Mùa đông đêm khuya, gió lạnh đến thấu xương.
Bên ngoài sân bay đã có tài xế chờ sẵn, thấy người ra tới, cung kính mở cửa phía sau.
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng người, liền ngồi xuống, dựa ra phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe hướng tới nhà của Chu gia ở trong Diệp thành chậm rãi lăn bánh.
Sân bay cách nhà chính của Chu gia còn rất xa, xe đi hơn hai tiếng, đến nơi đã là nửa đêm.
Đêm càng khuya, gió càng lạnh.
Lâm Cẩn Ngôn mặc một chiếc áo khoác màu đen, từ trên xe xuống.
Bên ngoài nhà chính của Chu gia, cửa lớn đóng chặt, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ngoài cửa là có hai ngọn đèn sáng nhàn nhạt.
Lâm Cẩn Ngôn đứng ở ngoài cửa gọi điện cho Giản Vi.
Phòng trên lầu hai, vẫn còn sáng đèn.
Trong phòng đang bật máy sưởi, Giản Vi mặc một bộ đồ ngủ trắng bằng tơ lụa tinh xảo, cổ tay áo là một đóa hoa sen lớn, cao quý nhưng không mất đi sự gợi cảm.
Áo ngủ là mẹ Chu đặt làm riêng cho cô, từ khi chở về Chu gia, mẹ đối với cô vô cùng tốt dường như muốn đem cả thế giới đến cho cô, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tủ quần áo của cô đã không còn chỗ để treo, liền sắp xếp cho cô một phòng đựng quần áo, mỗi ngày cùng Giản Vi đi ra ngoài nhất định phải mang một bao lớn trở về.
Mẹ luôn nơp nớp lo sợ không biết phải bù đắp cho đứa con này như thế nào, ngoại trừ tỉ mỉ quan tâm, còn bù đắp cho cô toàn diện về vật chất, cũng là vội vàng đem toàn bộ nội tâm biểu đạt ra ngoài,thậm chí mấy ngày hôm trước còn cùng con trai thương lượng đem cổ phần của công ty một nửa cho cô.
Giản Vi giờ phút này đang ngồi ở trên ghế, chân nhỏ trắng nõn mà lơ lửng trên không trung, lắc qua lắc lại.
Trong tay cầm bút, đang cầm một quyển sách về tâm lý học chuyện tâm mà vẽ vẽ gạch gạch, miệng lẩm bẩm học thuộc.
Thời điểm điện thoại vang lên, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt sáng lên, lập tức bắt máy.
Đêm khuya tĩnh lặng, cô âm thanh nho nhỏ, mừng rỡ mà kêu lên:" Lâm Cẩn ngôn."
Lâm Cẩn Ngon nhỏ giọng, hỏi:" Còn chưa ngủ?"
"Không có đâu, đang đợi điện thoại của anh."
Lâm Cẩn Ngôn trong giọng nói giấu không được ý cười:" Chờ điện thoại của anh, vì sao em không gọi cho anh?"
"Em có gọi, nhưng anh đều tắt máy."
Cô gọi cho anh vài cuộc điện thoại, vẫn luôn tắt máy, cho rắng anh đang bận nên cũng không gọi tiếp nữa.
Lâm Cẩn Ngôn thấp giọng nói:" Vừa mới xuống máy bay."
"Anh lại đi công tác sao? Khi nào thì trở về? Tết có thể trở về không?"
Đầu bên kia điện thoại, thanh âm dừng lại trong chốc lát, bỗng nhiên:" Giản Vi, em tới ban công nhìn xuống dưới này đi."
" A? Cái gì?"
Giản Vi ngừng một lát, từ trên ghế nhảy xuống, đi đến bàn công, kéo rèm mở ra, cửa sổ sát đất dính đầy sương mù, mở cửa sổ ra đi đến ban công.
"Em đến ban công rồi, sao....."
Lời còn chưa nói hết, liếc mắt xuống bên dưới liền thấy Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài, một tay cầm di động, khẽ nâng mắt, nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười.
Giản Vi một thời gian dài đi thăm người thân, hoặc không sẽ cùng mẹ đi mua sắm, đã lâu không gặp Lâm Cẩn Ngôn, lúc này đột nhiên nhìn thấy, tim liền đập lỡ mất một nhịp,cô kích động đến nỗi cả người phát run:" Anh, sao anh lại tới đây?"
Lâm Cẩn Ngôn cười, ngữ khí có chút ai oán:" Vợ của anh không tới tìm anh, vậy anh đành phải đi tìm thôi."
Giản Vi bỗng nhiên có chút xúc động:" anh chờ em, em lập tức xuống dưới."
Cô cúp điện thoại chạy vào nhà, mặc thêm áo khoác đi ra ngoài.
Trong nhà tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh, sợ đánh thức anh trai mà bước đi thật nhẹ nhàng.
Thay giày, mở cửa lớn, cất bước liền chạy ra ngoài.
Gió lạnh thổi lên mặt, rét căm căm.
Chạy đến cổng viện, liền đem cổng sắt mở ra, người liền hướng trong lòng Lâm Cẩn Ngôn mà chạy tới.
Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng ôm lấy cô, thấp giọng cười:" Nhớ anh?"
" Nhớ muốn chết." Giản Vi vùi đầu vào trong ngực anh, đôi tay gắt gao ôm lấy.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nói:" Nhớ anh cũng không đến tìm anh."
Giản Vi khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt tưởng như sắp khóc nhìn anh:" Em nghĩ đợi mấy ngày nữa hết bận sẽ tới tìm anh."
Lâm Cẩn Ngôn giơ tay véo nhẹ mũi cô:" Anh cho rằng em quên anh rồi đấy."
Giản Vi cười khanh khách:" Sao có thể."
Cô đột nhiên sờ đến tay anh, lạnh cóng giống như một khối băng, khuôn mặt nhỏ tức khắc nhăn lại:" Sao lại lạnh như vậy!"
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, khóe mắt hiện lên ý cười, nói:"Ừ, lạnh muốn chết, vợ sưởi ấm cho anh đi."
Giản Vi vội đem tay anh đưa đến bên miệng, cúi đầu hà hơi thổi, đôi tay dùng sức xoa, vừa xoa vừa hỏi:" Có đỡ hơn chút nào không?"
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú, không chỉ có tay ấm, mà trong lòng cũng ấm. Vốn dĩ trên đường đi nghĩ tới nơi sẽ giáo huấn cô một trận, như thế nào lại không gọi diện thoại,nhưng giờ phút này ở sâu trong nội tâm giống như có thứ gì đánh nhẹ một cái, nháy mắt mềm nhũn.
Anh duỗi tay nâng cằm cô, Giản Vi bị bắt ngẩng đầu, đôi mắt ướt nước nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn:" Giản Vi, anh nhớ em muốn chết!"
Anh hơi cúi đầu,liền hôn xuống.
Ôn nhu cùng triền miên dồn nén trong nụ hôn này, gió đêm ở đằng sau không ngừng thổi, Giản Vi bị hôn đến hai chân nhũn ra, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh.
Lâm Cẩn Ngôn khẽ cắn môi cô một cái, lát sau mới buông ra.
"Bên ngoài lạnh lắm, anh vào trong với em đi." Giản Vi nói, nắm tay Lâm Cẩn Ngôn đi vào trong.
Mang Lâm Cẩn Ngôn lặng lẽ đi vào trong nhà,từ tủ giày lấy ra cho anh một đôi dép lê, chờ Lâm Cẩn Ngôn thay xong, giúp anh để giày vào trong tủ, không bật đèn, nắm tay Lâm Cẩn Ngôn lặng lẽ đi lên lầu.
"Vi Vi"
"Hư"
Lâm Cẩn Ngôn vừa định nói chuyện, Giản Vi quay đầu thở dài một tiếng, trong bóng tối, đôi mắt cô đen lúng liếng, ngón tay đặt ở trên môi, cuối cùng mới nhỏ giọng:" Nhỏ giọng thôi."
"......" Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt mờ mịt nhìn xuống, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp.
Lâm Cẩn Ngôn, anh đường đường là tổng tài của một tập đoàn, thấy chính mình cùng với một cô gái thế nào lại giống như ăn trộm vậy???