• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lâm Ngộ An nhìn chung quanh một vòng, Hàn Đông Dương đang ở trong phòng tiếp khách kế bên, xuyên qua rèm cửa gỗ thì vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của chồng cậu đang ngồi trên ghế, chân dài bắt chéo, một tay cầm bút, chợt nhìn thế này, đây chính là kiểu mẫu tổng tài bá đạo tinh anh, chỉ là phía dưới cái túi da cao quý lạnh lùng này lại có một trái tim đủ màu sặc sỡ.

"Anh dâu?"

Lâm Ngộ An đang nhìn đến mê mẩn, không nghĩ đến phía trước lại truyền đến một giọng nói trong trẻo, Lâm Ngộ An thu ánh mắt lại, nghi ngờ nhìn qua, dừng một chút, lại nhìn ra sau, ở đây chỉ có mình cậu, chắc là đang gọi cậu rồi.

Nhưng cậu lại không biết người này, nhưng tuổi tầm khoảng hai sáu hai bảy, nhìn là biết được, chắc là người của văn phòng luật.

Người đó bước đến chào hỏi, vô cùng nhiệt tình, y như gặp lãnh đạo vậy, vừa nhiệt tình vừa kích động cầm tay cậu.

Giọng nói vang vang hữu lực: "Anh chính là anh dâu đúng không? Chào anh dâu ạ."

Lâm Ngộ An: "???"

Không phải chứ, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau mà!

Lâm Ngộ An không hiểu ra sao, chắc là giọng của người đó quá lớn, một tiếng này đưa tới rất nhiều sự chú ý của mọi người, mấy người đang cúi đầu trước máy vi tính đều ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn cậu, trong nháy mắt, Lâm Ngộ An cảm thấy mình chính là mặt trời, nếu không thì sao nhiều hoa hướng dương đều nhìn về phía cậu như thế này chứ?

Lâm Ngộ An ngượng ngùng giật giật khoé miệng, đang chuẩn bị nói, lúc này cửa phòng khác mở ra, một giọng nói trong veo vang lên bên cạnh cậu: "Nói chuyện lớn thế tính... Cục, Ngộ An, sao anh lại đến đây?"

Khi Hàn Đông Dương nhìn thấy cậu thì hai mắt sáng lên, ngay cả giọng nói cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, bỗng nhiên lập tức xoay người đi vào nói gì đó với khách hàng, sau đó lại đi ra, tiếp đó lại kéo cậu đi vào phòng làm việc.

"Cục cưng, sao anh lại đến đây thế." Vừa đóng cửa, giọng nói của Hàn Đông Dương liền trở nên mềm nhũn, đè cậu lên cửa, vùi đầu vào cổ, hung hăng hít hai cái mới ngẩng đầu lên.

"Sao em lại ném khách hàng ở bên kia thế chứ." Lâm Ngộ An đẩy người ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Hôm nay anh cũng rảnh rỗi nên tới thăm em chút."

Hàn Đông Dương chớp mắt, Lâm Ngộ An giơ tay xoa mặt chồng cậu, kéo kéo: "Nhanh đi làm việc đi."

Lông mi chồng cậu chớp chớp nhìn cậu, vẻ mặt sáng láng con ngươi lại hơi tối: "Em sắp cạn điện rồi."

Hàn Đông Dương nghiêng đầu, để sát vào một chút, trong đôi mắt giống như có sao lấp lánh trong đó: "Cục cưng, giúp em sạc điện tí đi."

Lâm Ngộ An: "..."

Hàn Đông Dương chọc chọc cậu, lầm bầm: "Em muốn anh hôn nhẹ ấy."

Lâm Ngộ An vừa chịu thua vừa buồn cười, dừng một chút, giơ cánh tay lên ôm chồng cậu, nhướng cằm lên, dán vào.

Sau đó, hai người hôn đến trời đất đảo lộn hào quang bốn phía ở trong phòng làm việc.

...

"Được rồi được rồi, nhanh đi đi." Lâm Ngộ An đẩy hắn ra, lo lắng nếu cứ hôn thế này, người bên ngoài chỉ cần nhìn vào môi bọn họ là có thể nhìn ra được.

Hàn Đông Dương lè lưỡi liếm môi một cái, lại cúi đầu hôn một cái, Lâm Ngộ An trừng mắt: "Chưa đủ hả?"

Hàn Đông Dương: "Lúc nãy không phải là cho anh, mà là cho hai cục cưng nhỏ ấy."

Lâm Ngộ An: "..."

Lâm Ngộ An nhịn không được liếc mắt, thật không biết sao chồng cậu chiếm tiện nghi thôi mà còn có thể tìm được nhiều nguỵ biện như thế.

Ngay cả lần đầu tiên của bọn họ cũng là vào đêm hôm khuya khoắt, cậu tỉnh vào lúc nửa đêm, liền thấy Hàn Đông Dương đang trộm hôn cậu, sau khi bị cậu bắt tại trận, Hàn Đông Dương còn nghiêm túc hợp lý nói là hắn mơ thấy cục cưng nhỏ, cục cưng nhỏ nói muốn hắn hôn nhẹ.

Lâm Ngộ An cũng chẳng nói gì, con còn chưa sinh ra, đã phải gánh tội thay hắn rồi.

Lâm Ngộ An đợi Hàn Đông Dương đi ra được vài phút, rồi mới đi ra khỏi phòng làm việc.

Người của văn phòng luật thấy cậu đi ra, vài người đồng thời xúm lại, ai cũng gọi anh dâu, bưng trà rót nước, kéo ghế ân cần hỏi thăm, thiếu một cái cũng không được.

Chuyện này khiến cho Lâm Ngộ An được sủng ái mà lo sợ, giọng nói kỳ lạ vang lên từ trong lòng: Làm sao mà ai cũng biết cậu vậy?

Cậu tính đi tìm Tiểu Giang hỏi một chút, nhưng không thấy người đâu, chắc là đang bận gì đó.

"Anh dâu đang tìm gì đó?"

Lâm Ngộ An cười cười: "Không có gì, chỉ là đang nghi hoặc thôi, mọi người chưa từng gặp tôi nhỉ!"

"Tuy rằng mọi người chưa từng gặp anh dâu, nhưng mà hình tượng vĩ ngạn của anh dâu đã sớm lưu lại trong lòng mọi người rồi."

"Này Trịnh Thành, anh Hàn mà nghe được cậu nói thế thì lại tặng cho cậu bài "Lạnh Lẽo" đó nghen."

Khoé miệng Lâm Ngộ An giật hai cái: "!!!!"

"Mọi người vây quanh anh dâu nói gì đó?" Tiểu Giang mang theo một văn kiện đi đến.

"Tiểu Giang." Lâm Ngộ An cũng chỉ biết Tiểu Giang, cậu vẫy tay với Tiểu Giang, Tiểu Giang liền chạy đến, cười nói: "Anh dâu."

Giọng của Lâm Ngộ An đè đến rất nhỏ, hỏi: "Tôi muốn hỏi chút thôi, sao mọi người ai cũng biết tôi hết vậy."

Vẻ mặt của Tiểu Giang cười đến không hiểu ra sao.

Không biết vì sao, khi Lâm Ngộ An nhìn thấy ánh mắt có ý cười hiểu ngầm của Tiểu Giang và mọi người, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không ổn, về phần là không ổn chỗ nào thì cậu cũng không nói rõ được.

Mãi đến khi ——

Lâm Ngộ An nhìn thấy Tiểu Giang mở một tệp PPT (PowerPoint) lên, nếu như không phải có Tiểu Giang đỡ mình, chắc Lâm Ngộ An đã tuột thẳng xuống từ trên ghế.

Nội dung cơ bản của PPT là thế này:

* Mời bạn xem kĩ nội dung dưới đây, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nếu như bạn không ngại anh ấy ưu tú hơn bạn.

* Họ và tên: Bạn đời của Hàn Đông Dương - Lâm Ngộ An. Giới tính: Nam. Chiều cao: 183. Tuổi: 25.

* Kèm theo "Ảnh chụp" vân vân vân.

* Trang cuối cùng viết thế này: Cảm ơn sự hiểu biết của bạn về anh ấy, đồng thời hy vọng bạn hãy chúc chúng tôi hạnh phúc.

Một cơn gió lạnh thổi vào theo đường cửa sổ chưa đóng, thổi cho Lâm Ngộ An đau đầu, thổi cho bắp chân run lên, thổi trúng tất cả nút xấu hổ của cậu.

Vội vã xua tay nói Tiểu Giang tắt máy chiếu đi.

Lâm Ngộ An ngồi trên ghế, đợi nửa phút, mới ấp úng nói: "Cậu ấy, cậu ấy, anh Hàn của mấy cậu đã giới thiệu tôi cho mấy cậu như thế sao, dùng PPT ấy."

Tiểu Giang lắc đầu: "Không phải không phải, cái này là bởi vì đoạn thời gian trước, có một khách hàng hẹn nhóm anh Hàn đi ra ngoài, lúc đó anh Hàn đã nghiêm túc từ chối anh ta rồi. Nhưng mà anh ta lại không hề bỏ ý định, anh Hàn nói tôi đã kết hôn rồi, người nọ vẫn không tin, lại còn đòi anh Hàn đưa chứng cứ ra, vì thế anh Hàn liền làm cái PPT này cho anh ta. Đây là bản mẫu, anh Hàn có dặn là, sau này nếu như có ai muốn số điện thoại tư nhân của anh ấy thì chúng tôi cứ mở cái PPT này cho bọn họ xem, để cho bọn họ tự ti mặc cảm."

Lâm Ngộ An: "..."

Đây đúng là kiểu từ chối đóng mác Hàn Đông Dương!

Cậu không hề biết rằng mình đã trở thành người nổi tiếng trong văn phòng luật của bọn họ, nếu như sớm biết thế, cậu cũng chẳng đến đây rồi.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cái cô Triệu Mân Côi gì gì kia, cũng chẳng cần cậu tự mình ra tay, thế mà chồng cậu đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Nghĩ lại cũng thấy đúng, có thể đưa cóc ghẻ cho tình địch Thi Gia, còn dùng PPT để giới thiệu bạn đời của mình, ngược lại cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì mấy!

Lâm Ngộ An nghĩ như vậy, trong lòng thấy thoải mái hơn.

...

Gắn camera được ba ngày, tối nào Lâm Ngộ An cũng ôm Ipad xem một hồi, sáng hôm sau rời giường lại xem lần nữa, liên tục mấy ngày cũng chẳng thấy động tĩnh gì.

"Chẳng lẽ là biết chúng ta gắn camera rồi cho nên mấy ngày nay không dám tới!"

Tối hôm đó, Lâm Ngộ An ngồi trên ghế mây ôm Ipad xem một lúc, cũng chẳng thấy gì khác lạ, một biến động nhỏ cũng không có.

"Cục cưng, chúng ta mau đi ngủ thôi!" Hàn Đông Dương ôm chăn lăn lăn vài vòng trên giường, thỉnh thoảng lại giục cậu.

Lâm Ngộ An cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: "Em ngủ trước đi, anh xem chút nữa đã."

Bây giờ đã là mười một giờ, Lâm Ngộ An tính toán thời gian, nghĩ đã ba ngày rồi, kiểu gì hôm nay người đập cửa sổ nhà bọn họ cũng sẽ quay lại. Cũng không biết có phải là do bị đập hai lần rồi hay không, sáng mấy ngày nay, cứ dậy là Lâm Ngộ An sẽ đi ra nhìn cửa trước, lúc không thấy được cửa bể còn có chút thất lạc.

Nhưng mà cậu cũng không vội, cậu tin là người kia sẽ còn đến, sáng nay cậu đã lau cửa sạch sẽ để chờ rồi!

"Ôi?" Lâm Ngộ An đang xem camera mấy hôm trước, nhìn một chút thì bất ngờ không kịp đề phòng bị người ôm ngang lên, "Đông Dương."

Hàn Đông Dương nhanh chóng đặt cậu lên giường, tiếp theo lại thuận tay tắt đèn đi, một con Hàn Đông Dương bự nhảy lên giường, giọng nói mang theo phấn khởi: "Nhanh, đêm nay nên hôn nhẹ cục cưng nhỏ rồi."

Lâm Ngộ An cười bất đắc dĩ lên tiếng: "... Sợ là sau này cục cưng nhỏ không muốn hôn nhẹ với em nữa đâu."

Hàn Đông Dương: "Cho nên anh làm thay trước đi."

Lâm Ngộ An: "... Cái tay này đừng có mà sờ loạn nhé."

Hàn Đông Dương: "Một cái nhấc tay thôi!"

Lâm Ngộ An: "... Không dám làm phiền."

Hàn Đông Dương: "Em cũng có thu lệ phí đâu."

Lâm Ngộ An: "... Lỡ như bắn cục cưng nhỏ ra thì biết làm sao đây?"

Động tác của Hàn Đông Dương dừng lại, nét mặt nghiêm túc nói: "Thật sự sẽ thế à?"

Lâm Ngộ An liếc mắt, đẩy Hàn Đông Dương thiểu năng ra, quấn chăn mình lên: "Ngốc, ngủ đi."

"..." Hàn Đông Dương tủi thân ngồi bên cạnh, Lâm Ngộ An thấy chồng mình không có động tĩnh gì, nhịn cười giơ tay ra xoa tóc chồng mình: "Sao thế? Dương Dương."

Hàn Đông Dương tựa như được cổ vũ, lập tức lủi đầu vào, hai tay ôm eo cậu, nghiêm túc nói: "Đêm nay em muốn sờ cục cưng nhỏ đi ngủ."

"... Này, chờ chút đã." Lâm Ngộ An nói xong, mặt nghiêm lại trong nháy mắt, trên rèm cửa sổ có một tia sáng mạnh hiện lên.

Trong bóng tối, ánh mắt của hai người chạm nhau, trong hoàn cảnh khó đoán thế này, có một đáp án mà không cần nói cũng biết.

Qua vài giây, Hàn Đông Dương bỗng lủi xuống đất từ trên giường, cầm Ipad đi tới giường, Lâm Ngộ An cũng có chút kích động, đợi mấy buổi tối, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

"Xuỵt ——" Lâm Ngộ An vươn một ngón tay, làm động tác tay ý nói nhỏ giọng, Hàn Đông Dương rón rén vén chăn lên, leo lên giường.

...

Bầu không khí trong phòng ngủ trở nên trầm lặng, sắc mặt hai người chăm chú ngồi trên giường, bốn con ngươi đen thui không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình.

Đầu ngón tay của Lâm Ngộ An gẩy gẩy ra giường một cách không kiên nhẫn, nét mặt hồi hộp.

Đầu ngón tay của Hàn Đông Dương thì cầm chắc Ipad, chau mày.

Qua tròn hai phút, cuối cùng cũng có một bóng người lén lén lút lút xuất hiện trong màn hình.

Lâm Ngộ An nói muốn đi bắt tên tội phạn kia: "Chính là anh ta."

Hàn Đông Dương kéo cậu lại, chỉ vào một góc khác: "Khoan đã, anh nhìn ở đây xem."

Đường nhìn của Lâm Ngộ An quay về trên màn hình, lập tức trợn mắt hốc miệng, nuốt nước miếng một cái, không dám tin tưởng: "Sao, sao lại còn có một người thế này, đập cửa thôi mà cũng cần tới hai người lận á?"

Cái cửa nhà cậu quá trêu chọc ai chứ?

Lâm Ngộ An có chút không biết làm sao, thở dài trong lòng, lúc vừa tính đi lấy đồ để đối diện với tên thập thò kia.

Lúc này, chồng cậu ngồi trên giường, giọng nói mang theo nghi hoặc, dường như có chút không dám tin tưởng nói: "Sao hai người này lại đánh nhau rồi?"

Lâm Ngộ An: "????"

/Hết chương 39/

Tác giả: Bởi vì hai người kia đều ghét hai người á!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK