"Nửa đời người tình người ấm lạnh ta đã thấy rõ, đồng liêu ngày xưa sợ đắc tội Thẩm Giác, cũng đối với ta kính nhi viễn chi."
"Cáo lão hồi hương cũng tốt, nếu ta còn ở lại triều đình, Thẩm Giác sớm muộn gì cũng sẽ nhổ cái gai này đi."
Bạch Ngọc An cúi đầu, đầu ngón tay cầm chén trà nóng xuất thần, một lát sau mới đỏ mắt nói: "Lão sư đi rồi, học trò về sau khi nào mới có thể gặp lại lão sư."
Vương Thái Phó thở dài, nhìn khuôn mặt trẻ trung của Bạch Ngọc An nói: "Con còn trẻ, không cần vì ta mà đau lòng."
"Con đường làm quan của con còn dài, ta đã dặn Dương Nghĩa Hải quan tâm con nhiều hơn, con chỉ cần an tâm làm việc của mình, tương lai vào được Nội Các, con mới có cơ hội để triển khai hoài bão."
Bạch Ngọc An nhìn Vương Thái Phó, thấp giọng nói: "Chỉ cần có thể làm việc cho dân, học trò chưa bao giờ quan tâm đến việc có thể vào Nội Các hay không."
Vương Thái Phó liền lắc đầu: "Con nghĩ quá đơn giản rồi, xưa nay chỉ có người ở vị trí cao mới có quyền quyết sách, người nắm quyền chỉ cần một câu phủ quyết, con làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng."
"Nếu con cả đời không màng danh lợi, cũng như lần tấu chương này của con, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, không có tác dụng gì cả."
Trái đắng lần này Bạch Ngọc An đã nếm trải, nàng chỉ muốn không thẹn với lòng, nếu có lần sau, nàng vẫn sẽ làm như vậy.
Chỉ là Bạch Ngọc An biết những lời này của lão sư là vì nàng, mắt đỏ hoe, lặng lẽ gật đầu.
Vương Thái Phó thấy Bạch Ngọc An nghe lọt tai, liền gọi tùy tùng đứng sau rèm trúc đi lấy đồ.
Bạch Ngọc An có chút tò mò hỏi: "Lão sư muốn đi lấy gì vậy?"
Vương Thái Phó liền thấp giọng nói: "Một lát nữa con sẽ biết."
Không lâu sau tùy tùng cầm một quyển sổ đến, Vương Thái Phó liền đặt quyển sổ vào tay Bạch Ngọc An nói: "Đây là tấu chương ta định trực tiếp dâng lên Hoàng thượng, nhưng lúc đó khi ta đi diện thánh, tiểu Hoàng đế chỉ mải mê đùa giỡn với thái giám, căn bản không để tâm đến việc ta tâu lên, ta thất vọng nên đành lui xuống."
"Ta vốn nghĩ đợi cuối năm sáu bộ mười ba tỉnh tụ tập lại quyết toán thì lấy ra, cuối cùng lại chậm trễ."
Bạch Ngọc An cầm quyển sổ lật xem, cẩn thận nhìn nội dung trên sổ vài lần rồi cau mày nói: "Công Bộ tham ô trắng trợn như vậy, chẳng lẽ bên trên không ai nói gì sao?"
Vương Thái Phó hừ lạnh một tiếng nói: "Thượng thư Công Bộ là em trai ruột của Thái hậu, ai dám nói?"
Bạch Ngọc An cau mày nói: "Rõ ràng ngói dân rẻ hơn cũng bền hơn, Công Bộ lại cố tình chọn ngói quan giá cao gấp mười lần, trong này biết bao nhiêu lợi nhuận."
"Gỗ từ Sóc Châu vận chuyển đến cũng không xa, tại sao lại phải đi đường thủy? Việc này đã vượt quá ngân sách rất nhiều."
Vương Thái Phó nhìn Bạch Ngọc An nói: "Công Bộ không làm như vậy, thì làm sao kiếm lời? Làm sao tham ô tiền của triều đình?"
Trong lòng Bạch Ngọc An dâng lên một cỗ tức giận: "Những sâu mọt này còn ở lại triều đình, không biết còn bao nhiêu kẻ đồng lõa."
Vương Thái Phó thở dài: "Đáng tiếc, ta không thể trình tấu chương này lên, về sau cũng không còn cơ hội nữa."
"Ta đưa tấu chương này cho con, chẳng qua là muốn cho con biết quan trường đen tối."
"Chuyện này Thẩm Giác chắc chắn cũng biết, nhưng hắn án binh bất động, ta lại thấy không được."
"Lúc này con cũng đừng trình tấu chương lên, đợi cuối năm Nội Các quyết toán, xem Thẩm Giác rốt cuộc có động đến Công Bộ hay không rồi hãy nói."
Bạch Ngọc An cầm tấu chương thấp giọng nói: "Thẩm Giác là người chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, hẳn là sẽ không đi đắc tội Thái hậu."
Vương Thái Phó ho khan hai tiếng nói: "Cũng chưa chắc, Thẩm Giác người này tuy âm hiểm, nhưng những năm nay hắn quả thực đã làm ra nhiều thành tích chính trị, nếu không cũng không được Tiên đế trọng dụng."