Tần Thư phẫn nộ mà chỉ ra: "Tao đã đi đánh bóng rổ với tụi bây mấy lần rồi, tao cũng không muốn nói, là tụi bây tự nói! Để tụi bây đánh bóng bàn với tao một lần làm như muốn mạng của tụi bây vậy —— rồi giờ ruốt cuộc là vì sao? Trả lời tao, hiện tại phải trả lời tao!"
Sở Thành lười biếng nói: "anh Lan không phải đồng ý đi với mày rồi sao? Bóng bàn hai người đánh vừa vặn đủ rồi."
Tần Thư lạnh lùng nói: "Tao muốn đánh mày ghê."
Sở Thành liếc hắn một cái, cười nhạo nói: "Với cái thân thể nhỏ chạy 2000m cũng phải hoãn ba ngày của mày?"
"Đánh không lại cũng muốn đánh, dù sao tao cũng có bảo hiểm rồi."
Lữ Nho Luật câu lấy cổ Tần Thư, "Tiểu Tình Thư, người muốn cùng anh Lan hẹn hò riêng xếp hàng dài đến nước Pháp, em xác định em không cần cơ hội này?"
"Ai hẹn hò chứ là đánh bóng bàn mà!"
"Chơi bóng chỉ là giả bộ,đánh xong còn có cả đống thời gian đó." Lữ Nho Luật vỗ vỗ ngực hắn, hạ giọng, "Hơn nữa, còn có thể nhân cơ hội hỏi một câu về chuyện hải vương."
Tần Thư ngẩn ra: Có đạo lý.
Chiều chủ nhật, Tần Thư và Tạ Lan Chi hẹn ở sân vận động. So với sân bóng rổ thanh xuân dào dạt, khu bóng bàn yên lặng hài hòa, ở góc độ người đứng xem, một cái thi đấu toé lửa, một cái giống như xem thi câu cá. Liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ có mấy đôi là nam sinh, phần đông là nữ sinh, nam sinh nữ sinh, còn có đoàn đại biểu lão trung niên, tổ hợp Tần Thư và Tạ Lan Chi có vẻ phá lệ đáng chú ý.
Tần Thư tìm một bàn trống chung quanh ít người, "Anh, nơi này được không?"
"Được."
Tạ Lan Chi hôm nay mặc không khác bình thường lắm, quần dài hưu nhàn, áo thun thuần trắng áo khoác rộng thùng thình màu đen dính liền với mũ cao bồi, có thể nói là hình tượng giáo thảo hoàn mỹ, khí chất nam thần sinh viên đắn đo đến gắt gao. Tạ Lan Chi nhìn lãnh đạm xa cách,trông có vẻ không ăn nhập gì với nhóm bạn sa điêu của hắn, cũng không cho người ta cảm giác ông cụ non.
Hai mươi tuổi nam sinh, là học bá cũng là dã vương; sẽ giảng "Đoàn tàu phép tính", cũng sẽ giống nam sinh bình thường ngẫu nhiên cúp học ; sẽ cùng bạn ăn cơm căn tin đi thư viện, cũng sẽ nói ra lời "Đồ chỉ có mấy chục vạn thôi để ý làm gì" linh tinh làm người nghèo trầm mặc. Trên xã hội là " đồ đê tiện yêu diễm", mặt"Bá đạo tổng tài" lại đẹp như thế nào, tiền lại nhiều, cũng không bằng cảm giác vừa độ thanh xuân trên người hắn lúc này, tươi mát sạch sẽ,mang hương vị mối tình đầu.
Thật mẹ nó mê người mà.
Tần Thư một thân đồ thể dục cười nói: "Anh, anh mặc thành như vậy là xem thường kỹ thuật của em sao?"
Tạ Lan Chi giơ giơ mi, "chưa lĩnh giáo qua kỹ thuật của em, không có gì để bình luận."
"Em mặc kệ, anh cũng chẳng lấy ra bộ trang bị ngày thường chơi bóng rổ kia, chứng minh anh cảm thấy em thực cùi bắp."
"Không phải."
Tần Thư vô cớ gây rối: "Vậy vì cái gì mà anh lại không mặc đồ thể dục?"
Tạ Lan Chi không chút để ý nói: "Bởi vì như vậy không đẹp."
Hai chữ "Không đẹp" đặt ở trên người Tạ Lan Chi, giống như nhà giàu số một nói mình không có hứng thú với tiền, trước nay không chạm qua tiền vậy, tràn đầy trêu chọc, Tần Thư cũng không biết nói từ đâu.
Hắn nghẹn nửa ngày, cười gượng nói: "Anh, anh đang nói giỡn sao?"
Tạ Lan Chi cách bàn nhìn Tần Thư, "em nói vậy thì là vậy."
"Đẹp người mặc gì cũng đẹp." Tần Thư ma xui quỷ khiến mà bỏ thêm một câu, "Không mặc càng đẹp."
Tạ Lan Chi cười khẽ ra tiếng, "Em cũng vậy."
Khen nhau xã giao xong, hai người chính thức bắt đầu lo. Tạ Lan Chi không thường đánh bóng bàn, vợt bóng là Tần Thư đưa hắn. Hắn nắm chụp thử thử xúc cảm, Tần Thư hỏi: "Dùng quen không?"
Tạ Lan Chi đè thấp thân thể, trọng tâm hạ xuống, "Đến đây đi."
Tần Thư dẫn đầu phát bóng, "Tới —— ca ca, xem cầu!"
Tần Thư không có khoác lác, kỹ thuật đánh bóng bàn của hắn quả thật không kém, thời tiểu học tham gia thi đấu còn lấy được khen thưởng. Tạ Lan Chi về mặt thể lực có thể nghiền áp hắn, nhưng đánh bóng bàn thể lực chỉ là một chuyện, càng quan trọng hơn là kỹ xảo.
Mấy lần qua lại, Tần Thư nhìn chuẩn thời cơ, phát động tấn công, Tạ Lan Chi vì không khống chế tốt lực độ tiếp cầu, cầu trực tiếp bay ra ngoài, bị hắn dùng tay bắt được. Tần Thư dẫn trước một điểm ——1:0.
Tần Thư có một chút vui vẻ, "anh, em đỉnh không?"
Tạ Lan Chi cổ động nói: "Kỹ thuật không tồi."
Tần Thư tin tưởng đại trướng, hắn đánh ra phong thái, đánh ra khí thế, thực mau liền lấy tỉ số 11:4 dẫn đầu cách xa. "Anh thật cùi bắp nha, em còn tưởng anh là đối thủ ngang sức đó, đều đã 11:4!"
Tạ Lan Chi chuẩn bị phát bóng dừng động tác, tựa hồ có chút không có thể tin nổi, "em còn so tỉ số?"
"Phải làm chứ, bằng không sao có thể thể hiện em đỉnh còn anh là con gà! Ha ha ha ha ha ——"
Tạ Lan Chi: "......"
Không thể trách Tần Thư có trăm triệu điểm điểm đắc ý, phải trách Tạ Lan Chi quá hoàn mỹ, cơ hồ cái gì cũng biết, còn đều có thể làm rất tốt, thật vất vả tìm được một việc hắn có thể nghiền áp Tạ Lan Chi, hắn không thổi phồng thì chính là một đợt thiên lí bất dung.
Tạ Lan Chi cúi đầu cười, liếm liếm môi, "Tiếp tục."
11: 7, 11:10, 11:12......15:30.
Tần Thư đen cả khuôn mặt nhặt bóng về tới, Tạ Lan Chi hỏi: "Mấy so mấy?"
"Không biết!" Tần Thư chơi xấu, "không đếm!Không thèm so với anh!"
Hoá ra Tạ Lan Chi ngay từ đầu chỉ muốn tự luyện, vẫn luôn nhường hắn. Nghĩ đến đã nói mấy lời rác rưởi gì, Tần Thư cảm giác mặt mình sắp bị đánh cho sưng lên, nóng rát vô cùng. Hắn lên án nói: "Nếu muốn cho em, sao không cho đến cùng, để em nằm mơ chút không được sao."
Đối diện với ánh mắt u oán của đàn em nhỏ, Tạ Lan Chi có chút buồn cười, "Anh cũng có dục vọng hơn thua. Hoặc là nói,là ham muốn chinh phục."
"Là sao, ngày thường sao không thấy anh như vậy."
Tạ Lan Chi nói: "còn tuỳ người. Đánh nữa không?"
"Đánh chứ," Tần Thư lấy lại sĩ khí, "không phải anh nghi ngờ thể lực của em sao, em phải vì thể lực của mình lấy lại danh dự."
Tạ Lan Chi cười nói: "Được."
Kế tiếp Tạ Lan Chi không giống lúc đầu nhường Tần Thư, cũng không lấy ra toàn bộ thực lực, hắn sắm vai đối thủ ngang tài với Tần Thư, hai người đánh một hồi, cũng không cần thường xuyên nhặt cầu, đánh hơn một giờ, Tạ Lan Chi mới kêu dừng. "Mệt chưa?"
"Hoàn toàn không mệt!" Kỳ thật cánh tay đã bắt đầu lên men, nhưng tự mình trang bức, quỳ cũng phải diễn cho tới.
"Anh mệt rồi," Tạ Lan Chi buông vợt bóng, "Cũng đói bụng, đàn em mời anh ăn cơm đi"
Tần Thư lén lút mà nhẹ nhàng thở phào, "Đàn anh muốn ăn cái gì?"
Tạ Lan Chi sớm nghĩ kỹ xong rồi, "Đồ lần trước."
"Ai?"
"Lần trước em ở nhà anh nấu mì gói."
Tần Thư đột nhiên nhớ tới chính mình vẫn là có một việc đỉnh hơn Tạ Lan Chi, đó chính là nấu cơm. "Vậy phải đến nhà anh sao?"
"Ừ."
"Nếu đều phải xuống bếp, không bằng ăn một bữa ngon?" Tần Thư nói, "Ngoài trừ món lần trước, các món khác em nấu cũng rất ngon."
Tạ Lan Chi nén cười, "Phải không."
"Nhà anh có nguyên liệu gì?"
"Không biết."
"Vậy đi siêu thị một chuyến đi? Không phải, anh sao cứ cười hoài vậy." Tần Thư hiếu kỳ nói, "anh đang cười cái gì?"
Tạ Lan Chi cúi đầu, bả vai hơi hơi run.
Tần Thư bất đắc dĩ, "Ca ca?"
"Xin lỗi," Tạ Lan Chi cười đủ rồi, ngước mắt nhìn về phía hắn, nhẹ giọng nói: "Anh vừa nhìn thấy em, liền nhịn không được cười."
Tạ Lan Chi nói chuyện, cố ý dính sát vào chút, hai chân Tần Thư mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững.
Hắn đánh một giờ không mềm chân, một câu của Tạ Lan Chi khiến cho nó mềm. Đây không giống việc người sẽ làm được, Tạ Lan Chi chắc không phải là yêu tinh đó chứ, còn là cái loại hồ ly tinh sẽ hút tinh khí người.
"Tần Thư."
Tần Thư lắp bắp nói: "Cái, cái gì?"
"Mặt em, đỏ thật."
Tần Thư lấy hết can đảm, đối mắt với Tạ Lan Chi, gậy ông đập lưng ông, nhỏ giọng nói: "Bởi vì em vừa thấy anh, liền sẽ khống chế không được mà đỏ mặt."
Tạ Lan Chi đôi mắt hơi hơi trợn to.
Tần Thư xấu hổ và giận dữ muốn chết, mạnh mẽ làm bộ không có việc gì phát sinh, "Đi thôi anh, đi trễ sẽ không mua được đồ ăn." Không chờ Tạ Lan Chi trả lời, hắn liền vội vàng mà đi.
Tạ Lan Chi nhìn bóng hắn, chờ nhịp tim bình phục chút, thở dài —— hiện tại đã như vậy, về sau thì phải làm sao bây giờ.
Hai người đi siêu thị gần trường. Tần Thư đẩy xe đẩy thẳng đến khu thực phẩm, Tạ Lan Chi đi theo phía sau hắn.
"Anh, anh có thích món nào không?"
"Thịt bò," Tạ Lan Chi thuận miệng nói, "Tuyết Cầu cũng thích ăn."
"Chúng ta mua nhiều thịt bò chút, một chút để xào, còn lại để Tuyết Cầu làm cơm mèo ăn."
Tần Thư đẩy đẩy liền bắt đầu tiện tay. Đôi tay hắn chống ở chỗ thanh ngang, hai chân cách mặt đất, ở trên xe theo quán tính lảo đảo lắc lư về phía trước.
"Anh, anh mau nhìn em!" Tần Thư kinh hỉ mà quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Lan Chi đang dùng di động đánh chữ, tim vèo một phát lạnh nửa trái.
Tạ Lan Chi ngẩng đầu, "Thấy được, lợi hại." Nói xong lại tiếp tục đánh chữ.
Tạ Lan Chi rõ ràng là đang cùng người khác nói chuyện trên WeChat, Tần Thư cảm thấy hắn nhất định đang cùng hải vương vừa đáng yêu vừa thú vị kia nói chuyện.
Sách, phiền phức.
Tần Thư bắt tay cắm vào mấy trái bắp, "Nhà anh còn có bắp sao?"
"Có."
Tần Thư không có chuyện gì tìm chủ đề để nói, "Có đủ hay không, cần mua thêm chút không."
"Có thể."
Tần Thư nắm chặt tay, hít sâu một hơi, "Anh!"
"Hửm?"
"Anh đang cùng ai nói chuyện phiếm vậy," Tần Thư tận lực dùng ngữ khí bình thản nói, "Không thèm để ý đến người ta."
Tạ Lan Chi cười cười, "Lại muốn kiểm tra sao?"
Lần trước hắn ỷ vào men say la lối khóc lóc lăn lộn mà bắt Tạ Lan Chi đưa điện thoại cho hắn xem còn rõ ràng trước mắt. Nhưng mà bây giờ hắn không có uống say làm cớ, lại coi di động của Tạ Lan Chi thì không tốt lắm đâu.
Nhưng hắn thật sự rất muốn xem mà khốn nạn thiệt chứ!
"Có thể kiểm không?" Tần Thư thật cẩn thận hỏi, "Có thể kiểm em muốn kiểm."
"Có thể," Tạ Lan Chi trả lời thật sự quyết đoán, đưa điện thoại cho hắn. "Kiểm đi."
"Anh đã nói như vậy, em đây liền......" Tần Thư một phen đoạt qua di động, sợ Tạ Lan Chi đổi ý.
Di động còn đang ở giao diện trò chuyện, ava là một chị gái trung niên trang điểm tinh xảo, đặc biệt có khí chất, đẹp hơn hotgirl mạng nhiều.
Nửa trái tim còn lại cũng lạnh.
Có câu WeChat mỗi người đều có một người "Là xx nha", hoặc là bạn tốt"Là xx a", Tạ Lan Chi cũng không ngoại lệ, chị gái trung niên trên WeChat có biệt danh "Là niệm niệm nha".
【 là niệm niệm nha: Thứ bảy tuần sau có trở về hay không? ( khóc lớn) 】
【 Thủy Môn Giản: nói sau đi. 】
【 là niệm niệm nha: Không được, mẹ muốn ngay bây giờ con cho mẹ đáp án. 】
【 Thủy Môn Giản:. 】
【 là niệm niệm nha: mẹ mặc kệ, con đã đồng ý cùng mẹ tham gia hôn lễ của bạn rồi mà. ( ủy khuất) ( ủy khuất) 】
Tần Thư nhìn không được, cũng bình thản không nổi nữa, hắn cảm giác toàn thân trên dưới đều sặc mùi ghen tuông, "Đậu mé đây là ai vậy!"
Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, "Mẹ anh."
Tần Thư hổ khu chấn động, đôi tay dâng điện thoại lên, khom lưng 90 độ, "Thực xin lỗi, quấy rầy."