Lúc Đường Thu Bạch nhìn thấy cô, cô cũng đang giương mắt nhìn về hướng bên này.
"Sư phụ, chị ngồi xe em không?" Hạ Sâm hỏi.
Đường Thu Bạch còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Trác Nhiên ở bên cạnh đã nối tiếp câu hỏi của Hạ Sâm.
"Tiểu Đường, cô đang nhìn gì vậy?"
"Lão bản." Địch Nghiên trước một bước trả lời thay Đường Thu Bạch.
Lịch trình của Cảnh Thư Vân, Địch Nghiên dĩ nhiên đã biết, cô ấy cũng biết đêm nay Cảnh Thư Vân có buổi xã giao ở khách sạn này.
Nhưng mà, cô ấy không biết Đường Thu Bạch cũng sẽ đặt khách sạn này.
Buổi chiều thời điểm sắp tan tầm, Địch Nghiên mới nhận được tin nhắn WeChat Đường Thu Bạch gửi cho cô ấy, địa chỉ trong đó chính là khách sạn buổi tối Cảnh Thư Vân xã giao.
Quan trọng nhất chính là, khi đó cô ấy còn đang ở trong văn phòng báo cáo công tác với Cảnh Thư Vân.
Di động đột nhiên vang lên tiếng "Ù ù ù", làm cho người đang lật xem văn kiện trước bàn làm việc ngẩng đầu.
"Lão bản, xin lỗi." Địch Nghiên vội vàng móc điện thoại từ trong túi ra, cài im lặng, màn hình theo đó sáng lên, Địch Nghiên nhìn thấy tên WeChat của Đường Thu Bạch trên màn hình.
Động tác cài im lặng của Địch Nghiên không hề thay đổi, chẳng qua là cài đặt xong điện thoại còn đang cầm ở trong tay, dường như có chút rối rắm.
Cảnh Thư Vân đã thu hồi tầm mắt dừng ở văn kiện cầm trên tay, qua một hồi lâu, cô vẫn không nghe thấy tiếng Địch Nghiên tiếp tục báo cáo, vì thế lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Địch Nghiên do dự nói: "Là Đường bộ trưởng gửi tin nhắn WeChat......"
Tay Cảnh Thư Vân lật xem văn kiện chợt khựng lại, nhưng không có ngẩng đầu, chỉ là âm điệu tùy ý nói: "À, vậy em nhìn xem có phải có công việc gì không."
"Vâng."
Địch Nghiên mở khóa ấn vào WeChat, dư quang lại quét đến thứ gì đó trên bàn làm việc bỗng nhiên sáng lên, đôi mắt bất tri bất giác trộm nhìn qua, là Cảnh Thư Vân ấn sáng màn hình di động, cô như thể chỉ xem giờ, cũng như là không nhìn thấy tin tức mà cô chờ mong, di động rất nhanh lại tối sầm xuống.
WeChat.
Đường Thu Bạch: "Địch tỷ, địa điểm buổi tối ăn cơm, ở đây [địa chỉ định vị khách sạn]."
Địch Nghiên liếc mắt một cái đã thấy tên khách sạn bắt mắt, tay cô ấy cầm di động bỗng nhiên giảm nhiệt độ.
"Lão bản, Đường bộ trưởng gửi tới không phải công việc......"
"Em cẩn trọng như vậy làm gì, việc tư thì không cần......"
Cảnh Thư Vân còn chưa dứt lời, Địch Nghiên nắm thật chặt di động trong tay, giành trước nói: "Đường bộ trưởng gửi định vị địa chỉ buổi tối ăn cơm, là khách sạn mà buổi tối lão bản phải đi xã giao."
Tay Cảnh Thư Vân cầm văn kiện, tựa hồ có chút cứng đờ, sau một lúc lâu, lại buông lỏng, giương mắt nhìn cô ấy, trên mặt không có biểu tình gì, "Ồ, tôi quên mất đêm nay các em ăn tiệc."
Trong văn phòng lại khôi phục yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt với thường ngày, làm Địch Nghiên có chút trầm thấp an tĩnh.
Sau đó kết quả chính là, Cảnh Thư Vân không kêu cô ấy đi theo xã giao, mà để cho cô ấy đi tham gia tiệc sinh nhật của Đường Thu Bạch.
Cho nên đám người đi ra có thể gặp được Cảnh Thư Vân ở cửa khách sạn, Địch Nghiên cũng không kinh ngạc, điều duy nhất khiến cô ấy kinh ngạc chính là, dáng vẻ của Cảnh Thư Vân cũng không giống mới từ khách sạn đi ra, ngược lại giống như đang cố ý chờ......
Địch Nghiên quay đầu nhìn Đường Thu Bạch bên cạnh, bừng tỉnh đại ngộ.
Đường Thu Bạch tiến về phía người đứng ở bên cạnh xe, một đám đồng nghiệp không người nào dám không tiến đến, nhưng mà lại không dám đến quá gần, đi theo phía sau Đường Thu Bạch chào hỏi với Cảnh Thư Vân.
"Lão bản." Đường Thu Bạch nói.
"Ừ." Ánh mắt Cảnh Thư Vân nhìn nàng không hề rời mắt, từ khi Đường Thu Bạch xuất hiện đến khi bước chân về phía cô, mỗi một bước cô đều xem ở trong mắt, người mang theo nụ cười cô cũng xem ở trong lòng.
"Chào lão bản."
"Chào lão bản."
Những người khác hô.
"Ừ." Cảnh Thư Vân tùy ý đáp.
Một đoàn người vây quanh ở đó không nói gì thêm, đôi mắt Cảnh Thư Vân như có như không nhìn về phía Đường Thu Bạch.
Địch Nghiên mắt xem bát phương, thử hỏi: "Lão bản, vậy chúng ta đi? Lão bản, cô trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Nghe tiếng, đôi chân Đường Thu Bạch giật giật, Cảnh Thư Vân chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nói: "Ừm, mọi người đi trước đi, tôi cùng Đường bộ trưởng nói chút việc."
"Vâng."
"Vâng, tạm biệt lão bản."
Chân Đường Thu Bạch lại đứng thẳng tắp trong một giây, ngay lúc Cảnh Thư Vân nhìn về phía nàng, mỉm cười.
"Sư phụ, bọn em ở xe bên kia chờ chị?" Hạ Sâm ghé sát vào phía sau Đường Thu Bạch nhỏ giọng nói.
Cảnh Thư Vân vô thức đảo qua bọn họ, lại như thể bị ánh đèn sáng ngời của khách sạn sau lưng Đường Thu Bạch làm lóe mắt, khẽ nheo mắt.
Địch Nghiên xoay người một phen túm Hạ Sâm kéo đi, cười khom lưng, "Lão bản, hai người nói, hai người nói đi." Chờ đi xa mới nói với Hạ Sâm, "Em không thấy sau lưng lão bản chính là xe sao, không cần chờ sư phụ em nữa, chúng ta đi trước."
"Ừm, hai người họ nói chuyện không biết nói bao lâu đi." Bạch Trác Nhiên đi ở cạnh Hạ Sâm cũng chậm rãi nói.
Hạ Sâm khẽ gật đầu, không quay đầu lại nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn Bạch Trác Nhiên bên người, nhìn như tập mãi thành quen, khóe miệng tươi cười lại bán đứng cô ấy, "Bạch tỷ, chị lại không lái xe?"
"Đúng vậy, xe cho bằng hữu mượn." Bạch Trác Nhiên nhẹ bẫng liếc cô ấy một cái, nhoẻn miệng cười, "Không chào đón tôi à?"
"Không có, sao có thể chứ." Hạ Sâm cười cười, giơ tay lên, làm tư thế mời, "Bạch tỷ, mời."
Địch Nghiên đi ở bên cạnh hai người, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bọn họ, lại cùng lên.
Sau khi Cảnh Thư Vân lên tiếng, đoàn người tản đi rất nhanh, trong chớp mắt chỉ còn Đường Thu Bạch còn đứng ở trước mắt cô.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo làm tóc dài của hai người, Đường Thu Bạch dùng ngón tay vén sợi tóc ra sau vành tai, "Lão bản, là công việc có chuyện gì sao?"
Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch, mà bản thân cô bị gió thổi xõa tóc, che khuất đôi mắt, như có như không nhẹ vuốt ve làn da cô, còn có chút ngứa, Cảnh Thư Vân hơi nheo nheo mắt.
"Lên xe nói không?"
"Được." Đường Thu Bạch gật đầu.
Cảnh Thư Vân dựa vào cửa sổ ghế phụ, tiến về phía trước một bước, Đường Thu Bạch lặng lẽ mà lại lùi một bước, nhường đường cho cô.
Cảnh Thư Vân nghiêng người vòng qua Đường Thu Bạch, mi khẽ nhíu lại, rồi lại giãn ra.
Đường Thu Bạch mở cửa ngồi lên xe, Cảnh Thư Vân theo sát sau đó.
Cửa xe hai bên vừa đóng lại, trong nháy mắt ngăn cách khỏi mọi tạp âm ở bên ngoài, ánh đèn vàng ấm đầu xe chiếu vào hai người, đột nhiên hoàn cảnh an tĩnh làm Đường Thu Bạch có chút không thích ứng, đặc biệt là rất nhanh đã bị quảng hoắc hương thoang thoảng vây quanh thân.
Từ sau khi thổ lộ thất bại, Đường Thu Bạch không còn ngửi thấy nữa, vị ngọt của hoa hồng đã từng hòa quyện cùng quảng hoắc hương, hiện giờ bất kể nàng hít mũi như thế nào, chóp mũi đều là vị đắng quen thuộc đó, Đường Thu Bạch mạc danh có chút bùi ngùi.
"Em uống rượu sao?" Bên cạnh truyền đến thanh âm, kéo suy nghĩ bị quảng hoắc hương lôi đi xa của Đường Thu Bạch.
"A? Có uống một ly." Đường Thu Bạch nâng tay lên, cúi đầu ngửi ngửi mùi trên người, "Mùi rượu rất nặng sao?"
"Không có."
"Cần mở cửa sổ, hít thở không khí không?" Đường Thu Bạch lại hỏi.
"Không cần." Đôi tay Cảnh Thư Vân đặt trên tay lái, nhẹ nhàng cọ cọ.
Đường Thu Bạch nghiêng đầu nhìn cô, người ngồi ở ghế điều khiển nhìn phía trước, Đường Thu Bạch nhìn không ra biểu tình của cô, chỉ là mơ hồ cảm thấy khí áp có chút thấp, dường như có tâm sự.
"Lão bản, hôm nay chị tới xã giao sao?" Hai người trầm mặc sau một lúc lâu, thẳng đến khi đèn trần xe đều đã tối xuống, vẫn là Đường Thu Bạch mở miệng trước.
"Ừ."
Đường Thu Bạch nhớ tới cô nói muốn nói chuyện công tác, lại dò hỏi: "Em làm việc có phải có cái gì làm chưa tốt hay không?"
Cảnh Thư Vân lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, đèn trần xe tự động tối xuống, Đường Thu Bạch chỉ có thể nương ánh sáng cổng khách sạn mơ hồ chiếu vào trong xe, nhìn thấy cô hơi mím môi.
Một hồi lâu, Đường Thu Bạch mới nghe thấy cô nhẹ giọng hỏi, "Đêm nay các em tới để liên hoan sao?"
"A?" Không nhận được đáp án của vấn đề, Đường Thu Bạch giật mình, "Xem như liên hoan đi, sinh nhật em nên mời bọn họ ăn cơm."
Ánh sáng trong mắt Cảnh Thư Vân bỗng nhiên tối sầm xuống, ngay cả bàn tay bám vào tay lái cũng có chút căng cứng.
Đường Thu Bạch không kịp phản ứng, cô nhảy đề tài, nhưng thật ra đột nhiên nhớ ra việc sinh nhật mời cơm.
Vốn dĩ nàng tính toán mấy ngày hôm trước nói với Cảnh Thư Vân, kết quả vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, ban ngày sợ quấy rầy cô làm việc, buổi tối lại sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, cứ như vậy kéo dài tới đêm nay.
Đường Thu Bạch nhìn mái tóc cô từ sau vai lướt đến trước người, che khuất gò má của cô.
"Lão bản, ngày mai chị có bận không?"
"Sinh nhật em, không nói cho tôi biết sao?"
Hai người đồng thời lên tiếng, lại song song trầm mặc.
Đường Thu Bạch thấy cô cau mày, đôi mắt đen nhánh, suy nghĩ hàm nghĩa trong lời nói của cô.
Rõ ràng từng câu từng chữ dễ hiểu, thế nhưng Đường Thu Bạch mơ hồ cảm thấy giống như không đơn giản như vậy.
"Nói chứ, em không tìm được thời gian thích hợp nói sớm với chị...... Cho nên không biết ngày mai chị còn có thời gian hay không." Đường Thu Bạch mạc danh có chút không đủ tự tin, dẫu sao ngày thường Cảnh Thư Vân đều quá bận.
"Có."
Đối phương vậy mà trả lời nhanh hơn cả ngoài dự đoán, làm Đường Thu Bạch không kiềm được lại nhìn cô nhiều đôi lần.
Người nói chuyện lại giống như đoán được Đường Thu Bạch sẽ nhìn mình, quay đầu, tùy ý nhìn phương xa.
Trong phút chốc, Đường Thu Bạch thế nhưng có loại ảo giác, vừa nãy nhìn thấy Cảnh Thư Vân nhíu mày chỉ là nhìn lầm.
"Ngày kia là sinh nhật em mà, ngày mai em muốn mời chị và Tĩnh Uyển tỷ cùng nhau ăn bữa cơm." Đường Thu Bạch chính thức mở lời mời.
"Được." Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Thu Bạch nhìn sườn mặt cô mỉm cười, một hồi lâu Đường Thu Bạch nhớ tới cô nói muốn nói chuyện với mình.
"Lão bản, cho nên là trong công việc em có chuyện gì làm không tốt sao?"
Cảnh Thư Vân nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh liễm đi sắc bén, trở nên nhu hòa.
Đường Thu Bạch thoáng một cái liền hãm sâu vào, thẳng đến khi nàng thấy đôi mắt Cảnh Thư Vân cách nàng càng ngày càng gần, gần như chỉ ở ngay trước mắt.
Người nọ lại nhẹ nhàng cong cong khóe môi, vươn tay từ bên cạnh Đường Thu Bạch thò qua.
Khoảng cách an toàn bị phá vỡ trong một cái chớp mắt, Đường Thu Bạch ngừng thở, "Làm sao vậy?"
Ngón tay thon dài của Cảnh Thư Vân tựa hồ đã chạm vào thứ gì đó, lại chợt kéo một cái, môi đỏ hé mở, "Đai an toàn."
"A?" Đường Thu Bạch không chú ý hơi thở ấm áp phả vào trên mặt nàng, mờ mịt tiếp nhận đai an toàn trong tay cô.
Cảnh Thư Vân không nói gì nữa, lại nhanh chóng lui về, thắt dây an toàn của mình, mới nâng nâng đầu hướng Đường Thu Bạch tỏ ý.
Sau đó, một người mặc đồng phục bảo vệ tới gần, gõ cửa sổ xe Đường Thu Bạch.
"Chào cô, tôi là bảo vệ khách sạn, bên này không thể dừng xe thời gian dài, sẽ ảnh hưởng xe phía sau, làm phiền cô......"
"Được." Đường Thu Bạch đáp một tiếng.
Giây tiếp theo Cảnh Thư Vân khởi động xe, lái về phía trước đi khỏi.
Đường Thu Bạch nhìn cô hơi nghiêng đầu mang theo nụ cười bên môi, luôn cảm thấy, hình như có gì đó không đúng.
_____________________________
Editor: Này là truy thê hỏa táng tràng rùi đó =]]