Khi một đồng nghiệp trong công ty gọi đến thì Yumi vẫn còn đang vật lộn với cái chăn bông của mình, hôm nay trời nắng đẹp, cô vừa hay rảnh rỗi nên mang toàn bộ chăn đệm ra ngoài ban công phơi.
"Yumi à, hôm nay em không đến công ty sao? Chị nghe nói hôm nay công ty mình tổ chức đi dã ngoại ngoài trời đó."
Yumi nheo nheo mắt nhìn ánh mặt trời, hôm nay là chủ nhật, không biết giám đốc công ty cô bị chạm trúng sợi dây nào mà lại đi tổ chức hoạt động ngoài trời như vậy.
Yumi nghiêng đầu dùng mặt và vai của mình cố định điện thoại, sau đó lại tiếp tục phơi chăn, giọng nói chắc nịch vang lên "Không đi, hôm nay em muốn ở nhà, không muốn đi đâu cả."
Đồng nghiệp phía bên kia vẫn cố gắng thuyết phục "Không đi sao được, hoạt động này là do chính giám đốc đứng ra tổ chức đấy."
Như thế thì Yumi càng không đi, cô vẫn nhớ rất rõ hôm qua cái vị giám đốc kia còn bắt cô tăng ca đến tận khuya, hôm nay khó khăn lắm mới có được ngày nghĩ, cô nhất định không để ông ta hành xác tiếp đâu.
Nghĩ đến đây Yumi liền hạ giọng nói "Âyda, em cũng muốn đi lắm, nhưng mà em đã có hẹn với bác sĩ hôm nay đến bệnh viện khám rồi."
Giọng đồng nghiệp lo lắng vang lên "Sao vậy? Em bị bệnh sao?"
Yumi cười khan nói "Chắc do dạo này tăng ca nhiều quá nên em hơi mệt, em nghĩ chỉ tuột canxi thôi chứ không bị gì nặng đâu." Hết cách rồi, để có thể né tránh được khóa hoạt động hôm nay cô không còn cách nào ngoài cách nói dối cả.
"Vậy thì em nghĩ ngơi đi, có gì giám đốc hỏi thì chị sẽ xin phép giúp em." Đồng nghiệp dặn dò xong liền ngắt máy.
Yumi để điện thoại sang một bên, cô nhìn chiếc chăn đã được mình căng ra phẳng phiu, tâm trạng cũng theo đó mà thoải mái lên không ít.
Thấm thoát cô cũng đã đến nơi này được một tháng, nhìn cảnh vật bên ngoài không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút nhớ nhà. Yumi là con lai, bố cô là người Nhật, mẹ cô là người Việt Nam, năm cô vừa tròn một tuổi gia đình đã chuyển về Việt Nam sinh sống, từ đó cô cũng chỉ quay lại Nhật mỗi khi đến lễ tết hoặc bố cô có việc mà thôi.
Năm nay Yumi hai mươi bốn tuổi, cô vừa tốt nghiệp đại học đã được nhận vào làm cho một công ty Nhật Bản. Công ty của cô chuyên về mảng thể thao, có chi nhánh trải dài ở các nước Châu Á, Việt Nam cũng là một nước trong số đó. Yumi là con lai nên ngoại trừ tiếng Anh cô còn thông thạo cả hai ngôn ngữ Nhật và Việt, cũng vì vậy mà cô được đề cử đại diện cho chi nhánh ở Việt Nam sang Nhật công tác. Dự án lần này khá lớn phải ở lại Nhật hơn một năm nên bố Yumi đã thuê hẳn một căn nhà ở gần công ty cô làm việc cho cô ở. Tuy rằng hay về Nhật nhưng đây là lần đầu tiên cô phải xa bố mẹ mình lâu đến vậy. Nghĩ đến đây nỗi nhớ nhà trong lòng Yumi càng tăng nhiều thêm.
Yumi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì điện thoại đột ngột reo lên, cô lấy lại tinh thần nhấn nút nghe "Xin chào, tôi là Yumi."
"À, vậy anh đợi một chút, tôi xuống ngay đây." Là điện thoại của người giao hàng, Yumi nhìn đồng hồ một cái, đoán chừng đồ ăn mình gọi đã đến rồi.
Nhà mà Yumi thuê nằm trong một khu chung cư tương đối nhỏ, ngoại trừ tòa nhà cô đang ở ra, xung quanh cũng chỉ có bốn, năm tòa nhà nữa mà thôi. Nhưng vì khu chung cư nằm gần khu vực trung tâm nên nơi này cũng khá sầm uất. Vừa ra khỏi tòa nhà Yumi đã nhìn thấy một chiếc xe của bên chuyển nhà chạy vào, có thể là có người nào đó vừa mới dọn đến, nhưng cô lại không ngờ người đó lại là hàng xóm đối diện với nhà của mình.
Lấy đồ ăn xong Yumi quay lại, lúc vừa vào thang máy thì gặp một người bê rất nhiều đồ, người nọ vừa bước thêm một bước đồ phía trên liền rơi xuống. Yumi tốt bụng bước lại nhặt giúp anh ta, nhìn thấy anh ta còn đang bê rất nhiều đồ, cô đã tốt thì tốt cho trót, cô lên tiếng nói "Để tôi mang giúp anh một ít."
Người nọ nghe xong thì sửng sốt, nhưng vì đồ rất nhiều nên anh ta đành để Yumi mang giúp.
"Cảm ơn cô."
Hai người bước vào thang máy, Yumi nhìn người bên cạnh hỏi "Anh lên tầng máy?"
"À tôi lên tầng ba."
Yumi nghe xong thì đưa tay nhấn nút tầng, trong lòng thầm nghĩ bản thân cô cũng ở tầng ba, không ngờ người này lại là hàng xóm chung tầng với cô.
Tầng ba mà Yumi ở có hai dãy, mỗi dãy tám nhà, hai dãy đối diện cách nhau một cái hành lang khá rộng. Thang máy vừa mở, người kia loay hoay mang đồ của mình đi ra ngoài, Yumi cũng đi theo phía sau anh ta, cô không nhịn được lên tiếng hỏi "Anh ở căn số máy?"
Người kia vừa đi vừa nói "Tôi ở căn 301."
Trong đầu Yumi vang lên một tiếng "Ồ" thật trùng hợp, nhà cô lại đối diện căn 301 đó.
Lúc hai người đến nhân viên của bên vận chuyển cũng vừa mới sắp xếp xong đồ vừa mang lên, thấy hai người một trong số nhân viên đó còn tiến lên giúp người kia hạ đồ xuống.
Sau khi đồ đã đặt xuống hết Yumi mới thấy rõ toàn bộ khuôn mặt của anh ta, anh ta có một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hai mí rất đẹp, cả khuôn mặt đều toát ra vẻ chững chạc của người trưởng thành. Anh ta có một thân hình cao ráo và săn chắc, chiều cao có thể vượt qua khỏi một mét tám, sở dĩ Yumi đoán được bởi vì cô cao một mét sáu mươi lăm, còn người trước mặt lại cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Anh ta thanh toán và cảm ơn nhân viên bên vận chuyển, chờ họ đi xong liền quay sang nhìn cô cười nói "Đã làm phiền cô rồi, cảm ơn cô nhiều nha. Mà cô ở tầng nào?"
Yumi nghe anh ta hỏi thì choàng tỉnh, cô ho nhẹ một cái nói "Tôi cũng ở tầng này, à nhà tôi ở đối diện nhà anh đó."
Nghe Yumi nói anh ta hơi sửng sốt, sau đó lại vui vẻ nói "Thật trùng hợp, vậy từ nay về sau chúng ta là hàng xóm rồi."
Nói xong còn giơ tay ra "Xin chào, tôi là Ryuji Sato, rất vui được làm quen với cô."
Yumi ngơ ngác nhìn bàn tay người trước mặt, trái tim không hiểu sao lại đập lệch đi một nhịp, cô ngại ngùng nói "Chào anh, tôi tên là Yumi."
Danh Sách Chương: