Vẫn tưởng rằng A Đào thật sự nghe lời nàng, đã vứt bỏ thứ đó đi rồi.
Bôi thuốc xong, A Đào đang định khuyên Bạch Ngọc An đừng suy nghĩ lung tung nữa, thì thấy người nọ không nói một lời, nhắm mắt lại đã ngủ rồi.
A Đào mỉm cười, đêm qua thức cả đêm, chịu đựng được mới lạ.
Nhẹ tay nhẹ chân thổi tắt một ngọn đèn rồi đi ra ngoài.
Đêm khuya, Thẩm Giác bước vào, dưới ánh nến leo lét, vừa nhìn đã thấy Bạch Ngọc An đang say ngủ trên giường.
Sắc mặt hắn dịu lại, liền bước tới.
Trong giấc ngủ, quầng thâm dưới mắt Bạch Ngọc An vẫn rõ ràng, hiển nhiên là ngủ không ngon.
Ngón tay vuốt ve khuôn mặt bị tóc đen che khuất một nửa, mềm mại mịn màng, vừa chạm vào đã không nỡ rời đi.
Ngón tay lại đặt lên đôi môi đang hé mở, lại nhớ đến những lời nói vô tình của nàng.
Thật đúng là vô tâm vô phế, giúp nàng rồi mà nàng lại trách hắn.
Da mặt mỏng manh, bị đánh đòn thì chỉ thấy xấu hổ, cũng không biết mạng sống còn quan trọng hơn đòn roi.
Thở dài một hơi, cũng không biết nàng còn oán trách hắn đến bao giờ nữa.
Buổi sáng, A Đào bôi thuốc cho Bạch Ngọc An, than trong phòng được nhóm lên, Bạch Ngọc An mơ mơ màng màng, vậy mà ngủ được một lúc.
Ngụy Như Ý bưng vào mấy món ăn thanh đạm do nhà bếp làm, thấy Bạch Ngọc An vẫn nằm úp mặt trên giường không nhúc nhích, liền đặt khay lên bàn nhỏ bên cạnh giường, ngồi xổm bên giường cẩn thận đẩy tay Bạch Ngọc An.
Bạch Ngọc An ngủ cũng không sâu lắm, trong lòng chất chứa tâm sự, dù có mệt mỏi đến đâu cũng không ngủ yên được.
Thấy Bạch Ngọc An khẽ mở mắt, hàng mi thanh tú hơi nhíu lại, Ngụy Như Ý liền vội vàng nói: "Đại nhân, nô tỳ nấu cháo táo đỏ và mấy món ăn, người ăn chút gì đi."
Bạch Ngọc An cả đêm gần như không ngủ, người mềm nhũn, lại không thể lật người hay ngồi dậy, nằm úp mặt trên giường đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Ngụy Như Ý thấy vậy liền vội vàng bưng trà lại: "Đại nhân hay là uống miếng trà cho tỉnh táo trước."
Ly trà tỏa hơi ấm được đưa đến trước mặt, Bạch Ngọc An liền chống người dậy nhận lấy uống một ngụm.
Trà thấm vào miệng lưỡi, quả thật tỉnh táo hơn vài phần.
A Đào ở bên ngoài giặt quần áo của Bạch Ngọc An xong đi vào, thấy Ngụy Như Ý đang ngồi xổm bên giường đút Bạch Ngọc An ăn cơm, liền lau tay định tự mình đút cho nàng.
Còn chưa kịp hành động thì nghe thấy tiếng động bên ngoài sân, chỉ thấy Trần mama ở bên ngoài nói: "Đại nhân, Cao công tử đến."
Bạch Ngọc An đang ăn cơm thì sững người, nàng chưa từng nói cho Cao Hàn biết chỗ ở của mình, sao hắn lại biết được.
Vội vàng bảo Ngụy Như Ý đắp chăn cho mình, mới bảo A Đào ra ngoài mời người vào.
Lúc Cao Hàn đi vào, vừa thấy Bạch Ngọc An đang nằm úp mặt trên giường, mái tóc dài vắt ra sau lưng, theo đường cong lưng ẩn vào trong chăn, chỉ còn vài sợi tóc rơi trên vai và vạt áo trắng tinh.
Nhìn thoáng qua chỉ thấy áo trắng và làn da trắng nõn, giống như công tử nhà giàu được nuôi dưỡng từ nhỏ, còn cao quý hơn cả những người xuất thân từ thế gia như bọn họ.
Hắn biết rõ Bạch Ngọc An chỉ xuất thân từ huyện phủ, cha nàng cũng thanh liêm, cuộc sống không mấy giàu có.
Nhưng làn da dường như chưa từng trải qua nắng gió kia, không biết được nuôi dưỡng bằng cách nào.
Khiến hắn vừa nhìn thấy nàng, liền cảm thấy nàng như bông tuyết trắng được nâng niu trong lòng bàn tay, sợ tan chảy, là bảo vật quý giá của gia đình.
Nhưng nghe nói Bạch Ngọc An là con trai độc nhất trong nhà, lại là con trai mà cha nàng có được lúc tuổi đã ngoài ngũ tuần, được yêu thương che chở như vậy cũng không phải là không thể.
Ánh mắt nhìn về phía những trang giấy đầy chữ trên bàn, Cao Hàn vẻ mặt quan tâm, nhìn Bạch Ngọc An: "Nghe nói ngươi ở Nhân Thọ cung bị đánh đòn?"