• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Văn Nhã không được tốt, thời điểm gặp Văn Quý nụ cười rất miễn cưỡng.

“Tôi không nghĩ tới anh…” Văn Nhã dừng lại, nghĩ tới thì sao, không nghĩ tới thì lại như thế nào? Hắn không ngờ Văn Quý so với hắn còn cường hãn hơn vài phần, Văn Quý cam nguyện với cuộc sống nơi vùng nông thôn nhỏ bé đó với mái nhà nhỏ của mình, còn hắn thì chạy tới đế đô phồn hoa, tìm kiếm tương lai rực rỡ mà mình muốn, lại không nhận được tấm lòng thật tình của người ta, chỉ chiếm được một phần hư tình giả ý cùng với bị giam giữ trong cái lồng vàng son này, không khỏi vì chính mình cười khổ.

Thời điểm nhìn thấy Văn Quý, Văn Nhã lộ ra vài phần mờ mịt, trong video hắn đột nhiên thấy Từ Lang ôm cái bụng rất to đến cạnh Văn Quý, đuôi lông mày tràn ngập hạnh phúc, Văn Nhã trong lòng khó nhịn được chua sót, trước kia hắn vốn cũng có thể lựa chọn một cuộc sống như vậy, nhưng chính tay hắn buông tha cho lựa chọn đó.

Văn Quý xoay người thấy Từ Lang đi lại, hướng Văn Nhã gật đầu lịch sự xin lỗi một chút, lại dắt Từ Lang ngồi cạnh hắn, đưa một ly sữa đậu nành còn nóng hổi cho Từ Lang. Miệng nhỏ Từ Lang bắt đầu uống uống, Văn Quý lúc này mới quay sang Văn Quý cười cười, ý bảo Văn Nhã tiếp tục nói.

Văn Nhã cúi đầu, tươi cười chua sót với chính mình, khi ngẩng đầu lên lại quay lại thành một Văn Nhã phong quang vô hạn, cười thản nhiên nhìn Văn Quý, “Nghe noi` việc kinh doanh của anh không tệ, chúc mừng.”

Văn Quý công thức hóa cười một cái, tươi cười trên khuôn mặt Văn Nhã cũng nhạt đi, ánh mắt mang theo vài phần sầu muộn, nếu như đổi là người khác ở trong hoàn cảnh của hắn lúc này sớm đã đau lòng đến chết rồi. Nụ cười của Văn Quý vẫn như cũ không thể chê vào đâu được, Văn Nhã đột nhiên cảm thấy những lời nói của mình lúc này đều không còn ý nghĩa nữa, hắn cùng Văn Quý đã sớm là quá khứ rồi.

Văn Nhã lần này liên lạc là muốn nói cho Văn Quý một tin tức, “Tôi nghe được nhà phụ thân của Đông tử đã truyền tin tức Từ tướng quân có thai ra ngoài, không biết cụ thể là do nhân tình của ông ta hay chính ông ta truyền ra, mọi người nhớ chú ý một chút, tóm lại là Văn thị bàng chi bộ tộc sự tình.”

Từ trước đến giờ phụ thân Đông tử cùng Văn Quý chưa từng có tiếp xúc gì qua, vì sao bây giờ lại nhảy ra ngáng đường? Về phương diện này còn phải nhắc đến công lao của Hạ Lan, nghe nói tình nhân của Hạ Lan hiện tại chính là cấp dưới của phụ thân Đông tử. Hạ Lan vừa hận Văn Quý, lại e ngại không dám làm gì, cho nên lúc biết được chuyện Từ tướng quân có thai từ chỗ mẹ mình, hắn lập tức truyền tin tức này đến chỗ phụ thân Đông tử. Phụ thân của Đông tử vốn không phải người biết nhìn xa trông rộng, chỉ biết là nếu đem tin tức này bán cho người khác thì hắn sẽ kiếm được bộn tiền, thậm chí còn có thể dư dả bao nuôi một á thú nhân ôn nhu như nước nữa.

Về việc này, Văn Nhã không rõ nội tình, chỉ biết sơ qua một chút, nghĩ tới Đông tử là hàng xóm của Văn Quý, Văn Nhã chần chừ hồi lâu rồi quyết định vẫn nói cho Văn Quý, đương nhiên, hắn cũng có chút tâm tư riêng, hắn muốn biết Văn Quý còn có thể hay không…

Văn Quý hơi nghiêng đầu, thật bất ngờ, hắn không nghĩ tới Văn Nhã sẽ nói chuyện này với mình. Trước đó một ngày, hắn đã biết được nơi truyền ra tin tức từ chỗ Lôi Lợi, Văn Nhã dù cho có biết được chuyện này thì cũng không có bổn phận gì phải nói với hắn. Văn Quý cảm kích nói cảm ơn Văn Nhã, Văn Nhã mỏi mệt đưa tay tắt video, lại quay về cuộc sống tất bật chu toàn mọi thứ của nhà quyền quý.

Bộ dáng đăm chiêu của Văn Quý khi Văn Nhã thoát mạng khiến Từ Lang không vui, mà hắn không vui thì Văn Quý cũng không thể vui được, đây là kết luận sau mấy lần vui đùa của hắn.

Hai chân khóa ngồi trên đùi Văn Quý, cởi hết mấy cái nút áo của Văn Quý ra, há miệng nhắm hướng hai hạt đậu đỏ cắn xuống. Văn Quý bị cắn cả người như bị giật điện, nắn bóp mông Từ Lang, gầm nhẹ, “Nhả ra.” Từ Lang ủy khuất nhìn hắn, giọng lên án: “Anh nói chuyện với Văn Nhã xong thì la em, anh không thương em!”

Đối với đứa nhóc thích cố tình gây sự chỉ trích này, Văn Quý đã tập thành thói quen dung túng hắn, bất quá không thể mặc kệ Từ Lang được, nếu không Từ Lang lại tiếp tục lên án hắn. Văn Quý liền nhanh chóng nhận sai, hôn hắn một hơi: “Không có, tôi chỉ thích em.”

Từ Lang cúi đầu lại cắn hồng đậu của Văn Quý thêm mấy cái, Văn Quý cảm giác được rõ ràng dòng nhiệt nóng cháy dần đi xuống dưới, sau đó tiểu Quý Quý xinh đẹp đứng vững giữa hai chân Từ Lang. Từ Lang cứng ngắc, lập tức cười trộm ôm cổ Văn Quý cọ cọ, chẳng khác nào một con mèo béo đang làm nũng với chủ, Văn Quý thở dốc vuốt đùi Từ Lang, vỗ vỗ mông hắn, “Đừng lộn xộn.”

Từ Lang thân thể cứng đờ, yếu đuối tại Văn Quý trong ngực, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt  mờ mịt trong vắt. Văn Quý động tình, cúi đầu gặm đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của Từ Lang, cánh môi mềm mềm, đầu lưỡi trắng mịn, còn có khoang miệng ấm áo. Từ Lang ý loạn tình mê ôm cổ Văn Quý, nhắm mắt lại truy theo đầu lưỡi Văn Quý, hai người giao tiếp triền miên, không muốn rời nhau.

Văn Quý nhịn không được, Từ Lang mở đôi mắt mờ sương, nhỏ giọng nói, “Thầy thuốc nói qua ba tháng nữa liền có thể…”

Thầy thuốc Văn đúng là từng nói cho bọn họ, nam á thú nhân có thai được ba tháng là có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường, sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

Văn Quý luôn sợ Từ Lang xảy ra chuyện nên vẫn luôn không dám có động tác gì, thế nhưng hôm nay lại thật sự khó nhịn.

Văn Quý ôm Từ Lang hướng giường đi đến, nghĩ đến hắn đêm nay không có mở cửa tiệm, tính, vẫn là vợ chồng sinh hoạt tương đối quan trọng hơn.

Bụng Từ Lang hiện tại rất lớn, Văn Quý cũng không dám có động tác xằng bậy gì, đặt Từ Lang nghiêng người tựa vào trong ngực mình, tay Văn Quý chậm rãi từ hai má Từ Lang vuốt xuống, Từ Lang hiện tại béo lên không ít, thịt trên thịt mềm mại, Văn Quý cảm giác giống như đang vuốt một cây kẹo đường, thật muốn hung hăng chà đạp người trong lòng một phen.

Rất nhanh cởi hết quần áo trên người Từ Lang, Từ Lang ngoan ngoãn nằm xuống, một tay Văn Quý đỡ lấy người hắn, tay còn lại thì đốt lửa dục vọng chung quanh bụng Từ Lang. Từ Lang có thai, cơ thể so với trước kia càng mẫn cảm thêm ba phần, dục vọng trên người kia lửa rừng lan tràn, đốt hắn cháy sạch cơ hồ đến thần trí cũng không còn, ôm Văn Quý thất thần kêu: “Cho em đi, ân…, em muốn…”

Văn Quý muốn cởi quần áo ra, Từ Lang đã không đợi kịp, khó chịu đến mức khóc nức nở, thậm chí hắn còn cảm giác được sau tiểu huyệt có một ít chất lỏng phân bố trào ra. Văn Quý nhìn Từ Lang đang khó chịu trong người, trực tiếp lột quần, đem tiểu Quý Quý xuyên vào.

Ngay cả chất bôi trơn cũng không dùng đến, mặt sau của Từ Lang đã sớm ướt sũng, Văn Quý mới tiến vào cũng không có cảm giác bị tiểu huyệt gắt gao hút, Văn Quý xông trận càn quấy hết bốn vách thịt non mềm, hận không thể khiến cả hai hòa lại thành một.

Một đêm tiêu hồn, ngày hôm sau lúc thức dậy, Từ Lang chẳng những không hề suy yếu, ngược lại mặt mày hồng hào.

Buổi tối Hạ Hoa đến đưa cho Văn Quý nửa thùng cá, nhìn thấy Từ Lang liền cười trêu ghẹo bọn họ, “Ngươi cho hắn ăn gì mà tâm trạng lại tốt như vậy? Chậc chậc, nhìn hắn mặt phấn nộn thế kia, thật khiến ta ghen tị quá a!”

Văn Quý khó có một lần đỏ mặt, không biết nên nói gì. Đêm qua, nhiệt tình của Từ Lang dâng trào đến mức hắn chống đỡ không nổi, sau đó Văn Quý phải cho Từ Lang uống vài bát linh tuyền, thời điểm rời giường Từ Lang cư nhiên thắt lưng không đau, chân cũng không mềm nhũn, khuôn mặt cũng phấn phấn nộn nộn, một chút cũng không nhìn ra được hắn mệt nhọc đến hơn nửa đêm…

Hạ Hoa ha ha nở nụ cười hai tiếng rồi trở về, hiện tại Lỗ Đạt thường xuyên sang nhà hắn, trong nhà cũng không lạnh lẽo nữa, có một bán thú nhân cường tráng trong nhà, Hạ Hoa cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Không bao lâu, thời tiết càng ngày càng lạnh, cũng sắp đến cửa ải cuối năm. Lúc này rất nhiều người đi tặng lễ thăm hỏi người thân, những người có thân thích ở thôn bên cạnh hay ở bên ngoài thôn trở về thăm khiến trong thôn càng ngày càng náo nhiệt.

Về phần Hạ Lan và phụ thân của Đông tử, Văn Quý không muốn nhắc gì đến hai người này. Thời điểm Lôi Lợi nói cho hắn biết nguyên nhân từ ai thì Văn Quý sẽ không để Lôi Lợi nương tay với bọn họ nữa.

Hạ Lan suy cho cùng chỉ là một thằng nhóc chưa trưởng thành chỉ biết làm chuyện bốc đồng, nếu như không có chuyện này, Văn Quý phỏng chừng đã sớm quên có một người tên Hạ Lan này. Về phần phụ thân của Đông tử, cho dù người khác có nói ông ta rất có bản lĩnh, có thể xây dựng sự nghiệp thành công, nhưng Văn Quý không để ông ta vào mắt, một kẻ vứt bỏ con trai vứt bỏ vợ mình mà còn đắc ý dào dạt như vậy, thật đáng ghê tởm.

Văn Quý không cần động tay nhiều, bỏ tiền ra thuê bán thú nhân chuyên nghiệp đi tìm bằng chứng phụ thân Đông tử bao dưỡng tình nhân rồi đăng tải lên mạng, phụ thân Đông tử thân bại danh liệt là chuyện sớm hay muộn, lúc trước ông ta dám truyền ra tin tức Từ Lang có thai thì cũng nên sớm biết chuyện ông ta sẽ phải trả giá bằng việc chuyện bao dưỡng tình nhân bị phanh phui.

Thời điểm Đông tử gặp lại Văn Quý chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, Văn Quý cũng không nói thêm cái gì, dù sao chuyện này không liên quan gì đến Đông tử. Phụ thân Đông tử hiện giờ cuộc sống không được tốt lắm, bấy nhiêu chuyện cũng đủ khiến ông ta bận rộn một thời gian, bị lộ ra đời sống tệ nạn như vậy, vết nhơ này muốn xóa đi cũng rất khó.

Gần tới cửa ải cuối năm, Từ Lang bụng càng lớn, Văn Quý kiên trì bắt hắn mỗi ngày đi bộ hai tiếng. Chân Từ Lang hiện tại sưng to, đi đứng một chút liền cảm thấy cực kì khó chịu, lười biếng không muốn động.

Văn Quý cũng mặc kệ hắn làm nũng, bình thường thì sao cũng được, nhưng đụng đến những chuyện sức khỏe thế này thì không được. Mấy tháng có thai, Văn Quý dưỡng Từ Lang đến thân hình cường tráng ra, nhưng hắn cũng không hy vọng Từ Lang ăn nhiều đến mức sau này đứa nhỏ trong bụng quá lớn dẫn đến khó sinh.

Cuối năm Văn Quý còn phải chuẩn bị sắm đồ tết, kỳ thật cũng không cần mua nhiều lắm, dù sao thì đồ gì bên ngoài cũng không tốt bằng đồ trong nhà hắn. Rau nhà Văn Quý nhờ có linh tuyền tưới lên đều đặn, cho nên giữa trời mùa đông rét lạnh vẫn sinh trưởng ngoan cường. Lúc đầu chỉ là những cây nhỏ nhỏ, Văn Quý nhìn chúng bị gió to quật đến mức lá rụng gần hết, đau xót tưới thật nhiều linh tuyền, phải mấy ngày liên tục như thế rau xanh mới run rẩy tiếp tục sự sống.

Bộ dạng tốt nhất phải kể tới rau cải, Văn Quý thu hoạch hết về nhà, tìm cái hũ lớn chuẩn bị làm dưa chua. Từ Lang gần đây đột nhiên thích ăn chua, làm dưa chua xong thì nấu món cá xào dưa chua cho Từ Lang ăn, vừa chua chua lại thêm vị cay cay, đó là chưa kể đến mùi thịt cá thơm lừng, đúng là mỹ vị.

Còn có củ cải trắng, Văn Quý đem đi phơi nắng, buổi sáng cắt thành từng khoanh ăn cùng với cháo mùi vị rất thơm, giòn giòn ngọt ngọt trong miệng.

Đến mùa động, những nhà trong thôn trồng mía đã đến vụ thu hoạch, Văn Quý mua từ những nhà đó không ít. Loại mía này rất cứng, cắn một cái răng như muốn rớt hết ra, bất quá Từ Lang lại rất thích, cầm một cây mía dài trên tay chậm rãi gặm gặm, tuy rằng cứng thật đó, nhưng cắn một cái liền nếm được nước mía ngọt ngào trong miệng. Từ Lang rất hưởng thụ quá trình vất vả để rồi nhận được vị ngọt dễ chịu nơi cổ họng hắn.

Ngay cả Văn Khoan lúc trước cực kì ghét bỏ ăn mía cũng đi theo giành ăn với Từ Lang. Bụng của Văn Khoan cũng rất lớn rồi, mỗi ngày vẫn đều đặn chạy đến khiến Triệu Bái mỗi ngày đều nôn nóng không thôi, sợ Văn Khoan xảy ra chuyện gì, so với trước kia còn khẩn trương hơn, chỉ sợ không chú ý kĩ Văn Khoan liền không được an toàn. Văn Khoan cùng Từ Lang chia mía ra cùng nhau ăn, Triệu Báo ngồi yên lặng bên cạnh dùng dao nhỏ cắt mía thành từng khúc nhỏ đưa cho Văn Khoan từ từ ăn.

Văn Khoan không kiên nhẫn, chính mình mặt khác cầm một căn cam giá chính mình ăn, Từ Lang liếc liếc hắn nhóm, lại nhìn nhìn đang tại thu thập cam giá tra Văn Quý.

Văn Quý mua mía về xong thì muốn mua thêm lạp xưởng. Kiếp trước khi hắn còn sống ở nông thôn, mỗi năm mới đến nhà nào cũng có lạp xưởng, muốn cho ngon thêm thì lấy thêm vài hũ rượu uống cùng, đàn ông trong nhà thường thích ngồi quây quần uống vài hớp rượu, lại ăn mấy miếng lạp xưởng, rất có hương vị năm mới.

Từ Lang có thai không thể ăn nhiều, lạp xưởng cũng không được ngoại lệ. Văn Quý mua chỉ để có thêm không khí năm mới, trong nhà cũng ít người, không cần nhiều, về sau có thêm con nhỏ rồi thì sẽ thêm náo nhiệt. Hắn còn nhớ khi hắn còn nhỏ, khi đó bà nội vẫn còn sống, mỗi lần bà nội làm lạp xưởng là mấy đứa trẻ bọn hắn sẽ len lén trộm mấy cái chạy ra ngoài đường tìm chỗ chiên lên ăn, từ xa đã nghe thấy mùi thơm, hấp dẫn thêm không biết bao nhiêu con nít chạy tới.

Nghĩ đến sau này con hắn cũng sẽ được trải qua thời thơ ấu như cha nó, lòng Văn Quý mềm như nước, trong lòng càng thêm mong chờ đứa con sắp ra đời của hắn và Từ Lang.

Đầu tiên là tổng vệ sinh, sau là tế thần, còn phải chuẩn bị thêm năm phần lễ nữa. Văn Quý lúc trước đã tặng Văn lão thái gia dưa hấu và trái cây mới thu hoạch cùng với mứt trái cây, lần này hắn lại tặng thêm một phần thịt khô lạp xưởng và dưa chua cho Văn lão thái gia, cũng phải chuẩn bị thêm năm phần lễ cho tầng lớp thượng lưu của Văn thị, tuy nhiên không phải tặng thịt khô các thứ này, mà là đưa mấy hũ hồng tiêu đặc chế qua.

Văn Quý nghĩ đến những bằng hữu của Từ Lang, hỏi một chút xem Từ Lang muốn tặng quà cho ai, lễ nhẹ ý trọng, hơn nữa, dù tình cảm tốt đến đâu nếu như thời gian lâu dài không liên lạc với nhau thì vẫn sẽ có lúc phai nhạt. Từ Lang nên có bạn bè của riêng mình, tuy là có đôi khi vì lợi ích nhiều hơn, hoặc là cả hai cùng có lợi, thể chất của Từ Lang vốn đặc biệt, nhưng cũng không thể để người khác gây khó dễ được.

Văn Quý tặng lễ năm mới cho Lôi Lợi rất nhiều, bởi vì Lôi Lợi thích hồng tiêu đặc chế, cho nên Văn Quý tìm vài hũ lớn để đựng số lượng lớn hồng tiêu, còn có mứt trái cây cùng rau dưa nữa, những thứ này tặng nhân dịp đầu năm rất tốt.

Từ Lang buồn bực nhìn Văn Quý đóng gói đồ đạc chuẩn bị gửi cho mọi người, hắn lại chỉ có thể nhìn không thể ăn. Hai ngày trước Văn Quý dẫn hắn đến chỗ thầy thuốc Văn kiểm tra định kỳ, thầy thuốc Văn thở dài nói, Văn Quý nuôi Từ Lang qua tốt rồi, về sau nếu ăn bớt được gì thì bớt, nếu không khống chế được thì sau này đứa nhỏ quá lớn rất khó sinh.

Đến khi về lại nhà thì Văn Quý cực kì nghiêm túc thực hiện theo lời thầy thuốc nói, cho dù vẫn ăn đủ lượng cơm và thức ăn thường ngày, thế nhưng hắn hoàn toàn không được ăn thức ăn vặt a, chỉ có thể nhìn chằm chằm đống đồ Văn Quý đang đóng gói mà chảy nước miếng…

Văn Quý làm như không thấy, quá tàn nhẫn! Từ Lang dùng ánh mắt yên lặng lên án.

Văn Quý bớt chút thời giờ đến ôm Từ Lang, ôn nhu hỏi: “Em có người bạn tốt nào không? Trong nhà chúng ta đồ đạc không thiếu, hôm nay tôi gửi cho họ chút quà lễ, để bọn họ nếm thử chút đặc sản nhà chúng ta.” Đúng là đặc sản thật, toàn cầu chỉ duy nhất nhà bọn họ có, không ai không yêu thích mùi vị kia.

Từ Lang trừng lớn ánh mắt, toàn bộ đều tặng người ta?

Văn Quý còn đang tính toán xem nên tặng cho ai, “Nhà Hạ Hoa rất thích ăn thịt khô, Văn Khoan đang có thai thì không nên ăn nhiều, nếu vậy thì tặng nhiều mứt trái cây chút, anh ta cũng thích ăn. Ân, còn có nhà của Văn lão đại gia cũng đưa một phần, bọn họ hai ngày trước tặng ba lô cho nhà chúng ta…” Văn Quý còn đang suy nghĩ nên tặng Đông tử một phần luôn không, dù sao thì phụ thân hắn cũng đang gặp chuyện, giờ mà tặng lễ qua thì có hơi kì cục.

“Thiếu chút nữa quên, Lưu Tam thúc cùng thầy thuốc Văn mỗi người một phần, Lưu Tam thúc gần đây nóng nảy, không theo đuổi được mỹ nhân, thầy thuốc Văn năm mới nhất định rất cô đơn, đến lúc đó chúng ta tới chúc tết anh ta một chút.”

Văn Quý cằn nhằn nói liên miên, Từ Lang gấp gáp, vậy năm mới nhà chúng ta ăn cái gì nha, như thế nào lại nghĩ tới đề tài này rồi!

Văn Quý còn muốn nói thêm gì nữa, Từ Lang liền bổ nhào vào  người Văn Quý, dùng miệng chặn lời hắn lại. Đáy mắt Văn Quý hiện lên ý cười, hưởng thụ yêu thương hiếm lắm mới có một lần của Từ Lang.

Sau Văn Quý cũng không đùa hắn nữa, nói một chút xem năm mới bọn họ sẽ làm gì.

Từ Lang lần đầu tiên đón năm mới trong thôn, cảm giác hoàn toàn khác với trước kia. Trong thôn đã bắt đầu dán câu đối chúc mừng lên cửa, đám trẻ trong thôn thì líu ríu khoe mình sẽ được mua thêm bao nhiêu áo mới, được ăn nhiều bánh dày thế nào, người trong thôn thì vui sướng chuẩn bị mọi thứ để đón năm mới. Từ Lang cũng cảm giác được hương vị năm mới trong không khí, giống như mẹ hắn nói vậy, sống trong thôn vô ưu vô lo, hắn cũng cảm giác được niềm hạnh phúc giản đơn ở đây.

Chưa đến hai ngày, Văn Quý đem lễ tặng xong hết một lần, lúc này mới cảm thấy việc tặng lễ thật tốn sức, may là hắn cường tráng như bây giờ rồi mà vẫn còn thấy mệt đây.

Bạn tốt của Từ Lang trước kia cũng không nhiều, tính ra cũng chưa đến ba người, nhà Lôi Lợi bên kia là một, còn một vị cấp dưới trước kia nữa, tên là Mễ Á, thời điểm Mễ Á nhìn thấy Văn Quý thì cười thật quỷ dị, trộm nói với Văn Quý rằng trước kia lúc Từ Lang muốn theo đuổi Văn Quý đã phải cầu viện hắn ra sao, nói xong còn đắc ý cười ha ha.

Văn Quý sửng sốt, quay đầu nhìn Từ Lang, tim như đập một cái, nghĩ đến việc thì ra Từ Lang đã từng cố gắng như vậy để tiếp cận hắn, Văn Quý cảm giác được ấm áp trong lòng, ở cái thế giới xa lạ này, vinh hạnh lớn nhất của hắn chính là được gặp được Từ Lang.

Đợi đến sang năm, bọn họ còn sẽ có một đứa con trai, về sau có khả năng sẽ có càng con hơn nữa, bọn họ nhất định sẽ nắm tay nhau cả đời, yêu nhau hết kiếp.

Nhìn đi, Văn Quý hắn  bây giờ thực sự vô cùng hạnh phúc.

—— chính văn hoàn —

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang