Trở về công ty Lạc Anh liền gọi Hạ Huyên đến văn phòng riêng để họp.
“Thượng Vân Hi chưa chết, cô ấy chỉ bị bắt cóc đến Úc.
Còn nữa, cô ta đã sinh ra một đứa bé.”
Hạ Huyên kinh ngạc lập tức nói: “Là con của Phó chủ tịch Kỷ?”
Lạc Anh cười lạnh.
Lúc này, Hạ Huyên ngẫm nghĩ, từ tốn dọ xét tâm ý của Lạc Anh: “Cô gọi tôi đến đây, có phải...”
“Cô nói lại với Viên Cảnh thay tôi đi, hắn sẽ biết cách làm gì với người con gái bản thân khao khát bấy lâu nay.
Nhất là khi động đến Thượng Vân Hi, chính là một phần sỉ nhục được kẻ thù của hắn, Kỷ Huân Nhiên!”
Hạ Huyên giấu lại tâm tư trong lòng, vẫn tỏ ra thản nhiên và hỏi: “Tôi biết rồi ạ.
Tôi sẽ lựa lời nói chuyện với Viên thiếu.”
“Không phải là lựa lời không thôi...!còn phải kích động được thú tính của hắn.
Chuyện này tốt nhất làm kín kẽ một chút, đừng có để dính líu đến tôi.”
“Vâng ạ.”
Lạc Anh đứng lên đánh giá Hạ Huyên từ đầu đến chân: “Cô gần đây, thân thiết với họ Viên kia lắm chứ? Đừng tưởng tôi không biết.
Jay tốt như vậy cũng không thỏa mãn được cô sao?”
Hạ Huyên run nhẹ cặp vai, không ngờ Lạc Anh cái gì cũng nắm trong lòng bàn tay.
Ngày thường cứ hay tỏ ra bản chất tiểu thư kiêu ngạo hống hách, tâm cơ cũng không tầm thường.
Hạ Huyên qua loa chống đỡ: “Chỉ là xã giao, liên quan đến các hạng mục đầu tư.”
“Không cần giải thích với tôi.
Tôi cũng không có hứng thú để nghe.”
Nói rồi Lạc Anh hừ lạnh và phất tay ý tứ đuổi khách.
Hạ Huyên không thể không rời khỏi văn phòng.
Đây chính là cơ hội tốt để cô trả thù.
Cô phải tận dụng thật là gọn gàng và thỏa đáng, nhất định phải để từng người một chịu đựng nỗi đau khổ và nhục nhã cô từng chịu.
Hạ Huyên nhìn về cánh cửa, tựa như oán hận lườm chính người phụ nữ bên trong kia.
Cô ta dẫu thế nào, cũng chỉ muốn Kỷ Huân Nhiên chết tâm và khiến Thượng Vân Hi bị hủy hoại.
Nhưng là...!bản thân cô ta cũng đừng mơ chiếm được trái tim của Kỷ Huân Nhiên.
Kỷ Huân Nhiên nhảy mũi một cái, cảm giác như có luồng gió ớn lạnh thổi qua.
Mấy ngày này anh bắt đầu cảm thấy cơ thể phản ứng với thời tiết ở Úc.
Không đêm nào anh không lanh quanh ở khu thị trấn cùng chào hỏi tâm sự với các đồng hương và làm quen thêm vài người bạn ngoại quốc thú vị.
Cùng họ uống bia và bàn về nông trường nho.
Chỉ là...!anh vẫn đặt hy vọng có thể gặp lại cô gái mà Ron từng trông thấy đêm hôm đó.
Theo như lời kể lại của Hạ Thanh lúc trước, Hoàng Phủ Luật từng có ý muốn sang Úc để bỏ trốn.
Ở đấy, có người tiếp tay cho hắn.
Cho nên việc anh tin tưởng Thượng Vân Hi vẫn còn sống và ở Úc không phải là không có căn cớ.
Hoàng Phủ Luật là người như thế nào, sao có thể dễ dàng chết.
Lúc hay tin chiếc du thuyền bị nổ, và xác định Thượng Vân Hi và Hoàng Phủ Luật đã chết, suốt một quãng thời gian anh đã gây áp lực với phía cảnh sát...!Anh chung quy không chấp nhận được sự thật, muốn họ phải điều tra thật sự xác đáng.
Nhưng sự tình kéo dài vẫn không có hồi kết.
Phía Úc cũng chẳng có tin tức của Thượng Vân Hi.
Kỷ Huân Nhiên lại thả bộ một mình về ngang vườn cam, anh chợt nghĩ tới cậu nhóc nhỏ, bất giác luồng gió thổi ập tới, anh hít một hơi, bỏ hai tay vào trong túi áo khoác.
Lúc này chạm phải cái vật gì là lạ bên trong, anh lấy ra xem, đúng là chiếc vòng tay hôm nọ đã nhặt được ở nhà bà chủ vườn cam.
Nghĩ nghĩ, Kỷ Huân Nhiên quyết định ghé sang nhà bà chủ vườn cam, muốn nựng cậu nhóc kia một hồi.
“Hi! Wallace! Cậu đến chơi đó à? Có hứng thú uống với tôi tách trà ô lông hay không?”
“Cảm ơn, rất hân hạnh.”
Bà chủ vườn cam rất nhiệt tình pha trà và mang bánh ngọt ra mời Kỷ Huân Nhiên.
Tuy nhiên khung cảnh này khiến Kỷ Huân Nhiên bất giác cảm thấy không đúng lắm.
Anh chợt hỏi: “Trong nhà vắng lặng thế ạ? Daniel đã ngủ rồi sao?”
Bà chủ vườn cam chợt thở dai, bắt đầu kể lại sự tình.
Kỷ Huân Nhiên càng nghe càng kinh ngạc.
“Cho nên Quân cũng sang Hong Kong rồi?”
“Phải.”
“Sắp tới cháu sẽ về lại Hong Kong, ở đó cháu có quan hệ rộng rãi, có thể giúp Quân tìm được mẹ con Daniel.”
“Vậy thì mừng quá! Tôi sẽ ghi lại số di động của Quân.”
Hai người tập trung uống trà, mãi một lúc lâu bà chủ vườn cam mới lên tiếng hỏi: “Cậu và hôn thê mâu thuẫn về chuyện sẽ lưu lại Úc hay là Hong Kong đó sao? Trông cậu luôn mang vẻ mặt buồn bã.”
Kỷ Huân Nhiên cười cười, “Nhưng cháu đã quyết định sẽ ở lại Úc quãng đường còn lại.
Cháu thật thích không khí ở đây.”
Bà chủ vườn cam dường như hài lòng mỉm cười.
“Nghe nói, cậu còn muốn tìm mẹ?”
Kỷ Huân Nhiên chợt nhớ ra liền lấy tấm hình cất trong túi áo khoác đưa đến cho bà chủ vườn cam xem, từ tốn giải thích: “Đấy là mẹ ruột của cháu, vì còn rất bé hai mẹ con đã xa nhau, nên có lẽ dáng vẻ của mẹ cháu sẽ khác nhiều so với lúc chụp hình.
Bác...!đã từng gặp qua chưa?”
Thời gian gần đây Kỷ Huân Nhiên vẫn hay dò tìm từ những người quen, hi vọng sẽ có người từng gặp qua mẹ của mình.
Anh biết hành động này không khác gì mò kim đáy bể, dẫu sao anh vẫn có phần trông chờ vào duyên phận, không phải tha thiết và ráo riết muốn tìm gặp bà ấy ngay.
Nếu như cả đời này không gặp lại được...!thì xem như đã cạn duyên với nhau.
Bà chủ vườn cam ngắm nghía bức hình rất lâu, chuyện này thực sự nằm ngoài dự định của Kỷ Huân Nhiên.
Bấy giờ anh không thể không suy nghĩ đến trường hợp có thể xảy ra, nên lập tức mở lời hỏi: “Bác thấy rất quen hay sao?”
“Đúng vậy.
Chỉ là không biết đã từng gặp qua ở đâu.”
Kỷ Huân Nhiên ngỡ ngàng, trong lòng không tránh khỏi có chút nôn nóng.
“Bác từ từ nghĩ, nghĩ ra nhất định phải báo lại cho cháu.”
“Đương nhiên đương nhiên.”
Kỷ Huân Nhiên gật đậu, trong lòng cảm kích: “Hi vọng bác có thể mang đến cho cháu ánh sáng.”
Bà chủ vườn cam trả lại bức ảnh, ánh mắt lại xa xăm nhìn về một nơi vô định nào đó.
Kỷ Huân Nhiên uống trà xong một lúc thì trở về nhà.
Tâm tư trải rộng.
***.
Danh Sách Chương: