Thời điểm Giản Vi nói ra cái tên này, Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi ở trên sô pha uống nước, chợt nghe thấy tên này, liền sặc ở cổ họng, ho khan không ngừng.
"Đây là có phản ứng gì?" Giản Vi không khỏi bĩu môi, một bên giúp anh bế con, một bên không mấy vui vẻ mà nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn ho khan cả buổi mới có chút hòa hoãn, vẻ mặt muốn cười nhưng phải cố gắng nhịn:" Vì sao lại gọi là Tiểu Bạch?"
Nghe giống tên một chú cún nhỏ vậy...
"Con không phải sinh vào ngày tuyết rơi sao, phóng tầm mắt ra xa, trắng xóa một mảnh, gọi Tiểu Bạch không phải là chuẩn xác sao?" Nói xong, lại bổ sung một câu:" Vậy thì cũng có thể gọi là Tiểu Tuyết chứ."
Lâm Cẩn Ngôn lại một lần nữa sặc một chút, nghiêm trang nói:"Tiểu Bạch, vẫn nên gọi là Tiểu Bạch...."
Cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng Giản Vi. Sách, đúng là đứa nhỏ đáng thương, ai làm con cũng không có quyền lên tiếng.
Đứa nhỏ Lâm Trạm không có quyền lên tiếng, cứ như vậy mà bị mẹ lấy lệ mà đặt biệt danh cho.Sau này lớn lên, cái biệt danh này có thể coi là ác mộng nhất trong ba cái ác mộng của cuộc đời hắn. Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.
Từ sau khi có con trai, Lâm Cẩn Ngôn cảm thấy địa vị của bản thân trong gia đình đặc biệt thấp.
Trước kia tan làm về nhà, bất luận Giản Vi đang làm cái gì cũng sẽ chạy lại ôm anh.
Nhưng mà hiện tại.... nếu như không bận quá sẽ quay đầu lại gọi anh một tiếng, nhưng mà nếu như bận, cho con trai ăn sữa hay thay tã, liền căn bản sẽ không phản ứng lại với anh.
Ví dụ như hôm nay, lễ Tình Nhân. Lâm Cẩn Ngôn mua quà cùng với đang ôm một bó hoa,thật vui vẻ mà về nhà. Kết quả khi mở cửa ra, phòng khách trống rỗng, một người cũng không có.
Lâm Cẩn Ngôn cởi giày đi lên lầu, tìm thấy Giản Vi đang ở phòng ngủ cho con uống sữa.
Giản Vi nghe thấy thanh âm mở cửa, ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Cẩn Ngôn đang ôm một bó hoa đứng ở cửa. Cô hơi sửng sốt:"Hôm nay là ngày gì vậy?"
Tầm mắt dừng trên nơi nào đó đang no đủ của Giản Vi, yết hầu có cảm giác như bị ai đó nắm chặt, giọng nói có chút khô khốc:" Lễ Tình Nhân, em quên rồi sao?"
Giản Vi nhấp môi cười, hướng về phía anh vẫy tay:"Ông xã, lại đây."
Lâm Cẩn Ngôn ôm hoa đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Giản Vi nghiêng người ở trên má Lâm Cẩn Ngôn mà hôn một cái, thanh âm mềm mại ngọt ngào:"Cảm ơn anh nha, chồng yêu."
Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình, ánh mắt rất sâu nhìn cô chăm chú.
Giản Vi chỉ vào đầu giường nói:" Anh đặt hoa ở đó đi, lát nữa em mang đi cắm."
Lâm Cẩn Ngôn " ừ " một tiếng, lại đứng lên,đem hoa đặt lên đầu giường.
Đặt hoa xong,lại một lần nữa đi đến bên cạnh Giản Vi ngồi xuống.
Giản Vi một bên cho con ăn, một bên nói:" Chờ con ngủ rồi, nhờ dì Lan chăm sóc một chút, hai chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Lâm Cẩn Ngôn nghe những lời này liền cười:"Hiếm khi em dành thời gian cho anh như thế này."
Giản Vi khẽ nâng mắt liếc anh một cái:"Có ý gì đây?"
Lâm Cẩn Ngôn từ phía sau duỗi tay ôm lấy Giản Vi, cằm tỳ ở vai cô,thấp giọng nói:" Em không cảm thấy thời gian này em chưa quan tâm anh sao?"
Giản Vi chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn anh hỏi:"Có sao?"
"Không có sao?"
Giản Vi:"......."
Một lát sau, Giản Vi đang cúi đầu xoa xoa miệng cho con trai, mơ hồ cảm thấy trên đỉnh đầu có một tầm mắt nóng rực. Cô hơi ngẩn ra, ngẩng đầu,liền thấy Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt thẳng tắp đang nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Giản Vi theo bản năng che chắn một chút:"Anh muốn là gì?"
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi đầu, da mặt dày tiến lại gần tai cô nói:"Anh cũng muốn ăn."
Ăn.... Ăn???
Giản Vi mặt đỏ bừng, ôm con trai xê dịch ra xa một chút:"Này.... Đây là con ăn."
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt đầy cảnh giác mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên cảm thấy vô cùng nghẹ uất. Kia rõ ràng là địa bàn của anh! Tiểu tử thối!
Đêm khuya, Tiểu Bạch ngủ rồi, Lâm Cẩn Ngôn ghé lại gần người Giản Vi, dùng hành động thực tế mà đoạt lại địa bàn của mình.
- ----------
Kỳ thật, Tiểu Bạch cũng không quá dính người, cũng không thích cười, không khóc cũng không nháo. Không có việc gì liền nằm trên giường em bé, mệt nhọc liền ngủ, tỉnh dậy đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Chỉ có khi đói bụng mới khóc hai tiếng, đặc biệt bớt lo.
Nhóc con thân thể cũng khỏe mạnh, từ khi sinh ra cũng ít khi bị bệnh. Về điểm này, Giản Vi cho rằng là được di truyền từ cha. Lâm Cẩn Ngôn mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, miễn dịch của cơ thể rất tốt.
Vì thế khi Tiểu Bạch được một tuổi, Giản Vi quyết định sẽ đi làm lại.
Bởi vì chuyện này, mẹ chồng và cô có một chút ý kiến khác nhau.
Bà cho rằng trong nhà không thiếu tiền, vì thế hy vọng cô có thể ở nhà chú tâm vào việc chăm sóc con. Giản Vi tuy rằng cũng xót con,nhưng bắt cô từ bỏ sự nghiệp toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc gia đình con cái,cô cũng tuyệt đối làm không được.
Cũng may Lâm Cẩn Ngôn luôn đứng về phía cô, cho cô toàn quyền quyết định.
Về sau vào tháng tư, Giản Vi liền chính thức quay trở lại với công việc.
Thời điểm cô quay trở lại văn phòng làm việc, các đồng nghiệp đều sôi nổi tỏ vẻ tò mò,hỏi cô như thế nào lại không ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian, dù sao nhà cô cũng không thiếu gì tiền.
Giản Vi mỉm cười, nói:" Ở nhà đợi muốn mốc meo, phải ra ngoài hít thở chút không khí thiên nhiên tươi mát."
Nhưng mà trên thực tế, vấn đề này hôm nay cô đi làm cũng đã hỏi qua Lâm Cẩn Ngôn một lần. Cô hỏi anh, vì sao không giống như những người đàn ông khác muốn vợ mình ở nhà toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình.
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, trầm mặc sau một lúc lâu,thật nghiêm túc mà nói:" Anh cưới em, không phải vì muốn ép buộc em lúc nào cũng phải ở nhà chăm sóc anh và con, không phải muốn em hy sinh vì gia đình mà đánh đổi ước mơ ban đầu của mình. Anh cưới em về nhà, là muốn đặt em trong lòng bàn tay mà cưng chều. Cho nên bất luận em làm cái gì hay quyết định chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ, anh đều ủng hộ."
Trong biển người rộng lớn, có thể tìm được một người yêu và hiểu mình và vô cùng tôn trọng mình làm chồng, Giản Vi cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.
Tháng sáu, ngày sinh nhật Lâm Cẩn Ngôn, thời điểm đang họp liền nhận được tin nhắn Wechat của Giản Vi.
"Ông xã sinh nhật vui vẻ, tan làm về nhà sớm một chút, em chờ anh [tình yêu]"
Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười, trả lời lại:"Sách, khó có được ngày mẹ béo nhớ được sinh nhật của anh."
Từ khi có con,lực chú ý của Giản Vi ít nhất cũng đã có một nửa bị con trai mang đi, vì thế mỗi lần Lâm Cẩn Ngôn chỉ có cách là mặt dày mà thu hút sự chú ý của cô, khó có khi bà xã chủ động một lần, nhanh chóng đàm phán:" Buổi tối đi đến làng du lịch? Chỉ có hai chúng ta?"
Tin nhắn gửi đi, đợi một lúc lâu mới có hồi âm. Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng cầm lên xem-- một cái biểu tình ok.
Lâm Cẩn Ngôn mắt lóe sáng, tâm tình vô cùng tốt.
Kết quả tầm tình của Lâm Cẩn Ngôn tốt, trưa hôm đó liền tan làm, toàn thể nhân viên sắp lại được nhận tiền thưởng.
Một nam nhân viên nhận được bao lì xì kích động mà đứng trước đại sảnh kêu lên:" Lão từ đời này sống là người của Lâm tổng, chết phải làm ma của Lâm tổng!"
Vừa lúc Lâm Cẩn Ngôn từ trong văn phòng ra tới, chuẩn bị ra về, nghe thấy câu này khóe mặt không giật giật hai cái.
Làm ma của anh? Nghĩ thầm, ừ,về sau vẫn là không nên phát bao lì xì như vậy.