nháy.

Trên tầng thượng, sau khi nhận được điện thoại báo cáo của Nham Đương, Lục Tiến mặt không đổi sắc nhét điện thoại vào túi quần.

Hạo Hạo lưng đeo chiếc ba lô nho nhỏ đã mang xong giày, ngoan ngoãn ngồi kế bên chờ mẹ đi ra. Lục Tiến mỉm cười sờ lên cái đầu nhỏ của bé, xoay người dắt tay bé sau đó kéo Sơ Vân đã thay quần áo trong phòng xông ra ngoài, dắt hai người ra ngoài cửa chính.

Trong thang máy, hắn hời hợt nói cho Sơ Vân biết vài ngày tới sẽ ở doanh trại.

"Hả? Phải ở đó bao lâu nữa?" Sơ Vân ngạc nhiên nhìn hắn, cô còn tưởng rằng chỉ ra ngoài dạo chơi ở gần đây nên không mang theo thứ gì cả.

"Đến đó ở một thời gian thôi, cô bé của Euler nói nhớ em, hơn nữa bên đó có rất nhiều thứ Hạo Hạo thích chơi." Lục Tiến mỉm cười.

"Mọi thứ anh sẽ bảo người đưa tới, không cần quan tâm đến chúng."

"À" Sơ Vân không nghi ngờ gì, chỉ cười gật đầu.

Mấy phút sau, Nham Đương đưa mắt nhìn ba chiếc xe quân dụng màu xanh rời khỏi khách sạn. Chiếc Hammer lúc nãy được để lại chỗ cũ, bom cũng đã bị Nham Đương dỡ bỏ, Lục Tiến vừa đi thì cậu lập tức xem lại camera ghi hình, bắt đầu điều tra vụ ám sát nhằm vào vị tướng cấp cao của quân độc lập lần này.

Đối với tất cả việc này Sơ Vân không biết gì, cô chỉ ôm Hạo Hạo nhìn cảnh sắc phồn hoa ngoài đường phố qua lớp cửa kính.

Đường lớn được trải nhựa, xe hơi nhập khẩu, nhà cao tầng, không thể nhận ra năm đó nơi này từng là trấn nhỏ mà cô đã đi qua. Nhưng sau khi rẽ ra khỏi con đường lớn trong thành phố, con đường nhựa lại từ từ trở thành đường đất giống như năm đó.

Một lát sau, thành thị phồn hoa đã dần dần bị bỏ lại sau lưng, cảnh sắc bốn phía cũng trở thành núi non trùng điệp, rừng rậm xanh ngắt, không còn vẻ văn minh lúc nãy nữa.

Từ thành thị xi măng cốt thép đến rừng rậm nguyên thủy, sự chuyển biến này làm người ta cảm thấy cái thành thị bọn họ đã khai phát súng hiện đại hóa kia cùng lắm cũng chỉ là một ảo ảnh.

Sơn Vân vươn tay dán vào tấm kính thủy tinh, kinh ngạc nhìn những dãy núi liên tiếp nhau ngoài cửa sổ xe, đột nhiên lại nhớ tới trước kia. Trong nháy mắt, cô cảm thấy dường như đã qua một kiếp.

"Chỉ có vài nơi thay đổi lớn, còn vài nơi khác cơ bản không có thay đổi gì cả." Lục Tiến thấy cô vẫn nhìn ra bên ngoài, cho rằng cô kinh ngạc vì sự thay đổi hoàn cảnh nên lên tiếng giải thích với cô.

"Em biết rồi." Sơ Vân hoàn hồn, gật đầu nhẹ. Trong thời gian này, cô đã xem rất nhiều tài liệu về nơi này. Vì sự hạn chế của giao thông và địa hình nên nhiều nơi ở đây vẫn bị núi lớn vây quanh, ngoại trừ khu trung tâm trong vài năm nay đã nhanh chóng phát triển thì đa số những nơi khác vẫn là vùng núi, mọi người vẫn trải qua cuộc sống nghèo khó như trước, bị tụt hậu, sống một cuộc sống kém văn minh, hơn nữa kế hoạch trồng trọt hoa màu thay thế đang dần dần phổ biến, thu nhập của dân bản xứ chủ yếu dựa vào trồng thuốc phiện bị suy giảm.

Vùng đất cằn cỗi này đã sinh ra những đóa hoa anh túc xinh đẹp, nhưng loài hoa xinh đẹp kia lại khiến cho vùng đất này trải qua nhiều gian khó cùng chết chóc.

Y tế nơi đây khá lỗi thời, bệnh sốt rét, thương hàn cùng kiết lị là căn bệnh khá phổ biến ở đây. Từng trận chiến tranh giành giật lợi ích diễn ra liên miên đã tạo ra không ít cô nhi nơi đây. Ở đây, 90% số trẻ em không được ăn học đầy đủ.

Người dân nơi đây vì từng trồng thuốc phiện nên bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, bị tụt hậu, rất khó phát triển. Lãnh đạo nơi này trong tương lai muốn cải thiện được tình trạng hiện tại chỉ sợ không phải trong tám năm mười năm là có thể làm được.

Xe dần dần đi vào một con đường gập ghềnh, Hạo Hạo ngoan ngoãn ngồi trên đùi Sơ Vân không biết tâm sự của mẹ, bé chỉ cảm thấy hết sức hứng thú với ngọn núi càng lúc càng cao cùng cảnh rừng rậm ngoài cửa sổ, đến khi một thác nước dựng thẳng đứng giữa rừng núi xuất hiện trước mắt bé, thậm chí gần thác nước còn có vài chú khỉ con màu vàng đang rượt đuổi nhau khắp nơi, bé mở to hai mắt nhìn gần như không chớp mắt.

Thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của con trai, Lục Tiến có hơi kinh ngạc nhướn mày. Thì ra cậu nhóc thích nơi này.

Lúc chạng vạng tối, bọn họ tiến vào phạm vi quản lí của doanh trại. Vẫn là con đường núi với vách núi dựng đứng hiểm trở, nhưng năm đó khi đi vào Sơ Vân đang trong trạng thái chóng mặt hoa mắt, lúc này đã có sức tò mò quan sát hai bên trái phải, Hạo Hạo nằm sấp vào cửa sổ xe, mê muội nhìn cảnh sắc thần kỳ trên đường.

Xa xa nhìn lại, con đường núi này vô cùng ngoằn ngoèo nhưng Sơ Vân cũng không biết ở đây đã khác trước rất nhiều.

Tại góc rẽ dưới núi đã có thêm hai gian nhà gỗ giản dị được dựng lên, hai bên nhà gỗ đều được xây trạm gác. Vị trí của trạm gác được đặt rất tài tình, vừa vặn nằm ở vị trí ngã rẽ, nếu có kẻ thù xâm nhập, từ dưới núi đi qua ngã rẽ này sẽ bị núi non ngăn cản không nhìn thấy trạm gác này, mà sau khi rẽ vào binh lính có thể quan sát rõ ràng kẻ địch, lúc nào cũng có thể dùng súng máy đi theo khe suối phong tỏa con đường phía trước.

Nơi này của sơn trại có thể nói đã được Euler cùng Lục Tiến biến thành một cấm địa, Lục Tiến cũng đã để một đoàn quân trấn giữ ở đây.

Nơi này lưng dựa vào vách núi hiểm trở, dễ thủ khó công, hỏa lực đều tấn công vào góc chết, pháo xạ đối với doanh trại trên núi của bọn họ mà nói thì không có chút tác dụng nào, dù cho quân chính phủ có đến đây cũng không thể đánh vào được.

Muốn lên núi cũng chỉ có con đường này, mà hàng rào chung quanh ngọn núi đều là rừng sâu hiểm trở, một khi xảy ra biến động phải lui vào trong rừng mười ngày nửa tháng thì quân địch cũng chẳng có cách nào.

Sáng nay Lục Tiến cũng không nghĩ sẽ đưa Sơ Vân và Hạo Hạo đến đây, nhưng sau khi xảy ra chuyện lúc sáng, đã không còn đảm bảo an toàn trăm phần trăm như trước nữa, hắn không thể để cho Sơ Vân và Hạo Hạo ở lại trong khách sạn được nữa.

Xe đi qua vài trạm gác dọc theo con đường, tới gần cánh cửa chính trong doanh trại nay đã được đổi thành cửa sắt cực lớn. Từ xa Sơ Vân đã trông thấy Euler với vẻ mặt lười nhác cùng Tiểu Huyên bị anh ta nắm tay vô cùng hưng phấn đứng chờ.

"Chị Sơ Vân!" Tiểu Huyên dùng sức hất tay anh ta ra, chạy thẳng về phía chiếc xe quân dụng, chạy được một nửa thì cô bé trông thấy một cậu nhóc vô cùng xinh xắn được Lục Tiến dùng một tay bế xuống xe.

"Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!" Tiểu Huyên há hốc miệng, mắt không ngừng đảo quanh Hạo Hạo đang trốn sau lưng Sơ Vân, vẻ mặt vô cùng đáng thương vì muốn vươn tay ôm lấy nhưng lại sợ Lục Tiến nên không dám ra tay, thấy thế Sơ Vân không ngừng nhoẻn miệng cười.

Không khí bên này vô cùng ấm áp vui sướng, bên kia Euler nháy mắt với Lục Tiến mấy lần.

"Đã điều tra ra rồi." Euler bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ mặc niệm cho cái cô tiểu thư đầu óc toàn bã đậu kia.

"Là Lâm Bội Bội làm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK