Tiểu Quý Quý lặng lẽ chào cờ, Văn Quý vẻ mặt xấu hổ, xoay người đi nhanh vào phòng, âm thầm xuy một tiếng, thật sự là tiểu yêu tinh dụ hoặc người mà, xem sau này tôi thu thập thế nào. Đợi đi.
Từ Lang cúi thấp đầu mất mát, đôi mắt trông mong nhìn theo bóng lưng Văn Quý dần rời đi, đồ ăn vào miệng cũng không còn mùi vị gì nữa.
Văn Quý đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Từ Lang, khóe miệng gợi lên một tia cười xấu xa, ‘tà mị câu dẫn’! Từ Lang bị nhìn, đột nhiên thấy lạnh cả lưng, hắn sao bỗng nhiên có dự cảm không lành thế này.
Văn Quý dội tắm nước lạnh xong thì bắt đầu đi làm cơm trưa, được rồi, lần này Từ Lang rốt cục cũng không đi săn lỗ lỗ thú nữa mà chịu bắt về trường nhĩ thú mà Văn Quý đã nói qua, Văn Quý tự nhiên cảm thấy hắn nên thay mặt trường nhĩ thú xúc động một phen, thật cảm tạ trời xanh mà.
Buổi chiều Văn Quý đến Lưu Tam thúc, lưỡi cày của hắn hôm nay hẳn đã làm xong.
Lưu Tam thúc không che dấu sự đắc ý trong lòng: “Nhìn xem, thế nào? Về dùng thử xem nếu có gì không tốt thì ta lại chỉnh sửa một chút, nhất định sẽ làm ra lưỡi cày hoàn hảo nhất!” Vì chuyện này mà Lưu Tam thúc đã hạ quyết tâm, làm liên tục mấy ngày nay, ngay cả đi ngủ cũng nằm mơ thấy mình đang làm lưỡi cày a. Cho nên tạo được thành quả như mong muốn, bản thân hắn cũng có chút tự hào.
Văn Quý kiểm tra hết thảy một phen, cùng với kiếp trước của hắn không sai biệt lắm, cũng không nói gì liền khiêng về nhà.
Lưu Tam thúc đứng ở cửa hắng giọng: “Uy, xú tiểu tử, đến nhà ta lấy đồ cũng không biết mang vài trái tiểu hồng quả cho ta ăn nữa, thật không biết kính trọng người lớn gì hết!” Lưu Tam thúc nhớ thương tiểu hồng quả nhà Văn Quý đã lâu, nhưng ngại mặt mũi, với nhà hắn cũng chẳng có trẻ nhỏ, cũng không tiện đến nhà Văn Quý hỏi. Thật vất vả mới tìm được một cái cớ, vậy mà Văn Quý lại không biết nhạy bén, xách tay không đến! Lưu Tam thúc cũng đành cắn răng mở miệng.
Văn Quý ha ha nở nụ cười hai tiếng, quay đầu nói: “Từ từ đã, buổi chiều con dùng thử nếu được thì sẽ đến tặng tiểu hồng quả cho thúc. Đừng quên giường và quần áo của con nữa đó!”
Hừ hừ, có giường rồi, mới dụ được Từ tướng quân nhào vào lòng mình chứ, Văn Quý trở về, tâm tình khoái trá cười.
Văn Quý khiêng lưỡi cày, lôi kéo Từ Lang cùng đi xới đất. Từ Lang tò mò sờ đông sờ tây, Văn Quý cũng nhường phần việc lại cho hắn.
Tuy không có trâu, nhưng chỉ cần lưỡi cày trong tay thì cũng đã đỡ tốn sức hơn rất nhiều. Từ Lang bắt đầu kéo lưỡi cày, Văn Quý ở sau hỗ trợ đỡ đi, tốc độ làm việc nhanh hơn hẳn.
Từ Lang khí lực lớn, đi mấy vòng cũng chưa dừng tay, qua lại mấy lần. Văn Quý nhìn thấy Từ Lang còn đang hưng trí bừng bừng muốn làm tiếp thì mở bàn tay hắn ra xem, chỉ có một chút hồng hồng, Văn Quý thở phào một hơi, chỉ sợ tên nhóc này dùng sức kéo mạnh quá sẽ bị thương đến tay.
Hai người làm thêm một lát nửa, Từ Lang lúc này cũng có chút thở hổn hển, Văn Quý đau lòng liên tục hỏi hắn: “Có mệt hay không? Chúng ta nghỉ chút đi.” Sau đó lấy tử quả đưa cho Từ Lang, đưa bình nước linh tuyền cho hắn.
Từ Lang không cảm thấy mệt, nhìn thấy Văn Quý đau lòng hắn, lại được Văn Quý hầu hạ ăn trái cây uống nước, trong lòng hắn cảm thấy thật thoải mái a! Từ Lang tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thầm quyết định nếu như mình biểu hiện mệt mỏi một chút, có lẽ Văn Quý sẽ đến ôm hắn một cái, hoặc là… (đè ra mần thịt =)))
Từ Lang ngắm môi của Văn Quý, rồi nhìn ngón tay của người kia, lỗ tai đỏ hồng lên.
Từ Lang uống vài hớp linh tuyền, cảm giác được năng lượng thuần khiết đang phân tán khắp cơ thể sau đó dung nhập với năng lượng của chính hắn, phi thường thoải mái, Từ Lang lúc này ngồi dưới đất lười biếng không muốn nhúc nhích, nhìn Văn Quý ở cách đó không xa, trái tim bé nhỏ theo hình bóng Văn Quý mà đập liên hồi.
Từ Lang nhỏ giọng hừ hừ vài tiếng, Văn Quý vội quay đầu hỏi hắn làm sao vậy, Từ Lang cúi thấp đầu, chỉ chỉ vào vai hắn. Từ Lang có chút chột dạ, nói bả vai mình bị ê ẩm, nhưng mà sau đó lấy hết dũng khí, lớn tiếng nhờ Văn Quý bóp vai giúp hắn.
Trước kia mỗi lần phụ thân nói như thế, mẹ sẽ lo lắng đau lòng bóp vai cho cha, Văn Quý thì… Từ Lang không cũng không biết, khẩn trương, ngồi thẳng lưng, hết sức chăm chú chờ động tác của Văn Quý.
Văn Quý a một tiếng, kéo áo Từ Lang xuống, nơi bả vai cong mượt mà bị băng bó rất chặt, Văn Quý nhíu mày, bắt đầu mát xa cho Từ Lang.
Tay mới chụp lên, có thể rõ ràng cảm giác được cơ thể căng cứng của Từ Lang liền thả lỏng, cơ bắp rắn chắc giống như đều trở nên mềm nhũn, còn nghe thấy được Từ Lang nhỏ giọng rên rỉ. Đến mức này rồi Văn Quý còn không hiểu nữa thì thật uổng phí trí thông minh của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng giả vờ hồ đồ tiếp tục, thuận tiện chỗ này ấn ấn, chỗ kia sờ sờ, tranh thủ ăn đậu hủ người ta. Văn Quý nhìn thấy bộ dáng Từ Lang nhắm mắt hưởng thụ thật sự rất bất đắc dĩ, bị hắn ăn đậu hũ mà còn hưởng thụ đến mức này, Văn Quý quyết định về sau hắn nhất định phải giữ tên nhóc này chặt chẽ bên người, kẻo sau này tên nhóc ngu ngơ này bị người ta bán đi còn chạy theo giúp người ta đếm tiền thì khổ.
Một buổi chiều này, Văn Quý ngoài chuyện vội vàng khẩn đất thì còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi mà hỏi han ân cần làm mấy chuyện ái muội với Từ tướng quân, đút trái cây này, sờ sờ bàn tay bé nhỏ này, đặc biệt còn mát xa xoa bóp vai a, ăn đậu hủ vui vẻ đến quên cả trời đất.
Mà ở một nơi khác, Lưu Tam thúc đang vội vàng tuyển thêm nhân lực để sản xuất lưỡi cày, hơn nữa còn mời những đối thủ cạnh tranh khác của hắn trong thôn hợp tác. Chỉ cần là người khôn khéo một chút đều có thể nhìn ra lưỡi cày này cực kì tốt, dĩ nhiên đều muốn gia nhập hợp tác. Mấy vị lão làng trong thôn cũng kinh động một phen, bởi vì có lưỡi cày này thì về sau chuyện trồng trọt đâu còn khổ cực như trước nữa? Đây quả thật là một bước cải cách!
Mấy vị lớn tuổi trong thôn bình thường không thích làm việc, chỉ tụ tập một chỗ uống rượu hút thuốc lần này đều xuất động tìm đến nhà Lưu Tam thúc. Văn Hào thuộc hàng tiểu bối nhưng vì là thôn trưởng nên tin tức linh thông, cũng vội vàng chạy đến.
Lưu Tam thúc bình thường chỉ yêu thích trang điểm, nhưng tay nghề của hắn cao đây là sự thật, thủ đoạn có thừa, đầu óc cũng khôn khéo. Họ Lưu ở Xuân Thủy thôn tính ra chưa đến mười hộ, bởi vì ban đầu họ Lưu từ bên ngoài di cư đến đây, vì thế căn cơ không sâu, nếu như mấy lão già trong thôn hợp lực muốn ức hiếp loại trừ người ngoài, thì bọn họ cũng không thể làm được gì.
Việc sản xuất lưỡi cày này hắn không thể một mình độc chiếm, sẽ bị Sáng Thế Thần khinh bỉ, à, được rồi, hắn thừa nhận, trọng điểm là bản thân hắn không có nguồn tài chính lớn như vậy, chỉ mình hắn làm thì lấy đâu ra lợi nhuận, đá gỗ hóa thạch cũng không phải thứ rẻ gì, thợ mộc cũng khó kiếm, chỉ mình hắn có thể làm được ra số lượng lớn ư? Nằm mơ đi. Vì thế, tìm mấy lão già có tiếng nói trong thôn gia nhập liên minh, có thể kiêu ngạo không sợ ai hết. Lợi nhuận của Văn Quý, hắn sẽ không chiếm, nhưng tay nghề hắn là cao nhất ở đây, liên minh này hình thành cũng một tay hắn huy động, người khác làm gì so được, cho nên hắn cũng không sợ mình sẽ không có lợi.
Có việc này rồi, về sau căn cơ của hắn sẽ ngày thêm vững chắc! Trong cái thôn này phải có tiếng nói mới có thể sống tốt được.
Tính toán ổn thỏa, Lưu Tam thúc mới cùng nhóm mấy lão thái gia nói chuyện: “Các vị, bản vẽ của thứ này là do Văn Quý đưa ta, chúng ta lúc trước đã giao dịch, hắn xuất bản vẽ, ta lo phần vật liệu nhân công, hắn nhận ba phần lợi nhuận. Nhưng ta chỉ có một đôi tay, lưỡi cày thì không chỉ sản xuất một hai cái rồi thôi, cho nên ta muốn tìm người gia nhập liên minh này, nhưng ta sẽ hưởng ba phần, phần còn lại liền xem ai ra giá cao nhất, thế nào?”
Những người khác còn đang kinh ngạc, Văn Hào khi nghe bản vẽ là do Văn Quý cấp thì trán nổi gân xanh, trong lòng hận Văn Quý có đường phát tài mà không tìm người ông này của nó, lại tìm một kẻ hoàn toàn xa lạ như Lưu Tam thúc, thật không biết mẹ thằng nhãi đó dạy dỗ nó làm sao nữa.
Văn lão thái gia thời còn trẻ cũng là một vị tướng, sau đó hồi hương vinh hiển dưỡng già, uy danh của ông cũng không nhỏ, bây giờ trừ Từ Lang ra, ai dám tranh với ông? (Văn lão thái gia ở đây không phải là chỉ Văn Hào).Nhưng mà Từ Lang không có mặt cho nên không tính đến, hơn nữa tính ra Từ Lang cũng có thể xem là hàng cháu của Văn lão thái gia, là người một nhà a! Cho nên Văn gia chỉ cần lên tiếng liền nhanh chóng chiếm được hai phần lợi nhuận, tiếp sau là Hạ gia, Lưu gia, Triệu gia ba gia tộc chia nhau hai phần còn lại.
Bàn bạc phân chia xong xuôi hết thì bắt đầu phân công thợ mộc đến nhà Lưu Tam thúc học tập phương pháp làm.
Mà bọn họ lúc này lại không biết, tương lai bên ngoài chính bởi vì phát minh lưỡi cày này mà trải qua một hồi cải cách triệt để.
Người tiên phong Văn Quý hiện tại đang chuẩn bị trở về nhà, có lưỡi cày trong tay, mới một buổi chiều cũng đã làm gần xong hết, đợi đến chiều mai liền có thể gieo hạt giống khoai lang, đậu tương rồi.
Trên đường trở về, Văn Quý lại đến sau núi lấy thêm vài cây hồng quả, chuẩn bị đem trồng ở sân sau nhà Từ Lang.
Buổi tối hai người cùng nhau ăn cơm. Lát sau Lưu Tam thúc chạy đến nhà Văn Quý, báo lại quyết định của hắn ở cuộc họp bàn vừa nãy với các gia tộc trong thôn.
Văn Quý không phản đối, ngược lại càng thích thú lắng nghe, quy mô càng lớn thì càng kiếm được nhiều tiền, dù sao ba phần lợi nhuận của hắn cũng sẽ không suy suyễn. Lưu Tam thúc thấy vậy thì thở phào, hắn còn sợ Văn Quý không hiểu chuyện tranh cãi với hắn một trận ấy chứ. Lúc rời đi Lưu Tam thúc cầm theo một chùm tử quả với một chén tiểu hồng quả, vui vẻ ra mặt.
Người này vừa rời đi thì lại có người khác đến, là thôn trưởng Văn Hào, ông ta vốn định giáo huấn Văn Quý một trận, sao không hiểu chuyện cái gì tốt cũng cho hết người ngoài, nhưng nhìn đến Từ Lang mặt không đổi sắc nhìn mình chằm chằm, mấy lời định nói liền nuốt xuống họng, cuối cùng ông chỉ ôn tồn trò chuyện với Văn Quý mấy câu rồi lặng lẽ rời đi. Tiếp đó là mẹ Văn Quý và nhị ca hắn Văn Lan cũng lên sàn, vừa đến đã chỉ vào mặt Văn Quý mắng một trận, nói Văn Quý là đồ bạch nhãn lang, vốn còn tính mắng đến Văn Quý kêu khóc van xin nhưng mới mắng được hai câu đã thấy Từ Lang sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn, bọn họ không dám tiếp tục, hậm hực bỏ đi.
Văn Quý xem một hồi này như gió thoảng bên tai, vào tai này ra tai kia, mặc kệ họ, chỉ là một đám hề nhảy nhót thôi, tiền là của hắn kiếm được, hắn muốn cho ai thì cho, liên quan gì đến mấy người bọn họ. Nhưng mà, xem họ bị Từ Lang dọa thành như vậy, Văn Quý trực tiếp cười ngã vào người Từ Lang, trong lòng đắc ý không thể kiềm chế, ai nha nha, Từ đại tướng quân cũng có thể trấn trạch được a! Quả nhiên là vợ hiền mà. Từ Lang bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn Văn Quý, cuối cùng cũng nhe răng nở nụ cười, như con chó nhỏ cọ cọ vào cổ Văn Quý, hít hít mũi ngửi, hắn thật muốn gặm một cái, Văn Quý nhất định so với tiểu hồng quả ăn ngon hơn.
(Trấn trạch – dùng trong phong thủy: một công việc không kém phần quan trọng để đảm bảo cho căn nhà, cơ quan, công sở được vững vàng và những người sống trong căn nhà đó được an lành, thịnh vượng)
Từ Lang trộm ngắm môi của Văn Quý, vừa tính làm chuyện xấu, Hạ Hoa, Văn Khoan hai người cũng vừa vào cửa.
Hạ Hoa, Văn Khoan cũng không có ý xấu gì, trước giờ luôn là bằng hữu tốt của Văn Quý, chỉ là lần này đến, bọn họ tò mò lưỡi cày là vật dụng có công dụng gì, sau khi Văn Quý giải thích xong liền khuyên họ nhanh chóng đến chỗ Lưu Tam thúc đặt hàng làm cho.
Hai người Hạ Hoa rời đi rồi, khuôn mặt Từ Lang dài thườn thượt thất vọng não nề, Văn Quý buồn cười nhéo nhéo mặt hắn, xúc cảm rất tốt a, liền nhéo thêm cái nữa. Từ Lang khuôn mặt bị kéo ra kéo vào, vậy mà cũng chỉ ngồi ngoan ngoãn cho Văn Quý đùa giỡn, Văn Quý vui vẻ ăn đậu hủ, Từ Lang cũng không có nửa điểm phản cảm gì, hình như còn có chút ngượng ngùng nữa? Văn Quý trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, Từ tướng quân có lẽ cũng có ý với hắn nhỉ?
Có hay không đây? Có lẽ nên thử một chút? Dù sao rượu vào lời ra, Văn Quý liền nghĩ đến bình rượu gạo mấy hôm trước được người ta tặng…
Sau đó Văn Quý đặt một cái bàn dưới mái hiên, đem lên tiểu hồng quả mà Từ Lang yêu thích, một mẻ tử quả mới hái, còn có một vật mới xuất hiện trong kho nhà Văn Quý thời gian gần đây, không sai, chính là rượu gạo!
Sau khi ăn xong thì uống rượu đàm đạo, cũng là một ý hay.
Rượu gạo rất thuần, nồng độ cũng cao, nếu như dùng linh tuyền nấu rượu thì sẽ càng tuyệt hơn nữa. Đưa Từ Lang một ly, Văn Quý chính mình cũng cầm một ly nói: “Đây là rượu ngon tôi vừa được tặng hôm kia, anh cũng nếm thử đi.”
Từ Lang mới bị Văn Quý khi dễ đùa giỡn, ho khan vài tiếng, sờ sờ mặt, có chút quẫn bách, nơi đó giống như bị nướng chín hồng hồng một mảnh, nhất định là Văn Quý dùng sức chứ không phải là hắn đang thẹn thùng đâu! Bây giờ nghe được có rượu uống, Từ Lang cũng không quẫn bách nữa, khí khái hào hùng ngửa đầu uống cạn: “Lại thêm một ly!”
Văn Quý buồn cười, được rồi, Từ Tướng quân hiếm khi nào được khí phách như hôm nay, liền chiều theo hắn đi.
Uống cho say mới là tốt nhất… Văn Quý bình tĩnh rót thêm rượu cho Từ Lang.