Trên đường về nhà.
"Cục cưng, nếu không chúng ta làm đám cưới lại một lần nữa nhé?"
Lâm Ngộ An ngồi ở phía sau, sắp xếp xong đồ của hai vật nhỏ, nghe được chồng cậu nói thế, ngẩng đầu, "Sao vậy?"
Giọng nói của Hàn Đông Dương có chút thất vọng: "Thì cảm thấy hẳn là nên làm lại một lần nữa thôi!"
Bù đắp thiếu sót lúc trước.
Lâm Ngộ An nghĩ lại mọi chuyện một lần, liền đoán ra tại sao chồng cậu lại có suy nghĩ như thế, lúc trước khi bọn họ kết hôn, từ đầu đến cuối là nghe theo điều khiển, tứ chi cứng ngắc làm theo, bây giờ mà xem lại video đám cưới hôm đó.
Có lẽ Lâm Ngộ An sẽ cảm thấy sắc mặt của cậu và chồng cậu là đi tham gia đám tang của người nào đó, chứ không phải là đám cưới.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, "Không cần đâu." Lâm Ngộ An đơn giản tỏ rõ từ chối.
Hàn Đông Dương: "Vì sao?"
Lâm Ngộ An: "Không có vì sao gì cả."
Lâm Ngộ An rất hài lòng với tình trạng hiện này, có con, có chồng, thỉnh thoảng lén lút ngầm cà khịa anh cả một chút, trêu chọc Thi Gia một chút, cũng đã rất vui rồi.
Tuy rằng lúc trước hôn nhân của cậu đúng là có chỗ thiếu sót, nhưng cậu không phải là một người đàn ông theo đuổi sự hoàn mỹ đến không có ranh giới.
Cậu vẫn cho rằng, có một số chuyện, cần một chút thiếu sót, không đủ, thậm chí là thiếu hoàn mỹ.
Thì mới có thể nói lên được hiện tại cuộc sống cậu đã rất hài lòng rất hạnh phúc rồi.
Lại nói tiếp, đây cũng chính là tâm tư nhỏ của Lâm Ngộ An.
Bởi vì ở trong lòng Hàn Đông Dương, là không hài lòng với hôn nhân trong hai năm qua, đồng thời sẽ cảm thấy áy náy với cậu.
Cho nên dưới sự thôi thúc của loại tâm tình này, mấy năm nay chồng cậu vẫn để cho cậu làm chủ mọi việc, Lâm Ngộ An nghĩ, cái này chắc cũng được coi là một loại hạnh phúc mỹ mãn khác.
Cho nên cậu không theo đuổi thứ gì đó quá mức hoàn mỹ, giống như hôn nhân của cậu vậy, có chút sắc màu loang lổ.
Cũng sẽ khiến cho bọn họ càng thêm quý trọng hiện tại hơn.
Đương nhiên, chắc chắn cậu sẽ không nói chuyện này cho Hàn Đông Dương.
Lâm Ngộ An nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe đông nghịt, nhìn thấy cách cửa sổ có một quán cà phê tên là "Thời Gian" ở xa xa.
Trong thoáng chốc, liền nghĩ tới hiểu lầm xảy ra ngay lần đầu tiên gặp mặt giữa cậu và Hàn Đông Dương.
Cũng bởi vì hiểu lầm kia, mà khiến cho sau này bọn họ đối xử với đối phương như với người thuê nhà, khắp chốn tràn ngập không khí lúng túng.
Cứ thế lúng ta lúng túng, ấy vậy mà cũng thành thói quen.
Lâm Ngộ An không dám bật cười, hai tay chống lên ghế ngồi, dịu dàng: "Đông Dương, em có nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau không?"
Hàn Đông Dương gật đầu: "Nhớ chứ."
Lâm Ngộ An: "Vậy ấn tượng đầu tiên của em với anh là gì?"
Hàn Đông Dương cau mày suy nghĩ một chút, lặp lại: "Ấn tượng đầu tiên sao?"
Lâm Ngộ An: "Ừ."
Hàn Đông Dương không trả lời ngay, mà là suy nghĩ một chút, từ từ lâm vào hồi ức.
...
[Nhật ký trưởng thành - Lần đầu tiên gặp mặt].
Đoạn ngắn hai mươi.
Hôm nay trong văn phòng luật có rất nhiều việc, vừa xử lý xong chuyện, về nhà mệt quá trời, một lát còn phải bị cha mẹ bắt ra ngoài gặp mặt một người đàn ông.
Người đàn ông kia họ Lâm, tên gì thì tôi quên mất rồi.
Hai hôm trước anh tôi đã giúp tôi kiểm tra, anh tôi cũng nói cho tôi biết kha khá.
Anh ấy nói tâm cơ của người đàn ông kia rất sâu, là một nhân vật lợi hại, nói tôi phải cẩn thận, ở trong miệng của anh tôi.
Họ Lâm kia là kiểu người sẽ biến thành xà yêu vào lúc nửa đêm, ăn sạch tôi luôn.
Hoặc là sẽ hạ độc trong chén cơm của tôi, sau đó tôi sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Ừm, lúc đó tôi nhìn anh ta từ xa, thật ra thấy người này cũng không tệ lắm.
Nhưng mà, chắc là anh tôi sẽ không gạt tôi đâu.
Lòng người trên thế giới này vẫn là rất hiểm ác đáng sợ, nếu không thì cũng sẽ không có câu nói biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Xem ra tôi phải chuẩn bị một chút vật gì đó ở trong người, để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Phun sương phòng sói? Gậy điện? Dây nhựa? Dao lớn? Cây đinh ba?
Ai, đúng là càng viết càng thái quá, tôi cũng có phải đi đánh nhau đâu, tôi đi ăn cơm mà, chuẩn bị mấy đồ này làm gì chứ!
Nhưng mà lỡ như lại giống y như anh tôi nói thì sao?
Thấy có hơi xoắn xuýt chút.
Quên đi, tôi không để lộ tâm tình với anh ta là được rồi.
Hết thảy thì nhìn vào hành động của anh ta, tôi sẽ bất biến ứng vạn biến, bày ra bộ dáng lãnh khốc vô tình trước, anh ta nói cái gì, tôi cũng sẽ trả lời bằng một chữ, hoặc là dùng ánh mắt để trả lời.
Cho anh ta biết là tôi rất khốc, như thế là được!
Ừm, kế hoạch này thật ổn, cảm thấy có thể thực hiện được.
...
Chỗ hẹn nhau là một quán cà phê, Lâm Ngộ An đã sớm chờ ở quán cà phê.
Chờ Hàn Đông Dương đến thì cũng đã bảy giờ.
Lâm Ngộ An nhìn thời gian nhiều lần, nếu như hôm nay không phải là mẹ cậu bắt cậu đi, thì tại sao cậu lại chờ ở đây, rõ ràng đã gặp một lần rồi, cậu thật sự không cho là cần phải có một lần gặp lại lần thứ hai, nếu là hôn nhân thương mại, cứ thế kết hôn rồi không lâu sau sẽ xé giấy, hà tất lãng phí thời gian gặp lại làm gì.
Lâm Ngộ An chờ đến hơi không kiên nhẫn, lúc chuẩn bị đứng dậy, liền thấy có một người đàn ông bước vào từ ngoài cửa.
Cậu híp mắt một cái, đây không phải là cậu đẹp trai ngồi cạnh cậu hai hôm trước sao?
Lâm Ngộ An nhìn đồng hồ, không đợi được Hàn Đông Dương, lại đợi được cậu đẹp trai cực kỳ hợp mắt mình, đây chính là duyên phận đó.
Chỉ là cậu đẹp trai kia đang đi về phía cậu, sao thế? Mới nhìn cậu một cái đã thấy vừa mắt rồi à.
Lâm Ngộ An vạch kế hoạch trong lòng, nghĩ xem ở gần đây có khách sạn nào tốt chút không.
Cậu đẹp trai đi tới trước mặt cậu, lễ phép giơ tay ra: "Xin chào."
Lâm Ngộ An nhìn bàn tay đẹp mắt kia, cười, cầm, nhéo nhéo mang theo mập mờ: "Xin chào."
Hàn Đông Dương nhướng mày, nghĩ thầm quả nhiên y như lời của anh cả nói.
Người nọ đúng là có một chút, ừm, một chút nói năng tuỳ tiện.
Hôm đó, Lâm Ngộ An không đợi được "Hàn Đông Dương," nhưng lại ăn cơm với cậu đẹp trai này.
Chỉ là Lâm Ngộ An có chút không giải thích được, vì sao "Hàn Đông Dương" lại để cho cậu leo cây chứ, cũng không gọi cho cậu, thật là không tôn trọng người khác.
Nhưng mà cậu đẹp trai trước mắt này cũng không nói gì cả, Lâm Ngộ An không để ý, không thiếu một số ít người không giỏi giao lưu, cậu hiểu được.
Im lặng ăn cơm xong, hai người đi ra khỏi quán cà phê, Hàn Đông Dương chuẩn bị lái xe về nhà.
Lâm Ngộ An gọi hắn lại: "Ồ, cậu về à?"
Cái dáng vẻ lần đầu tiên gặp nhau nhưng lại cứ ngỡ như bạn cũ kia đi đâu rồi? Sẽ không thật sự tính chuyển qua quan hệ bèo nước gặp nhau ăn một bữa cơm với cậu chứ?
"Không thì sao?" Hàn Đông Dương hỏi.
Lâm Ngộ An ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi: "Ừm thì, phía trước có một khách sạn, không thì vào nghịch chút nha?"
Hàn Đông Dương sửng sốt một chút, trong nháy mắt liền hiểu: "..."
Thật là, người đàn ông này, quả nhiên giống như trong lời mà anh hắn đã nói.
Hàn Đông Dương chịu đựng không nổi giận, mới gặp mặt thế này, đã, đã.
Vẻ mặt này là sao thế? Lâm Ngộ An cũng đã nhận ra bầu không khí vi diệu, không giải thích được.
Người nọ chủ động ăn cơm với cậu mà, chẳng lẽ là suy nghĩ của cậu quá sâu bọ rồi?
Nhìn bóng lưng rời đi của cậu đẹp trai, Lâm Ngộ An cảm thấy bóng dáng này có hơi quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
...
[Nhật ký trưởng thành - Ấn tượng đầu tiên].
Đoạn ngắn hai mươi mốt.
Thật sự không muốn nói, ấn tượng quả thật kém đến nỗi muốn nổ tung.
Rất không hiểu tại sao tôi phải đi gặp anh ta.
Lần đầu tiên anh ta gặp tôi, lại muốn nói tôi đi với anh ta để...
Xem ra anh tôi nói không sao, người đàn ông này đích thật là có chút.
Nói chung, sau này vẫn nên cố gắng hết sức đề phòng một chút!
Không muốn viết về anh ta trong nhật ký của tôi, quả thật chính là làm bẩn tờ giấy trắng trong trắng này.
...
Mà Lâm Ngộ An bên kia cũng không biết vì sao cậu đẹp trai lại tức giận đi mất, lẽ nào cậu nói sai gì sao?
Về nhà suy nghĩ kỹ vài ngày, cũng tìm không ra đáp án, vấn đề này quấy nhiễu cậu cả đêm.
Mãi đến ba ngày sau, cha mẹ cậu dẫn cậu đến nhà họ Hàn ăn cơm, cậu đồng thời gặp được cả Hàn Dục Hào lẫn Hàn Đông Dương ——
/Hoàn chính văn/
Tác giả:
Giải thích một chút, bởi vì lần gặp mặt đầu tiên của hai người là Hàn Dục Hào thay Hàn Đông Dương đi.
Hàn Đông Dương đi theo phía sau anh hắn.
Lâm Ngộ An đã vừa mắt Hàn Đông Dương ngay từ đầu.
Nhưng hiểu lầm như thế, cho nên ——
Lâm Ngộ An không biết Hàn Đông Dương, nhưng Hàn Đông Dương biết cậu.
Lo lắng là mọi người quên phần trước tôi đã viết, cho nên nhắc nhở một chút.