• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hôn em đi."

Mặc dù Bộ Chấp vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện giữa Bộ Thư và Thẩm Hi Quang nhưng công việc không chờ đợi ai, ngày hôm sau anh bịn rịn chào tạm biệt bọn cậu.

Đầu xuân, Bộ Thư gặp lại Tần Cố. Y có công chuyện ở một bệnh viện địa phương nên cậu đưa Thẩm Hi Quang đi gặp y. Sau khi làm kiểm tra, Tần Cố rơi vào trầm tư một lúc: "Tôi không thể khẳng định được. Bác sĩ tâm thần chúng tôi thăm khám để tìm ra các triệu chứng rõ ràng chứ không chỉ kết luận dựa trên cảm nhận của bệnh nhân. Vì vậy, tôi không biết là nhân dạng thứ Năm tồn tại thật hay chỉ là sản phẩm do cậu Thẩm tưởng tượng ra. Cậu nên chú ý theo dõi thêm một thời gian."

Bộ Thư nhận giấy từ tay y: "Cảm ơn anh vì đã dành thời gian cho bọn em."

"Trách nhiệm của tôi." Y mỉm cười: "Thú nhận với cậu một chuyện, hồi đó khi tôi đột nhiên nhờ cậu làm bạn với cậu Thẩm, đó là tôi đánh cược vì đang bế tắc với cậu ấy. Thật sự, ngài Úc vung tay chi trả cho tôi rất hào phóng và nếu không thể làm được gì cho cậu Thẩm thì tôi sẽ bức bối lắm. Tôi chẳng thể ngờ là các cậu sẽ tiến xa đến mức này."

"Em thấy mình nên cảm ơn bác sĩ mới đúng, anh chính là Ông Tơ nối duyên cho em với anh Hi Quang còn gì." Cậu bật cười.

"Tự tiện tiết lộ thông tin của bệnh nhân có thể bị kiện đấy. Cả đời tôi chỉ dám liều một lần duy nhất đó thôi." Tần Cố đẩy gọng kính: "Chuyện yêu đương của các bệnh nhân là không hiếm thấy, song đôi khi nó có thể làm tình trạng của họ chuyển biến xấu. Như người ta thường nói thì khi yêu thì sẽ có ngày nắng, ngày mưa, tôi nghĩ mình không thể đưa ra lời khuyên nào quá hữu ích vì cậu Bộ chắc chắn còn hiểu cậu Thẩm hơn tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở như vậy."

"Vâng, cảm ơn anh rất nhiều." Bộ Thư đứng dậy, cúi đầu chào tạm biệt rồi rời khỏi.

Thẩm Hi Quang trùm kín áo khoác, uể oải dựa lưng vào lan can, một tay cầm chiếc ô màu xanh chống xuống như gậy ba-toong của các quý ngài thời xưa. Anh như vậy thú thật là trông rất ngầu. Ngoại trừ việc anh đang xem một tờ bướm quảng cáo không biết được ai phát cho. Thấy cậu đi ra, anh đưa tờ rơi cho cậu.

"Hôm nay đang có giảm giá." Cậu phấn chấn: "Chút nữa anh có muốn ghé siêu thị với em không?"

Thẩm Hi Quang suy nghĩ giây lát rồi gật đầu. Bởi vì phải chụp phim nên sáng giờ anh chưa ăn gì cả, để dành bụng ăn trưa nên Bộ Thư chỉ mua bốn cái bánh bao ngọt cho cả hai lót dạ. Trên đường đi đến siêu thị, hai người bị mùi hương của tào phớ cuốn hút, lại tạt vào gọi hai bát. Tào phớ vừa mịn vừa bùi, nước đường không ngọt gắt, vừa đủ để thực khách húp tới giọt cuối cùng. Ăn xong, Bộ Thư thấy no, ngượng ngùng nói: "Kiểu này là xong luôn cả bữa trưa rồi, em không biết lúc bước vào siêu thị thì mình còn tâm trí để nghĩ về món chính không nữa."

Thẩm Hi Quang dùng ô đuổi con mèo mướp của quán đi chỗ khác, tinh thần khá tốt, đáp: "Vậy thì lần sau đi."

"Nhưng hôm nay có giảm giá."

"Lần sau lại có giảm giá thì đi."

Bộ Thư hơi ngạc nhiên, sau đó nắm tay anh, cười: "Này là anh nói đấy."

Hiếm khi cùng anh dạo phố, Bộ Thư đang có hứng nên ghé vào trung tâm thương mại tìm hoạt động vui chơi. Khu Giải trí nằm ở tầng bốn, không gian chìm trong ánh đèn neon tím đậm, có cả người lớn lẫn trẻ con đang xếp hàng đổi xèng. Vì là buổi sáng nên không xôm tụ lắm, song âm nhạc từ những cỗ máy game thùng không ngừng vang lên xập xình, khuấy động bầu không khí.

Thẩm Hi Quang đang nghĩ rằng bọn họ làm cái quái gì ở đây thì chợt Bộ Thư reo lên: "Trò chơi này vẫn còn này! Em cứ tưởng chẳng nơi nào còn trưng nó nữa. Hồi nhỏ bố thường dẫn anh chị và em đến trung tâm thương mại vào cuối tuần. Lúc đó em cứ chơi trò này với anh hai suốt!"

Trò chơi mà cậu nói là một thùng game vàng chóe, điểm những hình vẽ "thô thiển" và lòe loẹt, có một dòng chữ tiếng Anh méo xệch đã phai màu trên đỉnh máy. Thẩm Hi Quang cảm thấy người đã sơn màu cho cái máy này chắc chắn đã bị ai đó ụp một đĩa trứng bác lên mặt.

Thế mà Bộ Thư lại tỏ ra phấn khích, thậm chí hai mắt sáng lên lấp lánh như một cậu bé: "Lâu lắm rồi em mới chơi lại trò này. Anh chơi với em nhé? Để em chỉ anh các nút bấm."

Thẩm Hi Quang tự nhận mình có trí nhớ tốt, tuyệt nhiên không gặp vấn đề gì trong việc ghi nhớ các nút bấm. Nhưng sau khi vào trận thì... anh chẳng biết nữa. Cầm cự qua một tiếng, anh khui lon nước cam, nói: "Em vừa mới giết tôi chín lần liên tiếp."

Bộ Thư chắp tay vào lon coca, đỏ ửng mặt: "Em xin lỗi. Em hăng quá."

Thấy anh chẳng đành nói năng gì, cậu không nỡ để anh buồn, đi tìm một game dễ chơi, nhanh tay chọn độ khó thấp nhất rồi cổ vũ anh tham gia.

Thẩm Hi Quang thắng rất dễ dàng nhưng không vội vui. Anh nhìn qua máy bên cạnh, thấy một thằng nhóc cấp Một đang cày ở độ khó cao nhất, rồi quay đầu nhìn cậu con trai đang ngượng ngùng: "Em, em rất xin lỗi ạ..."

Còn hai đồng xèng cuối, hai người đứng trước một máy đổi thưởng, nhìn trái banh nhỏ chậm chập lăn xuống những bậc thang. Sau đó, Bộ Thư lấy ra từ thùng đựng một con cá đao nhồi bông dài bằng bàn tay. Thẩm Hi Quang chê nó xấu, cứ nói cậu vứt lại.

Bộ Thư cầm chú cá đao nhỏ đi xem chỗ này chỗ nọ, mua một túi cam để về làm nước ép. Thẩm Hi Quang dừng ở quầy quýt một lúc lâu, lựa ra hai trái thơm nhất bỏ vào túi áo.

Rong chơi cả chiều, sau cùng Bộ Thư vẫn tạt qua siêu thị. Lúc này Thẩm Hi Quang đã bắt đầu có dấu hiệu không khỏe, cậu đỡ anh ngồi xuống, rủ rỉ trấn an rồi nhanh chân đi lấy một số món cần thiết. Lúc quay lại, anh vẫn thu rút ở trên ghế như cái kén, cầm một trái quýt đưa lên mũi. Lúc còn ở nhà tình thương, anh thường xuyên đặt vỏ quýt bên gối để đuổi côn trùng nên mùi quýt giống như một loại hương an thần đối với anh.

"Anh đi được không? Có chóng mặt không?" Thanh toán xong, Bộ Thư quỳ xuống ôm lấy khuôn mặt anh bằng hai tay, dùng cơ thể mình để giảm tầm nhìn của anh xuống.

Anh biết cậu muốn bảo vệ anh khỏi việc đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ, săm soi của người ngoài. Dù vậy, đôi chân của anh vẫn không nghe theo tâm trí để đứng dậy. Chúng nặng như bị hóa đá, đến không khí cũng trở nên cay độc đối với anh.

Mưa mùa xuân lất phất, Bộ Thư tròng túi đồ vào tay, cõng Thẩm Hi Quang cầm ô che đầu, chậm rãi đi về.

"Lần cuối cùng tôi đi siêu thị là lúc mười tuổi. Tôi đã bị lạc khỏi mẹ. Tôi không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong lúc bị lạc, có lẽ Thẩm Miên hay Thẩm Dã đã đột ngột xuất hiện. Tôi chỉ nhớ sau đó mình đã ngồi ở băng ghế rất lâu nhưng không thấy mẹ đi tìm tôi... Từ đó, mỗi khi nhìn thấy một không gian lớn với nhiều lớp ngăn cách, tôi thường nảy sinh ý nghĩ rằng bản thân có thể đi lạc và sau đó sẽ không ai tìm thấy tôi nữa."

"Em đã không biết..." Cậu xót xa: "Em xin lỗi."

Thì ra đây là lý do trong suốt hai năm cấp Ba, cậu chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh ở trong thư viện.

"Đừng xin lỗi." Thẩm Hi Quang cố kìm nén cảm giác bức bối. Anh căm ghét đôi chân hèn nhát của mình, căm ghét tất thảy những ánh mắt chòng chọc hướng vào anh như thấy một sinh vật lạ. Tại sao con người không thể thôi tầm thường đi? Tại sao con người không chỉ đơn giản chấp nhận mọi thứ như nó vốn dĩ đã vậy mà phải cố tìm cho ra nguyên nhân?

Đừng nhìn tôi nữa.

Đừng có nhìn nữa.

Cút đi.

Tự lo lấy việc của mình đi! Đừng có nhìn chúng tôi như hai kẻ bất hạnh! Anh bấu chặt cán ô.

"Anh Hi Quang, em vừa nhìn thấy sao băng." Một tiếng reo tươi vui xua tan bóng mây trong tâm trí anh, "Trong mưa mà nhìn thấy sao băng, có phải em may mắn lắm không?"

Thẩm Hi Quang trấn tĩnh lại. Anh nhìn lên bầu trời hé mở qua vành ô, thấy mây hồng quyện với cánh chim hối hả xuôi về tây. Những tia sáng cuối ngày tan vỡ như nước mực loang trong cơn mưa.

Cậu kể tiếp: "Hồi nhỏ em rất hay nhìn thấy sao băng, đôi khi em còn nghĩ là sao băng đang đuổi theo mình."

"Em có ước không?" Anh hỏi.

"Em đã từng ước nhưng chúng rất ít khi trở thành sự thật. Có lẽ đôi khi thần linh cũng ngủ quên. Dù vậy đi chăng nữa thì em vẫn sẽ ước. Từ bây giờ, mỗi ngày em đều sẽ ước... ước cho những người mà em yêu thương sẽ mãi mãi hạnh phúc cho đến phút lìa đời. Và ước cuộc đời của anh sẽ kéo dài thật dài."

Thẩm Hi Quang tựa vào gáy cậu. Dù gầy nhưng anh cao, Bộ Thư đi một đoạn đường thì cũng bắt đầu thấm mệt. Tuy vậy, giọng điệu của cậu vẫn dịu dàng, tươi thắm như những nụ cúc dại đang hé nở bên vệ đường: "Em mong rằng anh sẽ sống thật lâu để cảm nghiệm được thật nhiều, thật nhiều hạnh phúc."

"Bộ Thư."

"Vâng?"

Anh chỉ dán môi vào mái đầu của cậu.

...

Vào mùa xuân, vở kịch bốn hồi được viết miệt mài hơn mười tháng của Bộ Thư hoàn tất gần hết các công đoạn chuẩn bị. Thi thoảng Thẩm Hi Quang nghe thấy cậu ngâm nga mấy giai điệu cũ của Elvis Presley, thấy được tâm trạng của cậu rất bay bổng.

Anh vẫn dành phần lớn thời gian để vẽ. Một công việc tại nhà phù hợp cho những kẻ sợ giao tiếp để kiếm chút thu nhập và giúp ích cho xã hội. Cả Tần Cố lẫn Giang Thành Văn đều rất ủng hộ anh làm việc này. Chỉ có Bộ Thư mới biết anh vẽ mười bức thì có đến chín bức bị vứt xó và không bao giờ được hoàn thành, bên cạnh đó thì các vị khách hàng xui xẻo có thể bị ăn mắng đến mức hộp thư của anh toàn là tin nhắn khiếu nại.

Đối với Thẩm Hi Quang, vẽ chỉ là một cách để xác minh thực tại. Vẽ càng tả thực càng nhận thức rõ ràng bản thân đang thực sự tồn tại trên thế giới này. Rằng: trong mắt tôi và mắt bạn, thì ra thế giới đều mang cùng một dáng vẻ, không chút khác biệt; do đó, tất cả những tăm tối, méo mó và giằng xé này, đều chỉ do tôi là kẻ bất bình thường so với số đông. Dù vậy, anh vẫn mòn mỏi muốn bám víu vào cái suy nghĩ rằng: liệu có ai sẽ chấp nhận một kẻ không vẹn toàn, xấu xí và đáng khinh như thế này không?

Thánh thần đã rủ lòng thương... Thẩm Hi Quang nhắm mắt lại, cảm giác bứt rứt, khó ngủ do tác dụng phụ của thuốc chống trầm cảm đang lui về sau và anh cảm thấy cơ thể mình chìm xuống.

Khi Bộ Thư quay về thì Thẩm Hi Quang đã ngủ dậy và đang pha nước cam trong bếp. Cậu vừa đếm lại tiền lẻ vừa nói: "Anh không nên uống nước cam lúc đang đói."

"Anh biết."

Cậu khựng lại: "Thẩm Miên?"

"Ừ."

Bộ Thư tung mấy đồng xu lẻ xuống bàn, tiến lại cầm tay y: "Bấy lâu nay anh cố ý tránh em phải không?"

"Tại sao em nghĩ vậy?" Y pha một muỗng mật ong vào, vẫn không nhìn cậu.

"Anh là người xuất hiện nhiều nhất, không lý nào em lại không gặp anh nhiều bằng Thẩm Dã." Cậu chỉ về phía tờ lịch được đánh dấu. Màu xanh lá vẫn "điểm danh" đều đặn.

"Mối quan hệ giữa Thẩm Hi Quang và em đã thay đổi, em nên ít gặp anh thì tốt hơn. Anh không muốn hiểu lầm lại tái diễn."

"Hiểu lầm? Ý anh là chuyện với chị Nguyễn Niệm?"

Thẩm Miên đúng là rất khác. Khác hẳn so với Thẩm Dã và Thiên Sứ. Đôi khi còn cậu nảy sinh ý nghĩ rằng y giống như... một linh hồn khác đến neo đậu tại cơ thể của Thẩm Hi Quang. Tuy nhiên, điều này rõ là phi lý. Chính Thẩm Miên cũng tự nhận mình là một phần của anh. Có lẽ vì y là "người" gánh vác nhiều trách nhiệm nhất nên mới tạo cảm giác như thế cho cậu.

Thẩm Miên gạt tay cậu ra, bỗng cầm ly nước cam đổ sạch xuống bồn rửa bát.

Bộ Thư sửng sốt: "Anh!"

"Anh đang cảm thấy rất giận." Y đập tay xuống bàn, vò đầu tóc: "Lúc tỉnh dậy anh đã cảm thấy giận dữ rồi. Anh không biết là vì sao. Anh chỉ đang... rất giận. Xin lỗi em."

"Thẩm Miên..."

"Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó!" Thẩm Miên thình lình quát lên rồi cả người đổ sầm xuống. Bộ Thư đỡ lấy anh, hoảng hốt gọi: "Anh ơi!"

Người trong lòng cậu thở hổn hển một lúc, cả người co cứng lại, nhắm chặt mắt rồi mở ra: "Thẩm Miên... vừa mới xuất hiện đúng không?"

"Anh... anh Hi Quang?"

"Là tôi." Anh duỗi thẳng hai chân dựa vào tủ chạn phía sau lưng: "Tôi vừa có một giấc mơ..."

"Thở sâu. Thẩm Hi Quang, nghe em đếm, thở sâu." Bộ Thư làm dịu trạng thái của anh rồi mới hỏi: "Anh đã mơ thấy gì?"

"Tôi mơ thấy hình như mình đang ở cùng với Thẩm Dã tại nhà tình thương. Chúng tôi đang chơi với nhau. Sau đó... Thẩm Miên đột ngột xông vào tóm lấy Thẩm Dã. Anh ta có vẻ rất giận, cứ thế kéo Thẩm Dã đi mất." Anh hỏi: "Thẩm Miên đã nói gì với em?"

"Y chỉ nói mình đang rất giận. Em cũng không hiểu nữa."

Anh trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Hiện tại tôi cảm thấy ổn, em đừng lo. Có lẽ đó chỉ là một cơn ác mộng."

"Chúng ta có cần gọi điện cho bác sĩ không?"

"Đừng." Anh vịn tay cậu đứng dậy: "Tôi chỉ cần một chút không khí. Em đi với tôi."

Buổi đi dạo rất vui. Cả ngày hôm ấy ngoài chuyện đó ra thì Thẩm Hi Quang cư xử hoàn toàn bình thường, cũng không chuyển đổi. Thời gian này Bộ Thư đang bận rộn với vở kịch nên cũng tạm gác vấn đề của Thẩm Miên qua một bên.

Tuy đạo diễn là người giàu kinh nghiệm và diễn viên cũng được tỉ mỉ chọn lựa nhưng diễn xuất là một chuyện, kịch nói còn yêu cầu rất kỹ về khâu dàn cảnh để có thể truyền tải trọn vẹn đến khán giả các sự kiện ập tới nhân vật, đồng thời cũng để thể hiện các khía cạnh khác nhau của nhân vật mà không cần tăng thêm thoại. Nếu dàn cảnh không đạt thì sẽ làm kịch tối nghĩa, hỏng ngay.

Đôi khi chỉ có một cảnh mà Bộ Thư nhìn thế nào cũng không vừa lòng, trong lúc các diễn viên luyện tập thì cậu phác thảo dàn cảnh. Lúc nghỉ ngơi, mạch suy nghĩ của cậu lại trôi về chuyện kỳ lạ xảy ra mấy ngày trước.

Dựa trên giấc mơ của anh thì Thẩm Miên giận Thẩm Dã ư? Tại sao? Cậu nghĩ. Các nhân dạng nên hòa hợp với nhau, nếu bọn họ đối chọi nhau thì chỉ khiến tình trạng của Thẩm Hi Quang xấu đi. Lần sau gặp Thẩm Miên cậu phải hỏi cho rõ.

Bộ Thư vươn vai thì vô tình làm rơi một tờ giấy ghi chú, toan nhặt lên thì đã có một người cúi xuống nhặt giúp.

"Của cậu đây." Gã nói, dáng vẻ ân cần.

"Cảm ơn ông." Cậu lịch sự đáp.

Gã khép vạt áo, thoải mái ngồi xuống ghế bên cạnh cậu nhìn diễn viên trên sâu khấu: "Thật bất ngờ khi biết cậu hứng thú với nghệ thuật sân khấu. Tôi thấy kịch nói bây giờ không còn được đón nhận như ở thời chúng tôi nữa. Buổi hẹn đầu tiên của tôi với Kim Mân cũng là đi xem kịch. Chao ôi, những diễn viên tài ba ấy nay còn đâu... Thế, cậu là nhà viết kịch à?"

"Tôi là biên kịch chương trình truyền hình. Đây là vở kịch đầu tay của tôi."

"Tôi hiểu, ánh đèn sân khấu luôn thu hút những tài năng trẻ đầy nhiệt huyết. Chắc hẳn cậu cũng là một nhân vật tâm huyết. Nhưng cái giới sân khấu tiến vào thì dễ, bật lên mới khó, mà để giữ lấy địa vị của bản thân thì càng khó khăn gấp bội. Đến lúc đó cậu sẽ nhận ra tiền tài cần thiết như thế nào." Uông Lâm không chờ Bộ Thư đáp, nói tiếp: "Tôi từng là chủ sở hữu của một công ty, cũng xem như là một thời huy hoàng. Sau đó tôi phá sản, công ty bị đối thủ mua lại và biến thành một cái nhà kho chứa nguyên vật liệu. Tôi từng có vợ và con nhưng cô ta đã bỏ đi trong khi tôi đang phải vật lộn với đống trát hầu tòa. Cuộc đời thời trẻ của tôi đúng là một vụ đâm xe liên hoàn."

Bộ Thư ứng lời: "Tôi tin ông đã phải vất vả nhiều."

"Là hết sức chật vật mới đúng." Uông Lâm sửa lại từ ngữ, rướn môi mỉm cười: "Cậu biết không? Trên đời này có những người phụ nữ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị cha hay anh mình đánh lấy một lần, vì thế cô ấy tin rằng bất kỳ người đàn nào ông mà mình nhắm trúng sẽ luôn thật lòng với cô ấy. Kim Mân là loại phụ nữ như vậy. May mắn là tôi không phải hạng lừa đảo đàn bà nhẹ dạ cả tin để kiếm chác, mặc dù tôi thừa nhận là số tài sản cô ấy thừa kế từ bố mẹ là rất hấp dẫn đối với một gã đã gần như mất hết tất cả."

Tiền... Lại là tiền.

"Tuy nhiên, giữa chúng tôi lúc đó luôn có một vật cản đường. Đứa con riêng của cô ấy với người chồng cũ. Không hiểu vì sao mà đứa trẻ ấy ác cảm với tôi cực kỳ. Tôi thề là mình chưa từng chủ động làm gì Cái-đứa-tên-có-ba-chữ ấy nhưng nó cứ phải ghét tôi. Cậu có cháu hay em nhỏ không? Lũ trẻ bình thường đã khiến chúng ta điên đầu rồi mà đứa này thì phải khiến tôi phát khùng lên. Nhưng tôi vẫn luôn nhịn. Tôi chưa từng đánh nó một cái nào. Tất cả vì mẹ của nó.

"Dù vậy, chẳng có gì thay đổi." Uông Lâm nghịch hộp quẹt, ngắm nghía ánh lửa xanh nhạt: "Vì thế, tôi quyết định chia tay với cô ấy. Tôi đã từ bỏ. Tôi chuyển đến nơi khác, nhờ quan hệ mà làm đủ thứ công việc lương thiện. Nhưng cuộc đời vẫn chưa hết chó má với tôi, tôi gặp lại Cái-đứa-tên-có-ba-chữ ấy khi đang công tác ở trường học. Và cho dù tôi đã rời khỏi Kim Mân thì nó vẫn ghét tôi. Cho cậu biết, nó khá được hâm mộ ở ngôi trường chết dẫm đấy. Lũ bạn cùng lớp mù quáng ủng hộ nó bắt nạt người khác. Cậu biết nó đã làm gì với cô bé bị bắt nạt chứ?"

"Xin lỗi, tôi phải quay lại làm việc." Cậu nói.

Uông Lâm mỉm cười lái qua chuyện khác: "Hình như tôi quen vị đạo diễn kia. Ông ấy là một tài năng lớn và giàu kinh nghiệm trong cả lĩnh vực sân khấu lẫn truyền hình. Tôi tin với sự chỉ đạo của ông ấy, vở kịch của cậu sẽ thành công."

"Cảm ơn."

"Chắc hẳn Người-mà-ta-đều-biết nói với cậu là nó bị tôi hành hạ phải không? Nhưng nếu tôi nói rằng sau khi nó được đưa về bên mẹ, các nhân viên bảo trợ xã hội vẫn thường xuyên đến thăm nó thì sao?"

Bộ Thư khựng lại, đầu ngón tay bị bút bi đâm vào.

Gã nói tiếp: "Và bọn họ chẳng thể tìm ra dấu vết nào về gã đàn ông bạo hành con riêng của bạn gái. Trong ngôi nhà chỉ có một đứa trẻ có vấn đề về tâm thần đang tự làm bản thân bị thương mà thôi. Tất cả những gì Thẩm Hi Quang kể với cậu đều là những hoang tưởng của nó."

Uông Lâm đứng dậy vuốt phẳng vạt áo, rút ra một tấm thiếp dập nhũ vàng: "Tin tôi đi, những gì mà cậu biết chỉ là muối bỏ bể so với những nạn nhân của Người-mà-ta-đều-biết đã trải qua. Đây là danh thiếp của tôi. Tôi tin chúng ta còn rất nhiều chuyện để tâm sự."

Bộ Thư nhận lấy và lịch sự bỏ vào túi trước đôi mắt đầy khôn khéo của gã. Tấm danh thiếp dày và lạnh như đá. Uông Lâm vỗ vai cậu một cái rồi rời khỏi.

Trời mưa, Thẩm Hi Quang đang ở trong phòng vẽ, nghe tiếng cậu thì đi ra ngoài. Bộ Thư ôm lấy anh.

"Người em lạnh quá, không mang ô sao?"

"Vâng." Cậu vùi mặt vào vai anh, đáp.

"Sao vậy?"

"Không có gì đâu." Cậu hôn lên môi anh: "Không có gì đâu ạ."

Đến gần ngày ra mắt thì lịch biểu diễn của vở kịch đột nhiên bị hoãn. Đạo diễn và cả đoàn đều ngỡ ngàng. Cả bọn đứng trong khán phòng, vừa dậm chân vừa mắng: "Từ trước khi chuẩn bị thì đã cấp phép, phê duyệt nội dung các kiểu cho chúng ta rồi mà! Sao bây giờ lại tự nhiên rút phép? Bọn họ chơi chúng ta đấy à?"

Bộ Thư đứng lặng đi, nhớ đến tấm danh thiếp vừa dày vừa lạnh, nhớ đến cái vỗ vai vỗ cả trái tim cậu trầm xuống. Cậu cúi đầu: "Xin lỗi tất cả mọi người! Tuy cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi thật sự rất xin lỗi vì tất cả thời gian và sức lực mà mọi người đã bỏ ra vì vở kịch này! Tôi sẽ cố gắng hết sức để xin cấp lại phép!"

Âm thanh của cậu đủ lớn để làm những tiếng nói cộc cằn dịu đi. Cả đoàn im lặng, sau đó đạo diễn đặt tay lên vai cậu và nói: "Đây chẳng phải lỗi của ai cả. Có lẽ trong bước kiểm duyệt ban đầu đã có thiếu sót, đến gần đây thì có ai đó đã phát hiện chỗ không ổn và báo cáo lên cấp trên nên mới thành cơ sự này. Tôi cũng phải xin lỗi mọi người vì đã không nhận ra vấn đề từ sớm."

Các diễn viên lần lượt bỏ về trước. Những thành viên nán lại vẫn còn bàn cãi và đòi phải đệ đơn khiếu nại. Vị đạo diễn ngồi bên cạnh Bộ Thư, thấp giọng an ủi và dạy dỗ cậu nhiều điều.

Đến khi bảo vệ tiến vào cuộc bàn cãi mới chịu kết thúc. Vị đạo diễn mời một số người đi ăn tối, Bộ Thư khéo léo từ chối rồi ra về.

Vào nhà vệ sinh của ga tàu điện, Bộ Thư vốc nước lên mặt, cố rửa đi những chua cay hồng thắm vương trên mi mắt, rốt cuộc nỗi uất nghẹn xộc lên xâm chiếm tâm hồn. Cậu nghiến răng đấm xuống bồn rửa.

...

Thẩm Hi Quang chờ đợi hơn một tiếng, hết nhìn đồng hồ rồi kiểm tra di động. Sau đó anh thả chân xuống sàn, lại gần cửa sổ để chắc chắn rằng ngoài trời không mưa.

"Em về rồi." Không bao lâu sau, anh nghe tiếng mở cửa. Bộ Thư mỉm cười ôm anh như mọi khi: "Hôm nay nhiều việc quá, mọi người bị quay vòng vòng cả lên."

Thẩm Hi Quang không hỏi cậu vì sao về muộn. Bữa tối diễn ra trong êm đềm. Cậu vẫn tươi vui như mọi ngày.

Mỗi cuối tuần, Bộ Thư sẽ ngủ lại nhà anh. Hai người chỉ nằm trên chiếc giường đơn chật hẹp nhìn ra ô cửa sập phía trên trần nhà hoặc ôm hôn khắp mặt mũi nhau.

Trước đây cánh cửa sập đó lúc nào cũng đóng kín, Bộ Thư từng bắc thang thử mở ra mà không được. Sau đó cậu quyết định thay cánh cửa bằng một tấm kính trong suốt. Về đêm trăng lên tới đỉnh trời, ánh sáng bàng bạc, mông lung rọi xuống giữa phòng cứ như phước lành của thần linh.

Thẩm Hi Quang thường xuyên nằm trên giường nhìn ô cửa sập rồi chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng cũng thấy mình đã bắt được "thứ vô hình" mà biết bao đêm cô độc, mòn mỏi ở nhà tình thương anh đã từng cố gắng nắm lấy. Một phước lành.

Tắm xong, Bộ Thư liền lăn ra giường dụi dụi mặt vào tấm drap mới tinh còn thơm nức mùi chanh. Anh vuốt tóc cậu, bỗng nhận ra sự kỳ lạ: "Tay em bị sao vậy?"

"Chắc là do va quệt vào đâu đó." Cậu mỉm cười cong ngón tay ra hiệu cho một nụ hôn mau mau rơi xuống.

Nhưng Thẩm Hi Quang không hôn cậu. Yên lặng một chút, anh hỏi tiếp: "Vì sao em khóc?"

Bộ Thư hơi bất ngờ, nói: "Em không có khóc."

"Tôi không mù. Mắt em vẫn còn đỏ."

"Em không khóc thật mà. Tại ánh đèn nên anh lầm đó."

Anh cáu tiết, đập tay xuống quát lớn: "Có chuyện gì thì nói toẹt ra đi, em muốn chọc tôi điên lên mới vừa lòng chắc!"

Dứt lời, anh cũng bàng hoàng. Bộ Thư có vẻ hơi sốc. Anh biết mình vừa mới mất kiềm chế, tức thì cảm giác tội lỗi liền dâng lên: "Tôi, tôi không cố ý nói vậy... Tôi không cố ý..."

"Không sao." Bộ Thư dựa đầu vào lòng anh: "Không sao, em hiểu mà. Với lại, Thẩm Hi Quang, em thực sự không khóc. Mắt em đỏ chắc là do bụi bay vào thôi."

Đừng nhìn tôi như vậy. Suy nghĩ này đột ngột lóe lên và khiến anh đau đớn. Chân của tôi không có vấn đề gì cả.

Anh nghiến răng rút chân ra, trở mình đè cậu xuống giường.

"Anh Hi Quang?" Nét mặt nghiêm túc của anh khiến trái tim Bộ Thư không khỏi tăng tốc.

"Chúng ta đang ở một thế giới khác*, em nhớ không?" Anh bắt đầu hôn từ trán cậu đến sống mũi và hai bên má, giống như đang làm dấu thánh: "Nhân loại đã chết hết rồi. Sẽ không có kẻ nhu nhược nào phán xét khi em làm điều gì đó trái với em lúc bình thường... Vì thế, gỡ mặt nạ của em xuống đi, Bộ Thư. Để cho tôi nhìn thấy một em hoàn toàn trần trụi."

* Lời Bộ Thư từng nói với anh ở chương 34.

Muốn giận thì giận đi, muốn mắng thì mắng đi, muốn làm chuyện xấu thì làm đi. Thẩm Hi Quang từng nói rồi, anh không thích nhìn thấy nụ cười giả tạo của cậu.

"Thẩm Hi Quang..." Cứ tưởng là sẽ nhịn được, song vành mắt Bộ Thư lại đỏ lên, "Em sợ lắm."

Cậu vẫn luôn là một người mạnh mẽ và điềm tĩnh ở trước mặt anh. Nhưng bây giờ cậu giống như đã mất đi điểm tựa, sự suy sụp như làn sóng tràn ra nét mày thảm đạm, bờ môi run run như phiến lá trước gió, lặp đi lặp lại: "Em sợ lắm. Em sợ lắm anh biết không? Em sợ thất bại lắm. Em sợ mình sẽ phải xa anh...

"Bố mẹ của em rất nghiêm khắc. Vô cùng, vô cùng nghiêm khắc... Họ chỉ xem trọng những gì mà họ thấy đáng. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta. Nếu như em không thể thành công trong công việc thì phải làm sao đây? Nếu em mất việc thì phải làm sao đây? Em đã nỗ lực rất nhiều, rất nhiều. Em muốn theo đuổi ước mơ cũng nhiều như theo đuổi anh vậy. Khi em nhận ra không biết từ bao giờ mình đã không cầm bút nữa thì em buồn lắm, anh biết không? Nếu không gặp anh thì làm sao em có dũng khí để đi xa đến mức này? Nếu như không có anh thì bây giờ em chỉ là một viên chức nhỏ nhoi không có ước mơ thôi... Thẩm Hi Quang, anh nguồn là động lực của em, là người duy nhất công nhận em. Em sợ phải xa anh lắm..."

Thẩm Hi Quang đã luôn lắng nghe âm thanh của cậu vang lên thật vững vàng, có bao giờ nó lại rấm rứt đến dường này đâu? Tự nhiên anh thấy cậu còn rất nhỏ. Cho dù đã qua mấy xuân thu thì Bộ Thư vẫn chẳng lớn thêm chút nào. Cậu giản dị, khiêm tốn và vẫn tươi trẻ như người thiếu niên cần mẫn đến thăm anh từ ngày này qua tháng nọ, mặc cho bao nhiêu lần bị hắt hủi. Từ đầu đến cuối, cậu vẫn chỉ đơn giản là một Bộ Thư tốt đẹp như thế.

"Tôi xin lỗi." Thẩm Hi Quang vừa dùng băng cổ tay thấm nước mắt cho cậu vừa khẩn khoản nói: "Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Xin lỗi..."

"Đừng xin lỗi." Bộ Thư nhắm mắt kìm nén, bờ mi đẫm lệ dính thành từng cụm cong cong: "Em không muốn chúng ta cứ phải xin lỗi nhau mãi."

"Được rồi, được rồi." Anh cố gắng bắt chước cậu mỗi khi trấn an anh: "Em đừng khóc."

Những cảm xúc này không phải chỉ sau hôm nay mà đã tích tụ và dồn nén từ rất lâu. Đôi khi Bộ Thư cũng tự hỏi trên đời này có mấy người sẽ quyết định dại dột như mình? Cậu vốn biết anh là người có vô số vấn đề, biết việc theo đuổi anh chẳng khác nào đâm đầu vào một tương lai tăm tối. Nhưng...

Em chỉ muốn biết nửa đời của anh đã đáng buồn như thế nào. Và, sau khi biết thì em chỉ mong mình có thể an ủi anh dù chỉ một chút.

Đây là đạo đức cơ bản của một tác gia đó, anh biết không?

Cậu thả lỏng cơ thể như vừa buông mình rơi xuống từ nơi cao, mở mắt nhìn lên ô cửa hứng trọn bóng trăng huyền ảo, nói: "Hôn em đi."

Thẩm Hi Quang liền vồn vã dán vào môi Bộ Thư, mười ngón tay đan vào tóc cậu nắm lại. Giữ lấy phước lành mà thánh thần đã xót thương...

Đôi lời:

Những năm này, người ta cứ nói đi nói lại về những hoạt động để tự chữa lành. Nhưng nếu không xuất hiện ai đó có thể chấp nhận toàn vẹn con người bạn cả mặt tốt lẫn mặt xấu ở ngay thời điểm hiện tại thì làm sao bạn có thể cảm nhận được sự chữa lành đích thực?

Vì thế, nghề Lắng nghe cần phải được đào tạo bài bản. "Chấp nhận tích cực vô điều kiện" là nguyên tắc đầu tiên của ngành tâm lý. Nếu bạn cảm thấy nhà tâm lý của mình đang phán xét hay không hài lòng với bạn thì nên nhắc nhở họ ngay vì lúc đó nhà tâm lý đang làm sai vai trò của mình. Nếu không, bạn sẽ không nhận được chất lượng dịch vụ đúng với số tiền đã bỏ ra. (Tham vấn và trị liệu tâm lý khá đắt.)

Chương này dài hơn 5000 chữ (kỷ lục mới!), chương sau có lẽ cũng rất dài. Rào trước một chút, chương sau lấy tựa là "Chân dung ác quỷ", sẽ có một số tình tiết gây sốc (mình sẽ warning ở đầu chương) và mình hi vọng là không ai ghét Thẩm Hi Quang. Ngoài ra thì chương 40 cũng có một chuyện rất vui, you know what I mean.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK