• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Sato cũng thừa nhận anh thích cô, nhưng khung cảnh trước mặt lại không giống như cô tưởng tượng. Không có tình ý dạt dào, không có lời tỏ tình lãng mạn, chỉ có vọn vẹn vài từ “Tôi rất thích em.”

Nhưng sau đó anh lại nói tiếp, “Tôi thích em, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa thể ở bên em.”

Yumi nhìn anh, đôi mắt sáng lúc này ẩn chứa một sự kích động “Tại sao vậy?”

Sato đưa mặt nhìn ra nơi khác, nói đúng hơn là anh đang trốn tránh ánh mắt của cô “Bởi vì tôi vẫn chưa chắc chắn mình có thể mang lại hạnh phúc cho em, mang lại cho em những thứ em muốn.”

Sato quay mặt lại, anh khẽ nắm lấy bàn tay sớm đã rất lạnh của Yumi “Em có thể cho tôi thêm thời gian không? Tôi…”

Yumi ngắt lời anh “Sẽ không, em sẽ không cho chú thời gian nữa đâu.”

Yumi rút tay mình lại nói tiếp, “Chú thật sự biết em cần gì sao?”

Đến lượt Sato bất động, Hiroshi và Takehiko cũng từng hỏi anh câu này.

Thấy mắt Yumi đã đỏ, Sato bối rối muốn nắm lấy tay cô nhưng Yumi đã lùi lại một bước, khuôn mặt nhỏ đầy đau khổ nhìn anh, một giọt nước mắt rơi xuống như một sợi dây kéo theo cả trái tim của anh rơi xuống vực thẳm.

Đối với nhiều người có lẽ tình yêu sẽ là sự xuất phát từ tình cảm của cả hai, khi cả hai đủ yêu thương, đủ bao dung cho nhau họ sẽ muốn ở bên nhau. Nhưng có rất ít người nghĩ đến chuyện không phải yêu nhau là sẽ ở bên nhau được. Cách biệt tuổi tác, khác biệt vùng miền, sở thích khác nhau, suy nghĩ khác nhau…và còn hàng chục vấn đề khác, đều là những lý do tương lai có thể khiến họ rời xa nhau. Khi yêu họ nghĩ chỉ cần bất chấp ở bên nhau, chỉ cần có tình yêu thì bất cứ điều gì cũng sẽ vượt qua được. Nhưng họ không nghĩ đến sẽ có rất nhiều vấn đề để họ đối mặt, cũng sẽ là những lý do khiến họ ngừng yêu, mấy ai nghĩ đến việc sẽ tự mình thay đổi để giữ được tình yêu lâu dài.

Sato là một người trưởng thành, anh cẩn trọng, anh nghiêm túc, không chỉ với công việc, trong chuyện tình cảm cũng vậy, anh không chấp nhận người con gái anh yêu phải chịu thiệt thòi.

Từ lúc quen biết Yumi, mặc dù anh biết cô có rất nhiều tật xấu nhưng vẫn muốn dung túng, muốn chìu chuộng cô, đối với anh cô nên luôn vui vẻ như vậy. Anh cẩn thận ghi nhớ sở thích, ghi nhớ những món cô không ăn được, ghi nhớ giờ giấc và thói quen của cô, chính là mong muốn một ngày nào đó có thể chăm sóc cho cô một cách chu đáo và tốt nhất. Vậy nên anh mới sợ, sợ nếu cô yêu anh cô sẽ thiệt thòi nhiều điều. Anh không biết nhiều về sở thích của giới trẻ hiện nay, anh cách cô nhiều tuổi đôi khi sẽ có những thứ khiến cô chê chán. Công việc của anh lại rất bận, thường xuyên phải đi công tác xa, anh không muốn người anh yêu mỗi khi gặp chuyện buồn hay khó khăn nào đó cần đến anh, anh lại đang bất lực ở một đất nước khác.

Yumi là một biểu tượng vui vẻ mà chính Sato nhận định, đối với anh, cô nên có nhiều hạnh phúc hơn là đau khổ. Đối với anh cô chỉ nên vui vẻ, không nên lắng lo điều gì cả.

Khi bạn yêu một người, bạn sẽ ích kỷ với chính mình và nghĩ cho họ nhiều hơn. Sato cũng vậy, vậy nên từ đây cho đến lúc anh nhận định rõ ràng tình cảm của mình, anh sẽ không ở bên Yumi, anh không cho phép mình đến bên cô khi trái tim chưa đủ hoàn thiện.

Yumi không hiểu được nội tâm của Sato, nhưng cô biết bao nhiêu đó đã đủ khiến cô nên quay đầu rồi. Hai lần chủ động đều nhận lại lời từ chối, buồn cười là lời từ chối nào cũng rất tinh tế cả. Nếu Sato dứt khoát một chút có lẽ sẽ khiến cô không buồn đến vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác anh đều tỏ vẻ đau khổ, khó xử hơn cả cô, chẳng lẽ yêu cô lại khiến anh có nhiều lắng lo đến vậy sao?

Yumi hít vào một hơi, giọng nói không biết có phải vì kiềm nén hay không mà có chút khàn đi, “Về thôi, em mệt rồi.”

Sato nắm chặt lòng bàn tay trống rỗng của mình, cuối cùng vẫn quyết định đưa cô quay trở về khách sạn.

Một đêm đó trôi qua không hề có chút vui vẻ nào, khiến cho hai người với hai dòng suy nghĩ tách biệt phải mất ngủ, mỗi người đều ôm trong lòng một cảm xúc riêng.

+++

Trường đại học Kyoto sáng nay có chút rộn ràng hơn ngày thường bởi vì ngoài sinh viên của trường ra còn có thêm một đoàn người đến, hôm nay sẽ quay hình về buổi giảng dạy chuyên ngành trọng tài bóng đá.

Sato mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, quần âu đen, chân mang giày da, tay đeo đồng hồ Citizen phiên bản mới ra. Dáng vẻ trẻ trung đứng cùng nhóm sinh viên vô cùng hòa họp, nhìn từ xa còn tưởng là sinh viên sắp ra trường chứ không phải là một ông chú hơn ba mươi tuổi.

Sato đến chào hỏi hiệu trưởng trường, sau đó cùng với người phụ trách đi đến lớp học đã được bố trí sẵn để chuẩn bị ghi hình.

Yumi và Akayo cũng đã đến từ sớm, hiện tại còn đang sắp xếp lại sản phẩm mẫu và nội dung kịch bản, chỉ chờ người giảng dạy và sinh viên đến đủ sẽ bắt đầu ghi hình tập đầu tiên.

Thư ký của Akayo đi vào nói với Yumi và Akayo, “Người bên liên đoàn bóng đá đến rồi, là một trọng tài.”

Yumi kinh ngạc đưa mắt nhìn ra cửa, trong lòng không khỏi nghĩ đến Sato. Đến khi bóng người đi đến ngay cửa mới khiến cho thần sắc cô khựng lại, tay còn bối rối đến mức làm rơi sấp tài liệu xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK