• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thượng Vân Hi cựa người trở tỉnh, cặp mắt bừng mở.
Cô nghiêng người nhìn Kỷ Huân Nhiên đang ngồi bất động trên sofa, vài giây sau đó thì cô ngồi dậy.

Vẻ mặt âm trầm lạnh nhạt.
Kỷ Huân Nhiên phát giác cô tỉnh dậy cũng không màng dao động, vẻ mặt cũng âm trầm không kém.

Thượng Vân Hi nhìn đến càng thêm bất mãn.
Cô gắng gượng xuống giường đến ngăn tủ thu dọn đồ cất vào vali, ý tứ rời đi.
Đồng hồ lúc này chỉ mới điểm 4 giờ sáng, bên ngoài trời còn chưa sáng...!Thượng Vân Hi cũng không biết bản thân mình nên đi đâu.

Nhưng cô bắt đầu nghĩ tới tìm gặp Tần Thụy hơn là đối diện với người đàn ông trước mặt mình.
“Thượng Vân Hi! Em không được đi đâu cả.”
“Anh đã hết tư cách quản tôi rồi.”
Kỷ Huân Nhiên vẻ mặt sắc bén lườm về phía Vân Hi, tức thì di chuyển về phía cô nắm ghì khuỷu tay siết lại: “Ai cũng có thể...!nhưng em thì không được phản bội và rời bỏ anh.”
Thượng Vân Hi mím môi dùng tay còn lại dụng lực lớn tát mạnh vào mặt của Kỷ Huân Nhiên.

Hoàn toàn không nhân nhượng một chút nào, cô run cặp vai, ánh mắt dữ dằn gằn lên từng tiếng: “Phản bội? Là phản bội sao chứ, anh không còn lời nực cười nào hơn để nói nữa hay sao?”
Kỷ Huân Nhiên nghe trái tim siết chặt đến đau thắt.
Thật ra anh thừa sức tránh né cái tát tay đó của Vân Hi, nhưng mà anh không muốn.

Chuyện đêm qua...!rất đáng nhận lãnh cơn phẫn nộ từ cô như thế, nhưng là...
Kỷ Huân Nhiên cầm tấm chi phiếu trong túi quần đưa lên trước mặt Thượng Vân Hi, ánh mắt đầy chất vấn: “Em đã nhận lời mẹ anh...!cho nên mới có chuyện đêm qua?”
Thượng Vân Hi nhìn tấm chi phiếu thì có hơi ngỡ ngàng, tuy nhiên khi bình tĩnh trở lại cô cảm thấy không cần phải giải thích rõ với đối phương.


Cô cố thoát ra khỏi cái siết tay của Kỷ Huân Nhiên, rồi kéo vali lên đứng dậy, thần sắc lãnh đạm nói: “Chúng ta kết thúc đi, thật tiếc...!anh Kỷ, tôi không có chút tình ý nào dành cho anh cả.

Mong anh thả tôi được tự do.

Chuyện của Hoàng Phủ Luật, thật ngại đã làm phiền anh bấy lâu.”
Kỷ Huân Nhiên cũng đứng lên, cổ họng nghẹn ứ...!Anh vẫn giữ im lặng.
Thượng Vân Hi lấy lại tấm chi phiếu và cất vào trong túi áo khoác, hơi cố gượng nở nụ cười: “Trả cho anh tự do, tôi thấy mình xứng đáng nhận được thù lao này.

Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Kỷ Huân Nhiên nhíu chặt chân mày, kịp thời kéo tay Vân Hi quay trở lại, giọng trầm khàn thốt lên: “Em đang không khỏe...!tạm thời ở lại đây đã.”
“Tôi tự biết cách chăm sóc cho chính mình.

Tôi đã nói...!không muốn trông thấy anh.”
“Em vì muốn thoát khỏi Hoàng Phủ Luật nên đã nương nhờ vào anh? Trước giờ...!chiều anh không phải vì có chút rung động.”
“Đương nhiên.

Tôi làm sao rung động yêu thích một người hoàn toàn xa lạ như vậy chứ?”
Thượng Vân Hi rút tay lại, dứt khoát kéo vali rời đi.

Kỷ Huân Nhiên bất động đứng đấy cũng không hề có động thái nào ngăn cản, toàn thân như thể bị đóng băng hoàn toàn.
Từng lời Thượng Vân Hi thốt lên...!rõ ràng như vậy, phủ định tình cảm của cả hai từ trước đến nay.

Anh sai.

Đã quá sai rồi.

Cố chấp để quá khứ thu phục và dẫn dụ, khiến chính mình không ngừng chịu tổn thương.
Sự thật chính là...!anh chỉ đơn phương trao ra tình cảm.
Khi Thượng Vân Hi rời khỏi.

Kỷ Huân Nhiên hầu như bị rút cạn sức lực ngã đổ xuống giường.

Anh cảm nhận được dòng nước mắt ấm nóng của chính mình rơi xuống.
Đàn ông không khóc là vì chưa chạm đến nỗi đau...!Bấy lâu nay cảm tình đối với anh kỳ thực xa vời.

Chẳng ai dành trọn tình cảm cho anh...!cho dù là Rachel Phong Tiểu Linh, thì trong tim cô ấy chỉ tồn tại duy nhất Hoàng Phủ Luật.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa xen lẫn với tiếng đập cửa, Kỷ Huân Nhiên giật mình thức giấc, dễ dàng đoán biết là vị khách nào ghé thăm.
Anh ngước mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 7 giờ sáng...!mà Vân Hi, cô ấy đã thực sự bỏ đi rồi.
Kỷ Huân Nhiên nhớ đến nét mặt lạnh nhạt tuyệt tình của Thượng Vân Hi thì không khỏi đau đớn quặn thắt.


Anh ngồi dậy, cúi đầu vào gối, hai tay bấu mạnh vào mớ tóc rối...!tiếng chuông cửa bên ngoài vẫn ồn ào vang lên gây phiền nhiễu.
Cuối cùng Kỷ Huân Nhiên cũng xuống giường và mở cửa.

Bên ngoài quả nhiên là Hạ Huyên cùng Jay...!biểu cảm cũng trái ngược với nhau.

Nhìn bọn họ như vậy có thể phần nào đoán được đã xảy ra loại chuyện gì đêm qua giữa hai người họ.
Kỷ Huân Nhiên mở cửa thì hờ hững xoay mặt trở vô ngồi xuống chỗ ghế salon, bắt chéo chân thả lỏng chính mình và hỏi: “Là mẹ tôi an bài chứ hửm?”
Hạ Huyên quỳ xuống, bấu lấy chân của Kỷ Huân Nhiên khóc nức nở: “Xin lỗi...!tôi không cố ý.

Xin anh đừng bỏ mặc tôi.

Phó chủ tịch Kỷ! Trước giờ tôi một lòng với anh, tôi không có ý phản bội anh đâu...!Tôi chỉ là vì nghe theo trái tim mình, chứ không hề cố giúp cho Kỷ phu nhân toại nguyện.”
“Vân Hi đã bỏ đi ư?” Jay bàng hoàng lên tiếng.
Một câu như vậy lại đả thương đến Kỷ Huân Nhiên, nhắc anh nỗi đau đó vẫn còn tồn tại...
Kỷ Huân Nhiên sôi sục tức giận.

Anh đưa tay mạnh bạo bóp lấy chế trụ chiếc cằm của Hạ Huyên và nâng lên, lời nói phẫn hận vô cùng.
“Cô bản lĩnh lắm! Muốn dùng cách này khiến Vân Hi rời khỏi tôi?”
Hạ Huyên run sợ khóc nấc lên, Jay đứng đó không nỡ liền lao đến giúp Hạ Huyên thoát khỏi móng vuốt của Kỷ Huân Nhiên.
Jay thậm chí không nhân nhượng cảnh tỉnh: “Vân Hi một mình đơn độc, sao anh lại để mặc cô ấy bỏ đi.

Còn nữa...!chuyện đêm qua đối với một người vợ tổn thương đến mức nào, anh không nhún nhường an ủi...!lại ngồi đây hậm hực truy tìm ai sai ai quấy, có ích lợi gì nữa chứ? Phu nhân trước giờ muốn lấy anh ra định hôn ước với tiểu thư nhà họ Viên, khiến thế lực bà ấy nhân rộng...!anh định toại nguyện cho phu nhân hay sao?”
Kỷ Huân Nhiên lập tức bừng tỉnh.

Anh đứng bật dậy muốn lao phắt ra ngoài, vừa hay chạm mặt với anh Phó lái xe.
“Phó chủ tịch Kỷ! Đêm qua phu nhân bị ngất đúng lúc được Tần Thụy đỡ đến bệnh viện, họ còn có hẹn nhau đến thăm Úy Nhi...”
Kỷ Huân Nhiên nhíu chặt chân mày: “Tần Thụy?”
“Jay! Chuyện công việc ở đây thế nào rồi? Tôi muốn đi tìm Vân Hi.”
“Ký kết hợp đồng...!rồi hẳn tìm được không? Tôi nghĩ...!cô ấy tự biết chăm lo cho mình.”

Kỷ Huân Nhiên ôm trán, phiền muộn nặng nề.
Hạ Huyên bên cạnh chỉ biết rơi nước mắt, Jay thấy vậy liền kéo cô sang một bên.
“Em về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Chúng tôi bận nhiều chuyện quan trọng...”
Hạ Huyên gật đầu, thức thời rời đi, anh Phó cũng ra ngoài.
Bên trong lúc này chỉ còn mỗi Jay và Kỷ Huân Nhiên.
Jay mở lời hỏi trước: “Anh định buông tay với Thượng Vân Hi ư?”
“Tôi không biết.”
“Vậy có thể thì...!không cần miễn cưỡng đâu.”
Jay cười khẩy một tiếng rồi cũng rời đi.

Kỷ Huân Nhiên đứng đấy sắc mặt sa sầm đen kịt.
Đến 10 giờ sáng phía đại diện của Kỷ Huân Nhiên đứng ra bàn thảo và lên kế hoạch ký kết hợp đồng dự án.

Mà Kỷ Huân Nhiên vẫn giữ vững phong độ trước đối thủ, tựa hồ chuyện đêm qua không hề tồn tại trong tâm trí của anh.
Công việc cứ thế suôn sẻ nhường cho Jay đảm trách phần còn lại.

Kỷ Huân Nhiên lên xe của anh Phó...!nhưng là nhất thời không biết đi đâu.

Lúc xe vừa hay lăn bánh thì Hạ Huyên ở đâu lao tới, còn mạnh bạo ngồi vào trong xe.
***.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK