Không biết những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn như tôi liệu có những suy nghĩ kỳ lạ giống tôi hay không, luôn nghĩ rằng không có một mái nhà nào cho tôi. Một mái ấm dành riêng cho mình, không phải một gia đình có cha dượng và mẹ ruột, cũng không phải nơi có cha ruột và mẹ kế. Ở một nơi không hoàn toàn là ruột thịt của mình như vậy tôi vẫn luôn không có cảm giác đó là nơi tôi thuộc về. Vậy nên khi Bành Trí Nhiên nói chúng ta mua một căn nhà nha em, có lẽ cậu ấy không ý thức được căn nhà đó của hai chúng tôi không chỉ là một nơi chắn gió chắn mưa, mà trong suy nghĩ của tôi cậu ấy nguyện ý cho tôi một mái ấm gia đình thực sự. Một gia đình của chính tôi. Một nơi tôi thuộc về. Chính điều này đã khiến tôi không tìm được những giọt nước mắt.
Bành Trí Nhiên là kiểu người chuyện nhỏ thì mơ hồ nhưng việc lớn lại rất tinh tường, nói tiết kiệm liền tiết kiệm. Một người thích mua sắm như cậu ấy vậy mà sau đó đã không còn mua nhiều đồ như trước.
Trước đây tôi và Bành Trí Nhiên đều thuộc kiểu người chưa đến cuối tháng đã tiêu hết sạch tiền lương, cao hứng lên liền cùng nhau oanh tạc hết một ngày trên trung tâm mua sắm, ăn đủ thứ ngon mua đủ thứ đồ. Nhưng kể từ ngày đó trở đi chúng tôi đã lập ra sẵn một kế hoạch chi tiêu cho cả tháng.
Vì có chung mục tiêu nên rất đương nhiên, Bành Trí Nhiên giao cho tôi thẻ ngân hàng của cậu ấy giống như bao gia đình khác ông chồng tự nguyện giao ra tiền lương cho vợ. Tôi đổi hai mật mã thẻ ngân hàng của tôi và cậu ấy thành một, sau đó mỗi tháng đưa cho cậu ấy một khoản chi tiêu nhất định.
Lần này thay cậu ấy giữ tiền vậy mà liền một mạch đến tận mười mấy năm.
Vào thời điểm năm 1999 tiền lương của chúng tôi đã là hơn hai nghìn tệ một tháng, có đôi khi cộng thêm cả tiền thưởng các khoản, số tiền lương có tháng cũng gần đến ba nghìn tệ.
Chi phí đi lại từ chỗ làm về thành phố của tôi được công ty chi trả, hơn nữa bữa trưa và bữa tối tôi đều giải quyết luôn tại căng tin công ty. Bành Trí Nhiên thấy vậy cũng học theo tôi, dăm hôm ba bữa cậu ấy lại chạy về bên nhà bố mẹ cọ cơm, cứ như vậy có tháng tiền tiết kiệm của chúng tôi gần như bằng tiền lương của một người.
Tôi mở một thẻ ghi nợ của ngân hàng ICBC rồi chuyển toàn bộ số tiền chúng tôi có vào đó. Ngang qua ngân hàng bắt gặp một hàng dài những người đang xếp hàng gửi tiền tiết kiệm, chúng tôi cam tâm tình nguyện mỗi tháng ngây ngốc gia nhập đoàn người xếp hàng chờ đến lượt. Đoàn người xếp hàng nhiều đến vậy, hai chúng tôi câu được câu không nói với nhau vài ba lời vô nghĩa, sau đó gửi tiền vào thẻ rồi lại rút ra một số tiền khác chi tiêu cho tháng tới.
Vì để dành dụm tiền nên sinh nhật tôi năm đó chỉ mua một chiếc bánh gato nho nhỏ, thắp vài ngọn nến cùng nhau qua sinh nhật. Đến Giáng sinh cũng không dám ra ngoài ăn mà chỉ ở nhà tự làm salat và mua một đĩa vịt quay. Bành Trí Nhiên nói về sau chúng ta đón sinh nhật đón lễ Giáng sinh ngay trong ngôi nhà của mình chính là món quà lớn nhất.
Đêm giao thừa năm đó chúng tôi cùng đến quảng trường nằm trong trung tâm thành phố tham gia đếm ngược đến khoảnh khắc giao thừa thiên niên kỷ*. Cùng đi với chúng tôi còn có chị gái Bành Trí Nhiên và bạn trai, La Phong và Lương Minh.
Tất cả mọi người từ khắp ngả đường đều đổ dồn về quảng trường trung tâm, người đông chen chúc, không cẩn thận một chút liền bị lạc mất nhau giữa biển người. Tôi trộm nắm tay Bành Trí Nhiên và đi theo cậu ấy. Cậu ấy bất ngờ quay đầu nhìn lại, lập tức bắt gặp được nụ cười của tôi.
Cùng Bành Trí Nhiên đứng trên quảng trường giữa đám đông ngẩng đầu dõi theo kim đồng hồ chậm chạp nhích từng chút một về khoảnh khoảnh khắc giao thừa, tôi chợt có cảm giác như đang mơ. Còn nhớ năm 1997 Hồng Kông về tay Trung Quốc, khi đó tôi đã ôm Bành Trí Nhiên nói muốn cùng cậu ấy qua giao thừa thiên niên kỷ. Nhưng vào thời điểm đó tôi không bao giờ dám nghĩ có một ngày như hôm nay tôi cùng cậu ấy bên nhau trong khoảnh khắc năm mới cận kề.
Kim giây chạy gần đến số 12, tất cả mọi người đứng trên quảng trường đồng thanh đếm ngược: 10, 9, 8, 7, 6, 5….Bất chợt Bành Chí Nhiên khẽ nắm chặt tay tôi, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, nhưng trong chớp mắt cậu ấy đột ngột hôn tôi, ngay trong thời khắc ấy tiếng chuông đồng hồ trên đỉnh đầu chúng tôi vang lên. Cậu ấy nói với tôi: “Thiên niên kỷ vui vẻ”.
Ngay sau đó ngón tay tôi được cậu ấy đeo vào một vật.
Tôi cúi đầu, ngón tay nhè nhẹ run lên, trên ngón tay giữa của tôi giờ đã có thêm một chiếc nhẫn. Cậu ấy nắm lấy bàn tay tôi rồi lật tay lại để cho tôi thấy trên ngón giữa của cậu ấy cũng xuất hiện một chiếc nhẫn giống hệt.
Kiểu dáng chiếc nhẫn rất đơn giản, trên mặt khắc dòng chữ tiếng Anh phong cách rồng bay phượng múa: “love to die”.
Vành mắt tôi nóng rực, tôi ngây ngốc dịch lại: “Yêu đến khi chết…”
Bành Trí Nhiên bật cười: “Em lãng mạn một chút không được sao!”. Sau đó có phần không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ lớn, làm bộ nghiêm chỉnh nói:
“ Nên dịch là “đến chết không rời” “.
Chị gái Bành Trí Nhiên đứng trước chúng tôi sau khi chấm dứt nụ hôn với bạn trai liền quay sang vui vẻ cười với chúng tôi, thấy vành mắt tôi hoen đỏ thì vội hỏi: “Trần Gia làm sao vậy?”
Lương Minh nhìn tôi và Bành Trí Nhiên bằng ánh mắt phức tạp.
Tôi cười: “Hưng phấn quá! Sang thiên niên kỷ mới rồi!”
Chị gái Bành Trí Nhiên: “Phải đó phải đó, còn có người nói năm 1999 là năm tận thế, thật con mẹ nó lừa đảo!”
Bành Trí Nhiên:…..
Tôi:….
Sau đó có một hôm tôi ở trong công ty nhàm chán xem tạp chí hằng tuần vô tình bắt gặp được tin quảng cáo của một thương hiệu trang sức khá nổi tiếng, trên đó viết họ đã cho ra mắt một loạt mẫu trang sức nhằm chào đón thiên niên kỷ, trong đó có một mẫu chính là mẫu nhẫn mà tôi và Bành Trí Nhiên hiện đang đeo. Để đẩy mạnh doanh số họ còn cho khách hàng viết mấy câu tuyên ngôn tình yêu hoặc đại loại như vậy ra giấy, sau đó mang đi khảm lên trang sức. Tôi lần lượt đọc hết toàn bộ, có những câu đơn giản vỏn vẹn chỉ ba chữ anh yêu em, nhưng cũng có những câu viết thực hoa mỹ.
Ngay sau đó tôi thấy nét chữ quen thuộc, vẫn nguệch ngoạc khó đọc như trong quá khứ.
Cậu ấy viết: “Tình yêu quan trọng nhất là sự kiên trì”.
Tôi thừa nhận Bành Trí Nhiên vẫn luôn lãng mạn hơn tôi. Nhưng tuy rằng EQ của cậu ấy cao hơn tôi vậy mà năng lực sinh hoạt lại chẳng ra sao, trong cuộc sống hằng ngày có rất nhiều việc chứng minh điều đó.
Trong thời gian tôi bị thuyên chuyển công tác ngay cả bánh bao cậu ấy cũng không biết làm, phải gọi điện hỏi, anh nên thả bánh bao vào nước lạnh rồi đun lên hay đun nước nóng lên rồi mới thả vào. Tôi chỉ biết câm nín. Về sau đã quen với việc không có tôi ở bên cậu ấy cũng miễn cưỡng học được cách tự chăm sóc bản thân, tuy đa phần ba bữa đều ăn ở ngoài hoặc đến siêu thị mua đồ ăn liền.
Nhưng nếu nói đến khoản lãng mạn thì cậu ấy cực kỳ giỏi, thường bất chợt mua về mấy thứ nho nhỏ tặng tôi cho dù chỉ là một chậu cây nhỏ giá 5 tệ. Trong trí nhớ của tôi hầu như vẫn luôn là cậu ấy tặng quà cho tôi, tôi rất ít khi tặng cho cậu ấy. Vậy nên khó có một lần lên phố mua sắm thỏa chí, tôi liền kéo cậu ấy ngó đông ngó tây xem có thứ gì có thể mua tặng cậu ấy được không.
Sau đó sự ngu ngốc của tôi liền được bộc lộ.
Vì quá chăm chú nhìn đồ bày trên kệ hàng nên hết lần này đến lần khác làm rơi đồ trên kệ. Bành Trí Nhiên đành phải thay tôi nhặt lên và rối rít xin lỗi người ta, cuối cùng cậu ấy không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc em muốn mua thứ gì?”
Tôi hồn nhiên trả lời: “Em không biết, chỉ muốn tìm thứ gì đó có thể tặng anh”.
Cậu ấy cười lớn: “Em đừng tìm nữa, nếu em lại va phải thứ gì dễ vỡ thì chẳng phải anh sẽ phải ở lại đây gọn dẹp rồi phải bồi thường cho người ta sao”
Tôi đành bỏ cuộc.
Vào những ngày cuối tuần tôi thích được cùng cậu ấy đi siêu thị mua thức ăn. Bình thường chúng tôi vẫn luôn tiết kiệm nên cuối tuần tôi muốn làm vài món ngon nấu một bữa thật tử tế. Nhưng vì đã có lịch sử một lần bị phát hiện nên để tránh bị nghi ngờ hai chúng tôi thường một người đi trước một người đi sau, sau đó gặp nhau ở nơi đã hẹn.
Trước thềm năm mới một ngày, tôi nghĩ cần ra ngoài mua chút đồ ăn và hoa quả coi như chuẩn bị cho năm mới. Bành Trí Nhiên đã ra khỏi nhà từ sớm để mua đồ ăn sáng, sau khi mua xong mới gọi điện gọi tôi ra ngoài. Tôi cúp máy rồi thay quần áo và ra khỏi cửa.
Ngay sau khi đóng cửa lại tôi lập tức phát hiện sự ngu ngốc của mình bộc phát.
Liên quan đến vấn đề vừa nói trên nên lần này thuê nhà chúng tôi đã nghĩ rất lâu, quyết định thuê một căn có hơi đặc biệt một chút.
Chung cư xây theo kiểu cũ, một tầng có bốn nhà, chia thành mỗi bên cầu thang hai nhà. Căn nhà chúng tôi đang ở là nhà số 2, cùng chung cầu thang với nhà số. Hai hộ gia đình đầu tiên sinh sống ở đây đã lắp một cánh cửa ngăn giữa hai nhà ngay lối hành lang để đảm bảo sự yên tinh tuyệt đối, vậy nên một khi cánh cửa ấy đóng lại hai căn nhà như tách thành hai thế giới riêng. Hơn nữa tôi còn nghe nói gia đình sinh sống ở nhà số 1 đã mua được một căn phòng mới nên sớm đã chuyển đi, vậy nên căn nhà bên đó đến nay vẫn luôn bị bỏ trống.
Vậy là với vị trí căn nhà chúng tôi đang thuê và sự hiện diện của cánh cửa ấy, nhà chúng tôi gần như tách biệt hoàn toàn với những gia đình hàng xóm bên cạnh. Đủ để đảm bảo cho sự riêng tư của chúng tôi.
Nhưng cánh cửa hành lang này có một khuyết điểm, đó là không biết vì lý do gì mà cánh cừa vốn dĩ mở ra từ bên phải hiện giờ chuyển thành bên trái. Hơn nữa cánh cửa đã cũ ổ khóa cũng không còn tốt nên giờ muốn mở được cửa thì bắt buộc phải dùng chìa khóa mới có thể mở được.
Kết quả là hôm nay tôi vội thay quần áo ra khỏi nhà, chìa khóa nhà và chìa khóa đều quên mang theo.
Tôi ngây ngốc chết trân tại chỗ, sờ tay vào túi áo định lấy di động ra gọi cho bành Trí Nhiên mới phát hiện cả di động tôi cũng để quên trong nhà.
Thật con mẹ nó đau thương! Trong đầu tôi khi ấy có vô vàn con thảo nê mã chạy qua! Những lúc như thế này tôi thật mong có hàng xóm sống bên cạnh, riêng tư cái gì đó thôi cũng dẹp hết đi. Bạn nói xem tôi bị kẹt ở chỗ này quả thực gọi trời trời không thấu kêu đất đất không hay!
Do dự nửa ngày, tôi quyết định trèo lên khung cửa sổ nhìn xuống một chút, đệch, cho dù đang ở tầng 3 nhưng tôi vẫn không dám trèo xuống, đành chán nản ngồi bệt xuống đất.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng chợt vang lên ầm ĩ, chắc chắn là Bành Trí Nhiên đã mất hết kiên nhẫn gọi tới thúc giục. Bành Trí Nhiên ghét nhất việc phải chờ người khác, còn tôi thì đã để cậu ấy chờ hơn mười phút rồi. Trước đây nghe La Phong và Lương Minh kể mỗi lần hẹn nhau đều là bọn họ thông báo cho cậu ấy thời gian địa điểm, trước giờ chỉ có hai người họ đợi cậu ấy chứ Bành Trí Nhiên chưa từng phải chờ người khác.
Tôi vừa chán nản nghĩ kiểu người nhóm máu B sao lại quá đáng như vậy, để người khác phải đợi mình nhưng không chịu chờ người khác, vừa tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của cậu ấy khi tìm thấy tôi.
Cuối cùng thì tiếng chuông điện thoại cũng tắt, tôi đoán chắc cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ quay lại tìm tôi mắng một trận. Một lúc sau quả nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Tôi đứng lên, nhìn chằm chằm cánh cửa. “Cạch” một tiếng cánh cửa mở ra, cậu ấy đen mặt đứng ngoài, trong tay vẫn xách một túi cháo quẩy.
“Em làm sao vậy anh chờ em nửa ngày rồi, gọi điện em cũng không nghe!”
Tôi nhìn cậu ấy bằng vẻ mặt đáng thương: “ Em không mang điện thoại, không mang cả chìa khóa, em bị nhốt ở đây”.
Cậu ấy chợt phá lên cười, gập cả người xuống ôm bụng cười một trận, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Em…..em thật sự ngốc đến ngây thơ”.