Ngủ không được thì tìm anh....
Tần Thư tức khắc thụ sủng nhược kinh. Hắn biết trừ phi là bức bách lắm không phân thân được, Tạ Lan Chi rất ít trốn học. Một học sinh giỏi lại vì chính mình trốn học, mấu chốt là học sinh giỏi này còn là giáo thảo cấp bậc nam thần, hắn có thể nhớ cả đời, chờ hắn già rồi ở viện dưỡng chém gió sẽ đứng nhất—— ai thời trê không phải cậu trai xinh đẹp đâu, giáo thảo còn vì tui mà cúp học đó!
Tần Thư tưởng tượng một chút hình ảnh mình thu được một đống ánh mắt hâm mộ của các bà lão, lộ ra tươi cười, "Sao anh biết em ở thư viện."
"Ở nhà ăn gặp phải Sở Thành, nó nói anh nghe."
Tần Thư kỳ quái nói: "Nhà ăn? Nhưng mà buổi tối em với nó ở nhà ăn ăn cơm, nó ăn xong đã sớm rời đi rồi mà."
Tạ Lan Chi đưa ra manh mối: "Nó mặc một bộ tự xưng là phong cách hip hop Đài Loan."
"Hả?" Hắn rõ ràng nhớ rõ hôm nay Sở Thành mặc một thân trắng, hơi giống chú múc cơm trong căn tin, đây mẹ nó là "Hip-hop Đài Loan"?
Tần Thư càng thêm suy tư, bình tĩnh phân tích, cuối cùng tìm ra đáp án: "A ha ha ha ha em biết rồi! Anh em nói anh nghe, lúc em với Sở Thành ăn cơm đụng trúng Vương con mực —— là tình địch của Sở Thành, Sở Thành cộc lốc kia cảm thấy mình ăn mặc quá xấu, kiểu tóc cũng không mỹ lệ, không dám cùng người ta battle chính diện nên chạy. Hắn chắc là nuốt không trôi cục tức này, cho nên cố ý về phòng ngủ thay một bộ cool cool ngầu ngầu, muốn dùng sắc đẹp doạ sợ tình địch."
Tạ Lan Chi không hiểu nổi não của những người cộc lốc, "Vậy cũng đúng."
"Ha ha ha ha ha ngốc fufu," Tần Thư cười nói, "Nhưng mà cũng kì lạ là lại rất đáng yêu."
Tạ Lan Chi nhướn mày, không dám gật bừa: "Dùng phương thức này đối đầu tình địch, so quần áo với tình địch, em cảm thấy như vậy là đáng yêu?"
Nụ cười của Tần Thư cứng đờ, hắn chỉ là thuận miệng nói, Tạ Lan Chi sao lại còn so đo có phải thật không chứ.
Thấy đàn em nhỏ có chút ngốc, Tạ Lan Chi nói: "Thôi, học tập đi."
"Ách," Tần Thư quay đầu lại nhìn vị trí của mình, "Thư viện nhiều người quá, em tìm nửa ngày mới tìm được một vị trí."
Tạ Lan Chi: "Đổi một chỗ?"
"Đổi chỗ nào."
Tạ Lan Chi giống như lơ đãng mà nói: "Nhà anh."
Nhà Tạ Lan Chi cách trường học rất gần, trong nhà vừa to vừa an tĩnh, còn có mèo có thể vuốt, quả thật rất thích hợp học tập —— cái quỷ.
"Chỗ nào có giường em học không nổi," Tần Thư nói, "Bằng không phòng ngủ của em không ngon hơn sao, em học một chút liền sẽ muốn lên giường làm cá ướp muối."
Tạ Lan Chi bật cười, "Giường của anh, mà em cũng muốn lên à."
Tần Thư sững người, vội vàng tự chứng minh trong sạch: "Em không, em không có, anh anh đừng nói bậy mà."
"Gấp cái gì, cũng đâu có nói không cho em lên."
Đây đã không phải lần đầu tiên Tạ Lan Chi đùa chuyện bậy bạ với hắn. Trước đây hắn còn có thể lấy bậy trị bậy, bây giờ hắn lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể xin tha mà kêu: "Ca ca......"
Cũng may lúc này hai nam sinh ngồi ở đối diện và bên cạnh Tần Thư rời đi, vừa hay trống hai chỗ, vừa lúc giải quyết nan đề của Tần Thư. Tạ Lan Chi để Tần Thư đi chiếm vị trí trước, hắn đi mượn hai cuốn sách tham khảo.
Tần Thư mới vừa ngồi xuống, một nam sinh phát hiện hai chỗ trống, đi tới hỏi: "Hi anh em, xin hỏi chỗ này có người không?"
"Có một cái có."
"Cái nào?"
"Chuyện này......" Tạ Lan Chi muốn ngồi đối diện hắn, hay là bên cạnh hắn? Hay là nói, hắn muốn Tạ Lan Chi ngồi đối diện, hay bên cạnh?
Nếu ngồi đối diện, hắn vừa ngẩn đầu liền có thể thưởng thức được mỹ nhan thịnh thế của Tạ Lan Chi, nhưng Tạ Lan Chi lại phải ngồi cùng nữ sinh xéo hắn.
Tần Thư nhìn nữ sinh kia, mặc đồng phục JK hồng trắng, buộc tóc hai bên, một tên trai cong như hắn còn cảm thấy kawaii, càng đừng nói đến trai thẳng. Để Tạ Lan Chi và nàng ngồi cùng nhau hình như không tốt lắm đâu?
Vì cái gì không tốt? Đó là bởi vì...... Bởi vì Tạ Lan Chi đã thích hải vương rồi! Đúng đúng đúng, chính là như vậy!
Nhưng ngồi đối diện cũng kì kì, bạn nữ JK vừa ngẩn đầu là có thể nhìn thấy Tạ Lan Chi, vậy không phải quấy rầy người ta học tập sao? Không thể không thể.
Ngắn ngủn hai giây, đầu óc Tần Thư xoay chín khúc mười tám vòng, hắn cuối cùng quyết định, nói: "Đối diện tôi không có ai, ông ngồi đi."
Nam sinh ngồi xuống xong, Tần Thư yên lặng cứng ngắc mà đen sách vở dịch đến chỗ trống bên cạnh, người cũng dịch theo qua đi. Bạn nữ JK giương mắt nhìn hắn, hướng hắn hơi hơi mỉm cười.
Tạ Lan Chi cầm sách trở về, nhìn thấy Tần Thư thay đổi vị trí, dùng sách vỗ vỗ đầu hắn cực nhẹ, "Sao đổi chỗ rồi?"
Tần Thư ngửa đầu nhìn hắn, "Em sợ lát mắc vệ sinh, chỗ này gần toilet hơn chút."
Hai vị trí kề cạnh nhau, khoảng cách đến toilet hơn kém nhiều nhất là một bước, lý do này thật sự là gượng ép qua đầu. Tạ Lan Chi lướt mắt qua nữ sinh đối diện, Tần Thư,nhất thời không phân rõ ý đồ của hắn, là muốn ngồi đối diện nữ sinh, hay là không muốn hắn ngồi đối diện nữ sinh.
"Anh," Tần Thư kéo ghế ra, "Ngồi đi."
Tạ Lan Chi ngồi xuống bên cạnh Tần Thư, trầm tư một lát, bỗng nhiên cúi đầu cười cười.
Tần Thư hỏi: "Sao vậy?"
"Không có việc gì." Hắn bất quá là nhớ tới lúc Lữ Nho Luật yêu đương. Nữ sinh nhắn WeChat một câu, Lữ Nho Luật là có thể lăn qua lộn lại mà phỏng đoán thật lâu; đối phương làm một cái hành động lơ đãng, có thể làm hắn miên man bất định, thậm chí ngay cả hai người về sau đi đâu hưởng tuần trăng mật cũng đã nghĩ kỹ rồi. Hắn lúc ấy cảm thấy có thể, nhưng không cần thiết, hiện tại xem ra hắn và đồ ngốc Lữ Nho Luật kia cũng không có gì khác nhau. "Em tự mình xem trước, có gì không hiểu thì hỏi anh."
Tần Thư lấy lại tinh thần, "Được!"
Tạ Lan Chi ngồi xuống xong, lực chú ý của bạn nữ JK đối diện Tần Thư liền lại không trở về trên sách nữa. Nàng vẫn luôn điên cuồng gõ chữ trên điện thoại, Tần Thư đại khái có thể đoán được nàng đang làm gì. Ở thư viện ngẫu nhiên gặp được giáo thảo, chắc chắn sẽ muốn chia sẻ cho nhóm chị em của mình. Tần Thư thậm chí có thể tưởng tượng hội thoại của nàng và chiu em cũng nàng, chắc là như này không khác nhiều lắm:
【!!! 】
【 Tạ Lan Chi a a a a!! Ảnh đang ngồi xéo tao! ( Sabenin hút oxy jpg) 】
【 Đù?! Chị em lên đi, xin WeChat ảnh đi! 】
【 Tạ Lan Chi cao lãnh như vậy, chắc chắn không thích em gái chủ động! Tao cũng phải cao lãnh, chờ ảnh chủ động tới xin của tao. 】
【 ( người da đen dấu chấm hỏi jpg) 】
......
Sự thật chứng minh, Tần Thư bổ não hoàn toàn sai. Không lâu sau, bạn nữ JK đưa một tờ giấy qua. Đó là tờ giấy xé xuống từ sổ tay, có các loại hình vẽ hồng hồng nộn nộn,rất là thiếu nữ. Tần Thư không muốn bị phát hiện mình muốn nhìn, mặt ngoài còn đang xem ppt, dùng dư quang quan sát phản ứng của Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi nhận tờ giấy, lắc lắc đầu với nữ sinh, đem tờ giấy trả về. Nữ sinh nhìn qua có chút xấu hổ, không lâu liền thu dọn đồ đạc đi mất.
Tần Thư nhịn không được thuận miệng nói: "anh, anh doạ sợ em gái người ta rồi."
Tạ Lan Chi hỏi: "Đọc sao rồi?"
"...... Còn được." Nhờ phúc của ca ca, hoàn toàn không đọc vào.
"Có cái gì muốn hỏi anh không."
"Hẳn là có?" Tần Thư đưa ppt đến trước mặt, "Anh, cái ' phép tính đoàn tàu ' này em nãy giờ xem cũng không hiểu lắm."
"Em phải hiểu rõ nguyên lí của ' phép tính đoàn tàu ', em xem ví dụ trên PPT —— khu vực giữa i và j hai đối tượng liên tiếp, đều đến chỗ này theo chiều kim đồng hồ......" Tạ Lan Chi nói một lần, hỏi: "Nghe hiểu không?"
"Nghe hiểu." Kỳ thật hoàn toàn nghe không hiểu.
Tạ Lan Chi thấy biểu tình của Tần Thư liền biết hắn chỉ mạnh miệng. Hắn nghĩ nghĩ, thay đổi một cái phương thức thông dụng hơn giảng giải. Nghe đến cuối cùng, Tần Thư bừng tỉnh đại ngộ, "Oa, em hiểu được! Cảm ơn nha anh, có thể khiến em nghe hiểu lời của anh cũng rất không dễ dàng, người bình thường làm không được."
Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói: "Sở Thành cũng làm không được?"
"Lời này không phải vô nghĩa, Nó thi cao hơn em chỉ có 6 điểm thôi."
"Cho nên tìm nó cùng tự học là vô dụng."
Tần Thư buồn bực: "Em cũng đâu có rủ nó cùng tự học đâu."
"Ừ," Tạ Lan Chi không tiếng động mà cong cong môi, "Về sau cũng đừng rủ."
Tần Thư gãi gãi đầu, "Dạ."
Vì không quấy rầy người khác, thanh âm hai người đều hạ thật thấp, muốn nghe rõ đối phương nói gì nhất định phải dựa gần vào. Khái niệm " phép tính đoàn tàu" nói xong, Tần Thư mới ý thức được khoảng cách giữa hắn và Tạ Lan Chi gần đến thái quá, hắn hoảng hốt một cái, nhớ tới Tạ Lan Chi còn chưa cho hắn biết hiệu nước giặt. Hắn vừa định hỏi, Tạ Lan Chi lại mở miệng trước: "Em có mùi thật ngọt,đã ăn cái gì vậy."
Tần Thư hồi tưởng xong, nói: "sau khi ăn xong em ăn kẹo que."
Tạ Lan Chi hỏi: "Vị gì?"
mặt Tạ Lan Chi gần trong gang tấc, Tần Thư chịu không nổi loại mỹ mạo này xâm nhập, thoáng lui về sau, "Lam, vị blueberry."
Nhưng mà Tần Thư không nghĩ tới lui về phía sau cũng trốn không được, Tạ Lan Chi thậm chí càng dí sát vào, "Để anh nếm thử?"
Tần Thư không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng, "Nhưng mà em đã ăn hết rồi...... Hay là để em đi mua thêm cho anh một cái?"
( Editor: với cái trình độ này mà chương trước em còn dám cười nhãi con??????? Tiểu Tình Thư em làm mất mặt học sinh ban xã hội chúng tôi😑😑)
"Được," Tạ Lan Chi ngồi trở về, lười nhác nói, "Cảm ơn đàn em."
Tần Thư đi siêu thị mua kẹo que cho Tạ Lan Chi, luôn cảm thấy không thích hợp. Hắn có phải đã bỏ lỡ cái gì không nhỉ, cảm giác quen thuộc giống như đã từng gặp qua là chuyện gì đây.
Hai người ở thư viện đợi đến 10 giờ, Tần Thư có chút đói bụng, nhưng thời gian này ra ngoài ăn sẽ lỡ thời gian khoá cổng 11 giờ, hắn chuẩn bị đi cửa sau chợ đêm mua một ít đồ về.
"Anh, em muốn đi mua đồ ăn."
Tạ Lan Chi nói: "Đi thôi."
Tần Thư ở trong nhóm bốn người hỏi Sở Thành và Lữ Nho Luật có muốn ăn hay không, Sở Thành muốn ăn mì xào, Lữ Nho Luật gọi tôm hùm đất và bia. Tần Thư mua phần của bọn họ trước, rồi mới mua một phần mì lạnh nướng* và khoa tây cay cho mình.
*mì lạnh nướng:
Tạ Lan Chi: "Đủ không?"
"Em còn muốn uống trà sữa."
"Buổi tối uống trà sữa sẽ ngủ không được."
Tần Thư chẳng hề để ý nói: "Ngày mai buổi sáng không có tiết đầu, em có thể ngủ đến 10 giờ."
"Mua."
Tần Thư gọi một ly sinh tố dâu tây, ngồi ở cao ghế nhỏ đọc menu. Chân hắn không đạp tới mặt đất, liền ở trên không khí đung đưa đung đưa, "Anh, kem béo trên mặt sinh tố dâu ngon lắm, mỗi lần ăn em đều thấy không đủ."
Tạ Lan Chi nói: "sao không gọi riêng một phần kem mà ăn."
Tần Thư lắc đầu, "ăn một mình kem béo thì không có linh hồn, phải ăn cùng với nước trái cây hoặc là trà sữa mới ngon. Giống như Malteser anh đưa cho em, chocolate hay mạch nha ăn một mình đều không được, nhất định phải ăn hai cái cùng nhau."
"Lại một kiến thức kì quái được tiếp thu rồi —— chờ."
Tạ Lan Chi đi quầy gọi đồ, lại gọi một ly sinh tố dâu tây hai phần kem béo. Tần Thư cho rằng hắn muốn mua cho mình, vội nói: "Anh, nhiều vậy em uống không nổi, em còn có mì lạnh nướng với khoai tây!"
"Em nghĩ nhiều rồi," Tạ Lan Chi nói, "Anh tự mua cho mình."
Tần Thư: "...... à."
Tần Thư mua đồ có hơi nhiều, Tạ Lan Chi giúp hắn cầm một chút, thuận tiện đưa hắn về phòng ngủ. Lần trước bị Tạ Lan Chi đưa về, hắn còn cảm thấy quái quái, cho rằng nam sinh không cần người khác đưa về, mà hiện tại, hắn vui vẻ tiếp nhận giả thiết này rồi.
Tới dưới lầu, Tần Thư tạm biệt Tạ Lan Chi: "em lên đây."
"Chờ đã," Tạ Lan Chi mở ra ly sinh tố dâu tây kia của hắn, "uống hết kem béo đi rồi lên."
Tần Thư khó hiểu nói: "Không phải anh nói không mua cho em sao."
"Kem béo là của em, còn lại thuộc về anh." Tạ Lan Chi cắm ống hút, đưa tới bên miệng Tần Thư, " 'linh hồn' mà em muốn."
"Vậy thì ngại quá." Tần Thư ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật. Hắn hai tay đều xách đồ, thật sự rút không ra tay, đành phải mượn tay Tạ Lan Chi, cúi đầu hút một mồm to kem béo.
Kem béo hoà lẫn với nước trái cây vào miện, ngọt mà không ngán, còn có thể ăn phải quả dâu tây.
A, hắn đã chết.
Tần Thư không uống hết kem béo, để lại cho Tạ Lan Chi một chút. "Đủ rồi đủ rồi, lại uống nữa em sẽ thành thùng phi."
Tạ Lan Chi khẽ cười một tiếng, "Trở về đi, ngủ không được thì tìm anh."
"Được! Vậy...... Ngủ ngon?"
"Ngủ ngon."
Tần Thư đi vào ký túc xá, đối mặt với ánh mắt vi diệu của đi quản lý nhìn hết nãy giờ, không đầu không đuôi mà nói một câu: "Đó là anh của con."
Dì quản lí lạnh lạnh nói: "con tưởng dì ngốc à, giáo thảo ở phòng 418 mà dì lại không nhớ?"
Tần Thư lộ ra xấu hổ lại không mất lễ phép mỉm cười, "dì vất vả."
Dì quản lí lắc đầu, không hiểu nói: "Thời buổi này, nam sinh đều dành cho nam sinh, các cậu nói những nữ sinh khác thì làm sao bây giờ......"
Tần Thư làm bộ không nghe thấy, xách theo bữa ăn khuya nhanh như chớp mà rời đi.