Trên quảng trường đã đứng đầy người, xem ra mọi người đều rất hưng phấn, vài người tụ lại với nhau trò chuyện gì đó, mặt đầy tươi cười.
Đường Thu Bạch đi dạo gần đó một chút, thoáng nhìn xung quanh, đôi mắt bất giác khóa chặt ở một người đeo băng đô đội đầu chim bồ câu bản Q, bồ câu là tên gọi chung của fans.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, điện thoại của Đường Thu Bạch vang lên.
"Alo, lão bản."
"Ừm, em tới rồi sao?"
"Tới rồi......" Đường Thu Bạch giương mắt nhìn bốn phía, từ xa nhìn thấy người cầm điện thoại đứng ở trung tâm quảng trường, "Em thấy chị rồi."
Đường Thu Bạch cúp điện thoại đi về phía Cảnh Thư Vân, Tề Tĩnh Uyển đứng ở cạnh Cảnh Thư Vân nhìn thấy Đường Thu Bạch trước, vẫy tay với nàng.
"Lão bản, Tĩnh Uyển tỷ." Đường Thu Bạch cùng bọn họ chào hỏi.
"Ừm." Cảnh Thư Vân đáp một tiếng.
"Bạn nhỏ tới sớm vậy à!" Tề Tĩnh Uyển tươi cười xán lạn.
"Không có không có, em cũng mới đến đây thôi."
"Nghe Thư Vân nói, em cũng thích ca sĩ này?"
Đường Thu Bạch liếc nhìn người không nói gì, yên tĩnh đứng ở một bên, cười nói: "Thích, dù sao cũng là đại tiền bối trong giới Hoa Ngữ mà."
"Vậy em không nói sớm, phía trước buổi biểu diễn chị liền hẹn em cùng nhau! Cũng không cần chị đi lẻ loi một mình." Tề Tĩnh Uyển nói với vẻ vô cùng đau lòng.
"Em cũng không biết chị thích cô ấy nha, lão bản không đi cùng chị sao?"
"Thư Vân bận quá, lần này cậu ấy có thể giành ra thời gian, chị đã hết sức bất ngờ rồi!" Tề Tĩnh Uyển lại cười rộ lên.
"Bây giờ có thể đi vào chưa?" Cảnh Thư Vân khẽ nhếch mi, nhìn hai người trước mặt nói chuyện đến khí thế ngất trời.
"Vào vào vào."
Tề Tĩnh Uyển dứt khoát đứng giữa mỗi tay lôi kéo một người, tiến về phía trước, trên đường lại đi qua người bán phụ kiện Đường Thu Bạch nhìn thấy trước đó.
Giữa lúc nàng còn đang rối rắm, Tề Tĩnh Uyển lại dừng lại trước, đề nghị nói: "Chúng ta có nên mua cái phụ kiện không? Mình cảm thấy cái băng đô này không tệ, thuận tiện đeo trên đầu."
"Có thể a." Đường Thu Bạch tán đồng nói.
Bên kia không nói chuyện, Đường Thu Bạch hơi ngẩng người ra sau, tránh đi Tề Tĩnh Uyển ở trung gian, nghiêng đầu nhìn cô.
Cảnh Thư Vân khẽ nhướng mày, tựa hồ đang suy ngẫm.
Đường Thu Bạch trong đầu cơ hồ theo bản năng, bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ Cảnh Thư Vân đội băng đô lên, khóe môi bất giác cong lên, vừa lúc phía đối diện cảm giác được một tầm mắt, thẳng tắp nhìn về phía Đường Thu Bạch.
"Khụ khụ." Đường Thu Bạch "Phù" một tiếng dời mắt, nàng mới thấy Tề Tĩnh Uyển đã mua ba cái băng đô trở về.
"Nào nào nào, mỗi người một cái! Đều mang đều mang, đi lạc cũng dễ tìm người." Tề Tĩnh Uyển cười thản nhiên, đem băng đô nhét vào tay các nàng.
Đường Thu Bạch cúi đầu nhìn băng đô trong tay, còn đang do dự, Tề Tĩnh Uyển đã đeo băng đô xong xuôi, thuận tay tiếp nhận băng đô trong tay Đường Thu Bạch giúp nàng mang lên, xoay người lại đi giúp Cảnh Thư Vân.
Chỉ là còn chưa thể giúp Cảnh Thư Vân mang lên, Tề Tĩnh Uyển đã thấy sau lưng Cảnh Thư Vân, nhân viên trạm tiếp ứng đang phát áp phích handmade, lại một tay đem băng đồ bồ câu đặt ở trên tay Đường Thu Bạch nói: "Bạn nhỏ, em giúp Thư Vân mang một chút, chị qua kia lãnh tấm áp phích."
"A?" Đường Thu Bạch còn chưa kịp phản ứng, Tề Tĩnh Uyển đã rời khỏi các nàng cũng không quay đầu lại, đi hướng ra phía ngoài.
Đường Thu Bạch nhìn trong tay đột nhiên mọc ra cái băng đô bồ câu, có chút đờ người, giương mắt đối diện với đôi mắt đen nhánh của Cảnh Thư Vân, nhìn không ra cô đang có cảm xúc gì, thử thăm dò hỏi: "Lão bản chị đeo sao?"
Cảnh Thư Vân nhìn lướt qua băng đô bồ câu đáng yêu, lại giương mắt nhìn băng đô trên đầu Đường Thu Bạch, sau một lúc lâu, cô mới lên tiếng xem như thỏa hiệp, "Ừm."
Đường Thu Bạch tiến lên một bước, hai người chiều cao không sai biệt lắm, thế nhưng Đường Thu Bạch sợ băng đô làm rối tóc của Cảnh Thư Vân, lại nhẹ nhàng nhón nhón chân, đem băng đô đặt ở hai bên sau vành tai cô.
Khoảng cách giữa hai người biến gần, Đường Thu Bạch không khống chế được tim đập gia tốc, nín thở theo bản năng.
Đường Thu Bạch nhón chân, tóc dài sau tai tự nhiên chảy xuống dưới, đuôi tóc như có như không quét qua gương mặt Cảnh Thư Vân, mang theo một ít hương trái cây nhàn nhạt.
Đôi môi hồng nhuận của Đường Thu Bạch phản chiếu trong mắt Cảnh Thư Vân, ánh mắt có một khắc dừng lại.
"Xong ~" Đường Thu Bạch lui ra phía sau một bước, xác nhận thành quả của mình.
Cảnh Thư Vân trên đầu đeo băng đô bồ câu bản Q, mạc danh có chút tương phản đáng yêu, ngay cả khí tràng của bản thân cô đều tan đi không ít, ánh mắt tình của Đường Thu Bạch sáng lên.
"Được."
"Ồ! Đều mang lên rồi à, đẹp nha! Đi thôi chúng ta đi soát phiếu!" Tề Tĩnh Uyển vừa vặn trở về, trái phải nhìn nhìn, hài lòng gật gật đầu.
Ba người xếp hàng theo thứ tự, trải qua kiểm tra an ninh đi vào, Tề Tĩnh Uyển đi tuốt phía đằng trước, dẫn hai người tìm vị trí, chờ tới khi ba người ngồi xuống, Đường Thu Bạch mới phát hiện ra, là ba vị trí chính giữa đối diện sân khấu.
Đường Thu Bạch mở to hai mắt, khẽ nhếch miệng, nghiêng đầu giơ ngón cái với Tĩnh Uyển.
"Bạn nhỏ muốn thét chói tai liền thét chói tai đi, không sao cả." Tề Tĩnh Uyển vẻ mặt như người sành sỏi, khoan khoái nói.
"Này này, em.. chúng ta, chị chị......" Đường Thu Bạch đột nhiên nói lắp.
"Em muốn hỏi làm thế nào cướp được vé vị trí này?" Tề Tĩnh Uyển ngắt lời nàng nói lắp.
Đường Thu Bạch vội vàng gật đầu.
"Chị quen biết người đại diện ca sĩ này, người ta hữu tình cấp, lợi hại chứ!" Tề Tĩnh Uyển ghé sát vào tai Đường Thu Bạch, hạ giọng thần bí nói.
"A? Thật vậy sao! Lợi hại như vậy?!" Đường Thu Bạch vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô ấy.
Không đợi Tề Tĩnh Uyển lên tiếng, một bàn tay từ sau đầu Đường Thu Bạch thò tới, nhẹ đỡ băng đô hơi bị tuột xuống của Tề Tĩnh Uyển, bất giác ngăn cách khoảng cách dựa vào có chút gần giữa hai người, nhàn nhạt nói: "Sắp rớt."
"À à, được rồi, cảm ơn!" Tề Tĩnh Uyển đỡ băng đô nói với Cảnh Thư Vân.
Đường Thu Bạch lại thuận thế ngồi ra sau chút, kéo ra khoảng cách cùng Tề Tĩnh Uyển, tiện cho cô ấy sửa sang lại băng đô.
"Thế nào, bạn nhỏ có nghĩ muốn ký tên?" Tề Tĩnh Uyển khẽ nhướng mi, ý cười càng sâu.
Đường Thu Bạch suy nghĩ nói: "Ký tên thì cũng không cần, em chỉ là thích giọng hát và ca khúc của cô ấy."
"Ồ? Em vậy mà không phải nhan cẩu!"
"Em chính là vậy." Chỉ là bởi vì đã gặp qua người đẹp hơn.
"Ồ, em không ăn khoản này?"
Đường Thu Bạch cười cười không nói chuyện, bên cạnh truyền đến thanh âm sâu kín của Cảnh Thư Vân: "Nếu cậu ta quen biết người đại diện, thì đã chẳng mở hai máy tính ra mỗi tay thao tác một cái để đoạt vé."
"Phốc." Đường Thu Bạch cười ra tiếng.
"Hắc! Như thế nào còn vạch trần người khác chứ!" Tề Tĩnh Uyển bị một câu của Cảnh Thư Vân làm nghẹn họng.
Đường Thu Bạch ngồi ở trung gian không nhịn được cười, cười đến bả vai run lên, Cảnh Thư Vân ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu liếc cô ấy một cái, môi mỏng hé mở: "Một người khen ' lợi hại như vậy ', có cái gì buồn cười sao?"
"Khụ khụ." Đường Thu Bạch lại lặng lẽ mà thu liễm nụ cười của bản thân, ngồi đoan chính.
"Ha ha ha ha ha......"
Phong thuỷ thay phiên chuyển, đến phiên Tề Tĩnh Uyển nở nụ cười.
Hiện trường buổi biểu diễn lục tục lấp kín chỗ ngồi, chờ Đường Thu Bạch xoay người mới phát hiện một mảnh đen nghìn nghịt, tất cả đều là người, không bao lâu sau, màn hình lớn phía trước sân khấu buổi biểu diễn đột nhiên sáng lên, mặt trên hiển thị đếm ngược.
Xem ra là sắp bắt đầu rồi.
8 giờ đúng, tất cả đèn đều tắt, Đường Thu Bạch theo những fans phía trước cùng nhau thắp sáng gậy huỳnh quang cổ vũ trên chỗ ngồi do ban tổ chức cung cấp miễn phí, giơ qua đỉnh đầu múa may, toàn bộ hiện trường biến thành một mảnh trời biển xanh, tráng lệ lại độc đáo.
Lúc Đường Thu Bạch thừa dịp quay đầu lại, trộm nhìn Cảnh Thư Vân ngồi ở bên cạnh mình, ánh sáng có chút tối, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể thấy trong tay cô cũng nắm chiếc gậy huỳnh quang kia.
Hiện trường đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai kịch liệt, Đường Thu Bạch bị giọng của Tề Tĩnh Uyển dọa chấn động, lại nhìn về phía sân khấu.
Trung tâm sân khấu được ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, đứng ở trên đó chính là một nữ nhân đeo mặt nạ vũ hội màu lam vàng, che ngang nửa khuôn mặt, cánh môi tươi đẹp dưới lớp mặt nạ nhẹ nhàng cong lên, cười khẽ, nháy mắt toàn trường liền dấy lên náo động, âm nhạc hòa với âm thanh hội trường cùng vang lên.
Đã được tiết tấu âm nhạc cùng bầu không khí xung quanh cảm nhiễm, Tề Tĩnh Uyển tay cầm gậy huỳnh quang múa may càng dùng sức, đôi mắt nhìn sân khấu không chớp mắt, Đường Thu Bạch bất tri bất giác liền gia nhập cùng cô ấy.
Một khúc lại một khúc, cũng khéo, cố tình những bài hát ca sĩ này chọn đều là bài Đường Thu Bạch thích, nhiệt tình càng lúc càng cao, cho đến lúc bốc cháy.
Thậm chí đến khúc giữa, Tề Tĩnh Uyển cùng Đường Thu Bạch còn bắt đầu chơi đoán tên bài, một người đoán xem kế tiếp chính là bài hát nào, hai người thuần thục, đều không cần ca sĩ hát, khúc nhạc dạo mới vừa vang lên liền ăn ý "A" một tiếng, lại cùng nhau đọc ra tên bài.
Hai người thỉnh thoảng còn nhân lúc một bài mới vừa kết thúc, đẩy bài cùng Cảnh Thư Vân, bài vừa nãy hay không, bài này thế nào bla bla, thế nhưng trên mặt từ đầu đến cuối đều treo nụ cười lóa mắt.
Tề Tĩnh Uyển cách cô xa hơn một chút, trực quan nhất cô ấy cảm nhận được vẫn là nụ cười trên mặt Đường Thu Bạch.
Cảnh Thư Vân tay cầm gậy huỳnh quang, từ lúc buổi biểu diễn bắt đầu, còn khẽ lay động với biên độ nhỏ, đến cuối cùng trở nên có vẻ có chút vô lực, ngón tay khẽ vuốt ve cán gậy huỳnh quang.
Cô nghiêng đầu, như suy tư gì nhìn gương mặt nổi lên một tia ửng đỏ của Đường Thu Bạch, ánh sáng đủ mọi màu sắc của buổi biểu diễn thỉnh thoảng sẽ từ lướt qua trên người nàng, Cảnh Thư Vân bỗng nhiên khẽ nhíu mày.
Cảnh Thư Vân nhận được điện thoại vào lúc buổi biểu diễn còn mấy bài hát nữa sẽ phải kết thúc, là điện thoại công việc, còn có chút gấp, cô phải lập tức rời đi.
"Tôi lâm thời có chút việc, phải về Lam Hoa một chuyến, hai người chơi đi." Cô nói như vậy.
"A?"
Đường Thu Bạch cúi đầu tiến đến bên người cô lại nghe lại một lần nữa mới nghe rõ, Đường Thu Bạch nâng cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, đã sắp 10 giờ, viên khu công ty bên kia vốn là ở điểm giao giữa hai khu, lại còn có chút khuất, một mình Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch chỉ hơi suy nghĩ chút, liền thấy lo lắng.
"Ai." Đường Thu Bạch một tay bắt lấy cánh tay Cảnh Thư Vân muốn rời khỏi, cười cười, "Lão bản, em đi cùng chị?"
Cảnh Thư Vân nhìn vào mắt Đường Thu Bạch, hơi ngẩn ra, "Không cần, các em chơi đi."
Đường Thu Bạch không nhìn cô, tay nắm lấy lại không buông, quay đầu cùng Tề Tĩnh Uyển nói vài câu gì đó, Tề Tĩnh Uyển gật gật đầu lại thò qua lớn tiếng nói: "Chú ý an toàn!"
"Ok, vậy Tĩnh Uyển tỷ, bọn em đi đây, chính chị chú ý an toàn."
Tề Tĩnh Uyển làm dấu ok, Đường Thu Bạch quay đầu lại, cười nhẹ, "Lão bản, chúng ta đi thôi."
___________________