Trong cuốn tiểu thuyết “ Nhà tù Redemption” có viết: “ Rồi sẽ có một ngày bạn mỉm cười khi nói về những nỗi buồn trải qua ngày hôm nay”. Năm 1997, khi đọc được những dòng chữ đó tôi vẫn chưa thể hiểu hết được, cảm giác ấy có lẽ chỉ đến một độ tuổi nhất định mới có thể hiểu. Có những điều năm đó từng khiến bạn đau đớn vô ngần, nhiều năm sau nghĩ lại, có lẽ chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào khó nói nên lời.
Giống như việc có người đã nói tình chỉ đẹp khi hai người chưa rõ ràng với nhau. Ngày đó tôi không hiểu, nhưng đến thời điểm hiện tại, tôi rất tán thành.
Nhìn lại mười năm đầu đã qua, ký ức ngọt ngào nhất không phải những năm tháng cậu ấy đã bên tôi, trở thành người đàn ông của tôi mà chính là khi tôi đem lòng thầm thương trộm nhớ, giữa hai chúng tôi chỉ có những tình cảm mập mờ không nói ra. Những tháng ngày từng tra tấn lòng tôi biết bao, nay trở thành chiếc kẹo bông gòn, mang theo vị ngòn ngọt tan vào trong hồi ức, khiến mỗi lần nhớ lại vô thức nở nụ cười ngượng ngùng.
Trong đoạn hồi ức trong mười năm trở lại đây, niềm hạnh phúc mang theo cả sự bất lực của tuổi trưởng thành. Có nhiều người đến rồi lại đi, người thân thiết nhất dần trở nên xa lạ, người từng xa lạ trở thành người bạn tri giao, những điều tưởng chừng như mãi mãi trong phút chốc liền vụn vỡ cả, dần dần học được cách tiếp nhận và thấu hiểu những điều bản thân từng ghét bỏ. Những điều này có lẽ chính là ý nghĩa trong cuộc đời mỗi người, không một ai có thể bỏ qua vết tích ngày dài tháng rộng đã lưu lại cho chúng ta, chưa kể đến tuổi tác.
Vì vậy tôi bắt đầu cẩn thận lục lại ký ức, tìm lại niềm hạnh phúc vụn vặt trong suốt mười năm trở lại đây, để hồi ức vụn vặt rải đầy tâm trí như một miếng chocolate, để nhiều năm về sau có thể mỉm cười khi nhắc đến cay đắng nếm trải ngày hôm nay.
Nhưng hồi tưởng lại mới thấy, hạnh phúc và cảm nhận mà tôi vẫn cho rằng vụn vặt ấy đã từng khiến tôi tổn thương đầy mình.
Trước năm ba mươi tuổi, mối quan hệ giữa tôi và Bành Trí Nhiên gần như chỉ có cha mẹ hai gia đình biết. Thật sự rất khó để duy trì trạng thái đó. Nếu đổi thành thế hệ trẻ thích khoe tình cảm như bây giờ có lẽ không thể kìm nén lâu như vậy.Kể cả chúng tôi năm đó cũng phải cố gắng rất nhiều mới giấu diếm được tình cảm trước mặt người khác.
Tôi không phải kiểu người có ý chí mạnh mẽ, cũng không giỏi kiềm chế cảm xúc, có đôi lúc khó tránh khỏi việc vô tình để lộ một vài hành động thân mật. Mỗi lần như vậy Bành Trí Nhiên đều trừng tôi, sau đó mặt tỉnh bơ lảng tránh, đến khi về nhà tôi chắc chắn không thể tránh khỏi một màn giáo huấn. Cậu ấy luôn nói: khoe ân ái sớm ngày chia tay, rốt cục em có biết thế nào là kín miệng mới nhanh giàu không!
Dần dần, hai chúng tôi ngay cả khi đi đường cũng hình thành thói quen gần như không đi cạnh nhau, bởi nếu đi cạnh Bành Trí Nhiên, tôi sẽ vô thức vươn tay nắm lấy bàn tay cậu ấy. Thông thường nếu ngày hôm đó tâm trạng của hai chúng tôi đều vui vẻ, tôi đi trước cậu ấy một chút, Bành Trí Nhiên sẽ cười hi hi bước ngay phía sau tôi như một cái bóng, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc tôi chú ý bậc thềm hoặc có phân chó vân vân. Thường khi Bành Trí Nhiên nhắc tôi cẩn thận bậc thềm là nói thật, nói có phân chó thì nửa thật nửa đùa. Cậu ấy thường nói tôi không chịu nhìn đường, đôi khi sẽ lừa rằng tôi dẫm phải phân chó, sẽ dùng vẻ mặt ghét bỏ kêu trời ơi rồi tránh xa tôi.Tôi vốn là chúa tự bổ não, luôn tự cho rằng thật sự đã dẫm phải rồi, nhất định phải đuổi theo dẫm lên chân cậu ấy bằng được, nhưng chưa bao giờ thành công. Đó là những giây phút vui vẻ của chúng tôi mỗi khi ra ngoài.
Nhưng cũng có những phút giây ra khỏi nhà với tâm trạng tồi tệ vô cùng. Những lúc không vui, cậu ấy luôn lầm lì đi phía trước, còn tôi rón rén đi sau. Cậu ấy vô cùng khó chiều, tôi thật sự không hiểu cậu ấy mong tôi phải phản ứng ra sao mỗi lần cậu ấy tức giận mới hài lòng. Nếu tôi đáp lời, cậu ấy chắc chắn sẽ càng tức giận hơn. Nhưng nếu tôi bày ra bộ mặt tủi thân đi phía sau, cậu ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt “giờ em còn biết giả vờ tủi thân nữa hả”, dáng vẻ như thiếu nhẫn nại với tôi lắm rồi.
Thế nên suốt mười năm nay chúng tôi đều hình thành thói quen kẻ đi trước người đi sau, chỉ những khi trời tối vắng người với dám đi cạnh nhau, thỉnh thoảng tay nắm bàn tay.
Có lẽ một phần do hai chúng tôi quá mức để tâm, mặt khác vì chúng tôi là bạn học lâu năm nên bạn bè đều biết giao tình giữa hai chúng tôi thật sự rất tốt nên tôi chưa từng nghĩ đến việc công khai, cho đến tận sinh nhật năm tôi 30 tuổi.
Ba mươi chưa qua bốn mươi chưa tới, vì vậy sinh nhật tuổi 30 phải làm thật linh đình bày rượu bày thịt mời bạn bè đến náo loạn một phen. Nghĩ lại năm đó cảm giác mình đã ba mươi, thấy bản thân sao mà già nhanh đến thế, nhưng chớp mặt một cái, cũng đã mấy năm trôi qua cả rồi.
Tôi không có bạn bè gì nhiều, kể ra cũng buồn cười, ngoại trừ mấy người bạn quen biết qua Bành Trí Nhiên, tôi chỉ có một người bạn quan hệ khá thân thiết quen biết từ hồi học tiếng Hàn.
Người ta nói nhìn thương hiệu có thể đoán ra được tính cách con người, không biết qua độ trung thành với game có nói lên được sự chung thủy trong tình yêu hay không. Bao nhiêu năm qua Bành Trí Nhiên chỉ thích duy nhất một trò StarCraft 1, ngay cả phiên bản sau cũng không thích. Cậu ấy không chơi game trực tuyến,dù là Warcraft hay Fairy Sword, ngay cả LOL Bành Trí Nhiên đều không chơi. Thậm chí cho đến tận bây giờ, một trong các sở thích ít ỏi của cậu ấy vẫn là xem video về các trận đấu tinh cầu. Dù không còn chơi game, cũng không lên diễn đàn game xem tin tức nhưng Bành Trí Nhiên vẫn thường xuyên xem video đấu giải. Nhưng những ai từng chơi StarCraft đều biết, sau năm 2000 người Hàn Quốc chơi game này rất điên cuồng, vào thời điểm đó video của các game thủ chuyên nghiệp người Hàn chiếm áp đảo, tuy rằng xem rất hay nhưng đọc phần bình luận đều là tiếng Hàn Quốc khiến người ta phát điên. Thế là tôi liền này ra ý tưởng đi học tiếng Hàn, mơ mộng có một ngày trở thành phiên dịch riêng của cậu ấy.
Thực tế tiếng Hàn nào có dễ học đến vậy, học liên tục cả năm trời mới chỉ biết một số giao tiếp cơ bản như hỏi có món gì ăn ngon, WC ở đâu. Tuy có ích cho việc du lịch Hàn Quốc sau này nhưng để hiểu được video đấu StarCraft thì quả thật mơ ước viển vông.
Nhưng ở lớp tiếng Hàn, tôi lại quen được một người bạn mới. Đa phần những người cung Nhân Mã đều có những điểm giống nhau, người bạn tôi quen cũng thuộc cung Nhân Mã. Tuy người không cao nhưng tính trình rất hào sảng, có phần hơi giống tính khí đàn ông, nói chuyện thẳng thắn không vòng vo tam quốc, khi quen tôi cô ấy đang làm tài vụ trong một công ty kinh doanh những mặt hàng xa xỉ. Có một lần lên lớp cô ấy ngồi cạnh tôi, sau vài lần quen biết tôi thường giúp cô ấy nhận chỗ, từ đó về sau hai chúng tôi liền trở thành bạn. Cô ấy tên là Ivy, có lẽ vì tính chất công việc kinh doanh mặt hàng xa xỉ nên quen biết không ít gay. Phải biết rằng trong giới thời trang luôn là nơi nhiều gay nhất. Không biết vì đa số những người đồng tính đều có gu thưởng thức hay vì là gay, không được xã hội chính thống chấp nhận, cần cái đẹp bù lấp cuộc sống, nên luôn nhạy bén với nghệ thuật và cái đẹp, giống như Michelangelo Da Vinci Wilde Andersen. Tóm lại Ivy là một người rất nhạy bén với gay, vì vậy sau khi quen biết cô ấy không hề ngại ngần hỏi thẳng tôi có phải gay hay không.
Khi Ivy hỏi tôi câu này, tôi còn tưởng cô ấy là hủ nữ. Tôi không biết hủ nữ xuất hiện từ khi nào, dường như ttrong suy nghĩ của họ thế giới của những người đồng tính thật sự rất hạnh phúc, nhưng sự thật nào có phải vậy. Nhưng ngoài dự đoán, Ivy không phải hủ nữ. Cô ấy nói muốn biết liệu có thể trở thành khuê mật với tôi được không, chỉ vậy mà thôi. Ivy hoàn toàn không có bất cứ ảo tưởng hạnh phúc màu hồng và sự hiếu kỳ nào đối với những người đồng tính. Không biết vì sao, trong thời điểm đó tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, tôi rất thích cách hành xử của cô ấy. Đối với tôi mọi thái độ quan tâm thái quá đều trở thành một loại tổn thương, cô ấy có thể đối xử với tôi như khuê mật của mình khiến tôi thật sự rất cảm động. Thế rồi từ đó, Ivy trở thành người bạn duy nhất tôi có thể dốc bầu tâm sự mỗi lần cãi vã với Bành Trí Nhiên.
Vậy nên ngày đó mời Ivy tới tham dự bữa tiệc sinh nhật lần thứ 30 của mình, tôi vốn tưởng rằng đó chỉ đơn giản là một buổi tiệc sinh nhật mà thôi. Trong tất cả những người bạn được mời hôm đó chỉ mình Ivy biết quan hệ giữa tôi và Bành Trí Nhiên, còn những người khác đều là bạn của cậu ấy. Có Bách Dung và sư huynh, La Phong, Dư Lạc Sâm và bạn gái, Lâm Phàm và cô bạn gái bây giờ đã trở thành vợ của cậu ấy, vừa đủ mười người ngồi một bàn.
Chương trình sinh nhật đầu tiên đến Tiền Cự hát karaoke rồi đến Thiên Hoa ăn cơm. Chúng tôi thuê một phòng Vip ở Tiền Cự, trong phòng có một gian phòng nhỏ và một chiếc bàn dài, có cả người phục vụ chọn bài. Khi tôi và Bành Trí Nhiên đến nơi mọi người đều đã đến đủ. Bản thân là thọ tinh ngày sinh nhật thế mà lại là người đến cuối cùng, tôi thật sự cảm thấy rất ngại. Nhưng hiển nhiên là do Bành Trí Nhiên cố tình lên kế hoạch để tôi tới muộn. Khi tôi vừa bước vào phòng, đập vào mắt là Lâm Phàm và Dư Lạc Sâm đầu đội mũ giấy sinh nhật óng ánh, bắn đầy phòng loại pháo giấy chuyên dụng trong hôn lễ, mọi người trong phòng đều đội mũ sinh nhật, vui vẻ vẫy tay nói đến rồi đến rồi, thậm chí có người còn cầm trong tay mặt nạ hoá trang. Cả căn phòng trở nên vô cùng thơ mộng.
Tôi sững sờ trong phút chốc, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, có cần phải làm đến vậy không. Nhưng màn chính của bữa tiệc không chỉ có vậy, tôi mới vào phòng đã bị Bành Trí Nhiên kéo đến ngồi lên chiếc sofa trước bàn trà, bị cậu ấy đội lên đầu một chiếc mũ sinh nhật, Bành Trí Nhiên nói với nhân viên phục vụ bắt đầu đi. Ngay sau đó, màn hình chiếu lớn trước mặt tôi bắt đầu phát VCR.
Bành Trí Nhiên là người đầu tiên xuất hiện trên màn hình, ngồi trước ống kính hơi rung rung, cậu ấy nói: “Tiểu Gia Gia thân yêu, hôm nay là sinh nhật của em nên anh chuẩn bị những điều này dành riêng cho em, em xem xong không được khóc đâu nhé. Qua ngày hôm nay em đã là người đàn ông ba mươi tuổi rồi”. Sau đó trong khung hình rung lắc, cậu ấy đứng dậy mở cánh cửa phía sau lưng. Đằng sau cánh cửa vậy mà lại là Bách Dung và sư huynh, hai người họ cười hihi nói “Trần Gia à cậu đã ba mươi rồi, sau ba mươi tuổi phải hiểu chuyện hơn đấy nhé có biết không, anh chị chúc phúc cho cậu và Bành Trí Nhiên”. Cảnh tiếp theo là ba người La Phong, Dư Lạc Sâm và Lâm Phàm. Dư Lạc Sâm làm bộ mặt bỉ ổi đứng trước ống kính cứ ôi dồi ôi dồi không ngừng, nói “Ôi giời ơi Trần Gia, từ lâu mình vốn đã cảm thấy hai cậu hơi thân mật quá mức, hoá ra là như vầy như vầy à, đúng là giấu kinh thật, không đáng mặt bạn bè”. Cuối cùng là quay đến Lương Minh Truyền, cậu ấy sờ sờ mũi, mỉm cười trước máy quay, chất lượng video này kém hơn hẳn những đoạn video trước, có lẽ do tải từ trên mạng về. Lương Minh Truyền nói ” Ừm… Trần Gia, mình không nhiều lời nữa, là người dõi theo hai cậu đi đến ngày hôm nay, mình chỉ mong hai cậu mãi mãi hạnh phúc”
Đám người Dư Lạc Sâm phía sau tôi lúc này nhao nhao quát lớn: ” Cái tên khốn nạn Lương Minh Truyền này thì ra đã sớm biết à! Đệch,miệng kín thế nhỉ!”
Tôi bàng hoàng đến nỗi chẳng biết phải làm sao, thẫn thờ nhìn Bành Trí Nhiên. Cậu ấy đứng bên cạnh ôm vai nhìn tôi cười hiền, hất cằm lên màn hình ý bảo tôi tiếp tục xem tiếp.
Xuất hiện trên VCR là gương mặt thân thuộc của Bành Trí Nhiên, cậu ấy chỉnh lại ống kính cho ngay ngắn, nhìn lên màn hình chiếu trong khung hình và nở nụ cười thật tươi nói “cảm ơn mọi người đã chúc phúc cho chúng tôi”. Sau đó Bành Trí Nhiên nhìn thẳng vào ống kính, nói “Tiểu Gia Gia, chúc em sinh nhật vui vẻ”. Cậu ấy cười thật dịu dàng, dùng khẩu hình miệng nói: Anh yêu em.
Xem đến đây tôi hơi bĩu môi, thật sự rất muốn khóc.
Tiếng reo hò vang cả căn phòng, tôi không có thời gian để ý đến người nhân viên đứng phát đoạn VCR vừa rồi phản ứng thế nào. Tên thần kinh Dư Lạc Sâm còn đang lớn tiếng hét hôn đi hôn đi, may mà Bành Trí Nhiên kịp thời bảo nhân viên phục vụ chọn bài, sau đó nhanh chóng kéo tôi chuồn ra nhà vệ sinh bình ổn lại cảm xúc.
Đó thật sự là món quà tuổi 30 tuyệt vời nhất của tôi, bởi trong mỗi chúng ta hẳn ai ai cũng muốn tình yêu của mình nhận được lời chúc phúc của mọi người, nhất là từ gia đình và bạn bè. Ngày hôm ấy Bành Trí Nhiên đã tặng tôi điều đó rồi.
Đợi đến khi tôi từ nhà vệ sinh ra, Ivy cười nói với tôi, đán bạn bè của cậu đáng yêu quá. Tôi gật đầu nói đúng thế đấy, các cậu đều là những người bạn tốt nhất của mình, ai cũng rất đáng yêu.
Sau đó một đám người chúng tôi bắt đầu cuộc chiến tranh giành mic, hát đến hơn hai giờ đồng hồ, chúng tôi mới lục đục chuyển vị trí chiến đấu đến Thiên Hoa.
Một đoàn người đặt ba chiếc xe đến Thiên Hoa, ai cũng cần trong tay chiếc mặt nạ mang theo từ phòng KTV. Xe vừa dừng lại, Bành Trí Nhiên nhìn tôi một cái, sau đó đeo mặt nạ lên mặt. Tôi hiểu ý, cũng đeo mặt nạ lên rồi bước xuống xe. Đám người Dư Lạc Sâm đeo mặt nạ ngạo nghễ đến sau, đoàn người chúng tôi hi hi ha ha cười nói tiến vào Thiên Hoa trước những ánh mắt hiếu kỳ của quần chúng nhân dân. Nhân viên phục vụ của Thiên Hoa hôm đó cũng rất phối hợp, vừa thấy chúng tôi đến lập tức chạy đến hỏi số phòng đã đặt, sau đó vừa dẫn đường cho chúng tôi vừa dùng bộ đàm thông báo “Khách bao phòng Thiên Tử đến rồi! Khách bao phòng Thiên Tử đến rồi!” Làm y hệt như tiếp đón ngôi sao điện ảnh, thật sự thú vị!
Đến giờ nghĩ lại mới thấy, ngày hôm đó thật sự là một buổi sinh nhật đón tuổi 30 quá mức huyền diệu, đến nỗi khiến tôi cứ ngỡ rằng tất cả bạn bè đều có thể tiếp nhận được mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng sự thật là sau ngày hôm đó, La Phong dần dần chẳng còn xuất hiện trong những buổi tụ tập của chúng tôi nữa. Một năm sau, sau hơn bảy mươi lần xem mắt, cậu ấy kết hôn với người vợ hiện tại, sinh moit đứa con trai, rồi chính thức không qua lại gì với chúng tôi nữa.
Tôi vẫn còn nhớ như in nét mặt ảm đạm và giọng điệu thổn thức của Bành Trí Nhiên ngày đó khi chúng tôi vô tình nhắc đến La Phong. Bất cứ ai khi mất đi một người bạn thân hơn chục năm, ít nhiều đều sẽ có cảm giác tiếc nuối. Nhưng Bành Trí Nhiên chưa bao giờ trách La Phong, cũng chẳng bao giờ trách tôi.
Tôi cũng chưa từng trách La Phong. Giờ nghĩ lại mới thấy, ngoại trừ lần bị cảnh sát bắt phạt, vì để giữ hoà khí mới nói đùa về tôi và Bành Trí Nhiên, La Phong thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc hai chúng tôi ở bên nhau. Có đôi khi Dư Lạc Sâm và Lâm Phàm nói chuyện hai ba câu mang hơi hướng hủ một chút cũng bị La Phong mắng vô vị. Có lẽ đối với La Phong, hai người bạn tốt đột nhiên trở thành mối quan hệ đó là chuyện thật sự khó chấp nhận. Vì vậy chúng tôi không trách La Phong.
Mỗi người chúng ta đều có quyền chọn cho mình thế giới quan và giới hạn đạo đức riêng. Dư Lạc Sâm có thể đùa cợt không cần liêm sỉ, có thể Lâm Phàm kết bạn với chúng tôi chỉ vì chúng tôi nghĩa khí, Lương Minh Truyền có thể vì bao dung nên chấp nhận chúng tôi. Đương nhiên, La Phong cũng có quyền bảo vệ thế giới quan của mình, huống hồ từ đầu đến cuối cậu ấy chưa từng dùng lời nói hoặc hành động gì làm tổn thương chúng tôi. Cậu ấy chỉ đơn giản là lựa chọn ra đi. So với những người dùng lời lẽ nặng nề xúc phạm những người như chúng tôi khi đó, điều ấy đã tốt lắm rồi, chẳng phải sao?
Vậy nên tôi và Bành Trí Nhiên vẫn rất cảm kích việc trên đường đời có thể gặp được người bạn như La Phong. Cậu ấy đã từng cùng chúng tôi trải qua những năm tháng tuổi xuán rực rỡ. Tuy không thể cùng nhau đi tiếp, nhưng tình bạn này vẫn đáng trân trọng.
Chúng ta trân trọng những gì đã mất đi, và đồng thời, trân trọng gì điều vẫn còn ở bên.
Khi nhớ về khoảng thời gian này tôi không ngừng suy nghĩ, ngay cả với bạn bè đã vậy, còn người yêu thì sao?