Chương này sử dụng các hình tượng nhân vật từ tiểu thuyết Manon Lescaut (Mai-nương Lệ-cốt) do Thầy dòng Prévost chấp bút. Câu chuyện kể về cuộc đời của Mai-nương (Manon) và người tình (Grieux) "lần hồi từ ngày này sang tháng khác, từ phú quý sang cơ hàn, từ lầu son gác tía sang ngục tù tăm tối, từ Paris hoa lệ đến nơi đày ải khốn cùng" (NXB Nhã Nam). Manon là một người phụ nữ đàng điếm và ham hư vinh, dù vậy Grieux vẫn một lòng yêu nàng tha thiết dù có phải từ bỏ gia đình, bạn bè, tự tôn lẫn phẩm giá.
Bản dịch của Mai-nương Lệ-cốt là từ trước giải phóng nên có lẽ sẽ hơi khó đọc đối với một số bạn. Đây là một trong những tác phẩm khiến mình phải nổi da gà, dù ghét nhưng vẫn cứ bị cuốn hút. Tình yêu trong đây trần trụi đến tận cùng, vừa hết sức đồi bại vừa hết sức cao quý. Vì tác phẩm mang tính tự sự nên góc nhìn của Grieux được thể hiện nhiều hơn Manon. Tựa chương phản ánh góc độ ngược lại.
Bác sĩ lại ghé qua, họ để Thẩm Hi Quang vào phòng. Anh run rẩy nắm lấy tay Bộ Thư dưới lần chăn. Lần đầu tiên anh cảm thấy người con trai này giá lạnh hơn chính mình. Ý nghĩ đó khiến trái tim anh đau nhức lên.
Bọn họ không nói gì. Hầu hết thời gian ở cùng nhau, họ cũng không thường xuyên trò chuyện. Dù vậy, chưa bao giờ Thẩm Hi Quang nhớ nhung âm thanh của Bộ Thư như lúc này. Anh muốn được nói chuyện với cậu dù chính anh cũng không biết phải nói gì, nhưng anh rất cần đến âm thanh của cậu. Xin em nói gì đó đi.
(Em biết tôi cần gì. Một lời hứa. Một lời thề. Một lời trấn an. Bất cứ từ ngữ nào em nghĩ ra được để cho tôi nghe âm thanh của em.)
Song đáp lại anh chỉ có tiếng thở dài của máy móc.
Sắc mặt Bộ Thư nhợt nhạt như một buổi sáng mùa xuân se lạnh. Những ngón tay của cậu ấm lên trong tay anh nhưng cặp mắt lại lúc tỏ lúc mờ: cậu đang cố gắng để đừng ngủ và truyền đạt cảm xúc đến anh qua ánh nhìn dịu dàng. Thẩm Hi Quang ngồi bất động như tê liệt. Từng phút trôi qua thật chậm, dù cái nóng oi ả của tháng Sáu vẫn đang oằn mình bò qua đêm tối nhưng với một số người thì sự se sắt của bình minh tháng Mười đã chạm ngõ lòng.
Sau khi cậu lại thiếp đi, anh đánh thức Vệ Quyết. Vị luật sư không nói gì, chỉ im lặng nhìn hừng đông vàng lợt hắt xuống cái bóng đổ dài của kẻ đang rời khỏi.
Giang Thành Văn không một tiếng phàn nàn khi bị dựng dậy sớm, có vẻ đêm qua hắn cũng không ngủ được. Hắn lái xe đưa Thẩm Hi Quang về nhà, hình như trên xe bọn họ có nói gì đó nhưng anh không nhớ nổi lời nào.
Anh tra chìa khóa, sải bước vào nhà. Ngay khi cánh cửa khép lại, anh thình lình đổ sầm xuống nằm sõng soài trên hành lang. Chân vẫn còn mang giày, tim vẫn còn đập, ngực vẫn còn phập phồng, nhưng một chút sức lực để động đậy anh cũng không có. Khi cơn trầm uất ập tới, không một ai có thể kháng cự. Anh thấy bản thân chẳng khác gì một tờ giấy bị vò nhàu nhĩ, một món đồ hỏng hóc. Anh không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì, bị tước mất ánh nhìn, bị tước mất âm thanh.
Và sàn nhà lại bắt đầu hóa lỏng đưa anh từ từ chìm xuống. Anh nửa tỉnh tỉnh mê. Quá khứ và thực tại quay cuồng trong tâm trí anh. Anh lại trở thành đứa trẻ cấp Một. Anh ăn phải cơm hộp hết hạn, bị lũ con nít cùng lớp ném sữa vào người trên đường về nhà, và gục xuống ngay sau khi vừa bước vào cửa. Cơn đau quặn bụng, cảm giác muốn ói mửa và sự nhầy nhụa bẩn thỉu trên cơ thể giết anh một cách từ từ. Anh bắt đầu nhìn thấu lòng dạ của những đứa trẻ độc ác, anh bắt đầu tìm thấy con đường để thống trị lũ ngu si đần độn hành hạ người khác vì niềm vui.
Anh sẽ trở nên ác hơn chúng, hèn hơn chúng, ngạo mạn hơn chúng. Anh sẽ ra tay trước. Anh sẽ chỉ định người bị bắt nạt. Chỉ cần lợi dụng và đạp người khác xuống để bản thân được an ủi thì chẳng có gì là sai. Gã đàn ông của mẹ, cô bạn gái ngồi cùng bàn, những đứa trẻ ở nhà tình thương, bệnh nhân ở trung tâm, Úc Trầm, Kim Hi Thần... vốn đều là đối tượng để anh trút lên nỗi căm hận.
Anh chẳng cảm kích lòng tốt của người khác, thế giới đối với anh chẳng có gì là niềm vui. Anh không tiếc thân thể hay tính mạng này. Cái chết chỉ đơn giản là chấm hết. Không có thần mà cũng chẳng có thánh, địa ngục hay thiên đường đều là chuyện của kiếp sau. Vì vậy, tại sao phải thương tiếc cho những kẻ chịu đựng đau khổ vì anh? Anh chỉ là muốn được an ủi một chút. Rốt cuộc, sau cùng anh sẽ chết, họ cũng sẽ chết.
(Và có lẽ là đến lúc tất cả chết cùng nhau rồi.)
Thẩm Hi Quang tỉnh lại trên sofa, chăn đắp ngang ngực. Nét mặt của anh vô cảm như tượng sáp khi Giang Thành Văn trở lại kiểm tra.
"Vì sao anh vẫn ở đây?" Anh không chớp mắt.
"Tôi nghe thấy tiếng cậu ngã nên đã tự ý vào nhà, tôi xin lỗi." Hắn trả lời.
"Không đi làm sao?"
"Hôm qua tôi đã xin nghỉ. Tôi không thể để cậu một mình trong lúc này."
Lúc này Thẩm Hi Quang nhìn hắn: "Tôi biết anh bỏ thời gian chăm sóc tôi vì Úc Trầm đã trả công cho anh. Tôi sẽ trả cho anh, để tôi yên."
Giang Thành Văn đáp: "Cậu hiểu lầm tôi rồi. Mặc dù đúng là ngài Úc đã trả công cho tôi nhưng bản thân tôi cũng có mong muốn được phục vụ cậu. Tôi không biết phải thuyết phục cậu tin tôi như thế nào nhưng dù cậu có trả cho tôi gấp mười lần ngài Úc thì hiện tại tôi vẫn sẽ ở đây."
Đoạn hắn ta nhẹ giọng nói tiếp: "Thưa cậu, cậu phải biết tôi là một công dân hoàn toàn tự do và là một người trưởng thành có cuộc sống riêng. Nhân danh pháp luật, không ông chủ nào có thể nô dịch tôi làm công việc tôi không thích. Tôi quý cậu Bộ và tôi cũng quý cậu. Nhìn thấy cậu chậm rãi khá lên từng ngày khiến tôi tin rằng thế giới này vẫn còn kỳ tích. Xin đừng suy nghĩ nữa, hãy nghỉ ngơi ít nhất là đến chiều."
Giang Thành Văn đứng dậy rót sẵn một bình nước đặt bên cạnh sofa. Thẩm Hi Quang vẫn còn sững sờ vì những lời vừa xong, chỉ biết tiếp tục bần thần.
(Từ bao giờ mà cuộc đời vô giá trị của tôi bắt đầu mang lại ý nghĩa cho người khác?)
Nghe lời Giang Thành Văn, Thẩm Hi Quang uống chút nước rồi yên tĩnh nằm nghỉ dù không ngủ thêm được giấc nào. Buổi trưa, anh bắt đầu có lại sức lực để ngồi dậy. Giang Thành Văn mua thức ăn bên ngoài, lúc bày ra bàn thì chợt giật mình nói: "Tôi xin lỗi. Tôi quên mất là cậu không ăn được thịt."
"Tôi ăn được." Anh đáp: "Với điều kiện là thịt không còn sống hay nấu tái."
Bọn họ yên lặng ăn trưa. Thẩm Hi Quang bắt đầu tự hỏi đã bao lâu kể từ lúc anh dùng bữa cùng với ai đó ngoài Bộ Thư? Lúc còn ở với Úc Trầm, anh luôn phải dùng bữa một mình vì gã không bao giờ về nhà sớm. Cái cảm giác ở trong một không gian im ắng, ánh đèn leo lét trên đỉnh đầu, tiếng nhai nuốt của bản thân là âm thanh duy nhất vang lên khiến anh ghê tởm tới mức chỉ muốn mửa ra mọi thứ. Anh từng gầy xọp đi vì chuyện đó và chọc cho Úc Trầm điên tiết lên. Gã luôn cáu giận khi anh hành hạ bản thân. Gã không rảnh rang để tìm hiểu xem anh có cảm giác gì. Gã không biết rằng chỉ cần có ai đó ăn cùng thì anh sẽ nuốt trôi hơn.
Thực lòng, anh vẫn ghét thịt. Nhưng việc dùng bữa hàng ngày với Bộ Thư đã giúp cảm giác ghét bỏ tạm lắng xuống. Anh không còn quá để ý đến việc mình đang ăn gì mà tập trung hơn vào các câu chuyện của cậu. Bộ Thư thích kể chuyện trong lúc ăn vì những lúc đó bọn họ luôn ở bên nhau. Tâm trạng vui vẻ sẽ khiến thức ăn trở nên ngon hơn, cậu từng nói vậy.
Nghĩ về cậu giúp anh cảm thấy có sức hơn. Anh tập trung ăn đến nỗi Giang Thành Văn phát lo, phải hỏi: 'Cậu ổn chứ? Cậu có no quá không? Không bị đau bụng chứ?'.
Đến chiều, có lẽ nhờ cơ thể phân giải thức ăn thành năng lượng nên Thẩm Hi Quang trông tươi tỉnh hơn nhiều. Anh nói Giang Thành Văn có thể về nhà để nghỉ ngơi. Hắn cẩn thận quan sát anh từ trên xuống dưới, dặn dò vài thứ rồi ra về.
Cả ngôi nhà chợt yên tĩnh đến rợn người. Thẩm Hi Quang bất chấp cơn ớn lạnh đang chạy dọc tứ chi, đi bật sáng đèn khắp tất cả các căn phòng. Bóng tối trong anh đã lớn đến mức anh không thể hít thở như bình thường, anh không muốn bóng tối từ những ký ức lẫn lộn của ngôi nhà này sẽ đánh gục bản thân.
Đứng trước bồn rửa nhìn vào gương, anh thấy khuôn mặt mình hốc hác đi chỉ sau một đêm: gò má và vừng trán tái xám, môi nhợt nhạt. Mắt anh đen – như Bộ Thư từng nói – đen đến nỗi chính anh cũng không thấy được cảm xúc bên trong chúng. Anh cầm món quà sinh nhật mà Giang Thành Văn trao lại mở ra. Lấp lánh giữa những ngón tay anh, một chiếc cài áo hay kẹp cà-vạt bằng vàng đẹp đẽ và tao nhã. Kèm với một tờ giấy nhỏ:
– Tuần sau bố em về nước, chúng ta cùng đi gặp ông ấy được không anh?
...
Bộ Chấp bắt chuyến tàu sớm nhất lúc trời còn chưa rạng. Anh mang hành lý gọn nhẹ, đặt taxi tới đón trong khi xuống phố. Tiếng còi xe inh ỏi lùa qua bên tai trong khi anh ngắm nghía các mảng nấm mốc và địa y đâm ra từ những kẽ gạch lát quanh bồn cây. Anh có một cặp mắt suy tư nghiêm nghị, nếu có ai đọc được suy nghĩ trong đầu anh thì họ sẽ biết là lần này anh quyết tâm đưa em trai mình về nhà.
Taxi mất hai mươi phút để đến nơi. Vệ Quyết mặt mày bơ phờ đang mất hình tượng ngồi xổm hút thuốc ngay trước cổng bệnh viện. Hắn ta báo số phòng cho anh rồi quay về nhà tắm rửa và đánh một giấc.
Rạng sáng, Bộ Thư đã được chuyển sang phòng thường, có thể ngồi dậy và nói chuyện. Bộ Chấp túc trực bên cạnh cậu không rời, liên tục hỏi vết thương trên bụng cậu có đau không, tư thế nằm có khó chịu không. Anh cũng tỏ ra quan tâm đến rất nhiều chuyện, dường như muốn biết hết mọi việc cậu đã làm từ sau lần cuối bọn họ gặp nhau.
Khi ánh tà dương lấp ló sau những tán cây du, Bộ Chấp ngập ngừng nói: "Sau khi nghỉ trưa, anh đã làm thủ tục chuyển viện. Em không giận anh chứ?"
"Sao em phải giận anh?" Bộ Thư hỏi ngược lại.
"Vì anh tự ý làm mọi thứ mà không hỏi ý kiến của em?"
"Em đâu có lựa chọn khác. Bố và chị sắp về nước mà xui làm sao em lại bị thế này, dĩ nhiên em không thể bắt mọi người bỏ bê công việc để lặn lội đến đây chăm sóc cho em. Dù anh không nói thì em cũng muốn về nhà để mọi người an tâm." Cậu mỉm cười.
"Anh đã lên kế hoạch chuyển công tác về địa phương gần nhà, giấy tờ đã làm xong rồi, chỉ còn đợi đóng dấu." Trước vẻ ngạc nhiên của em trai, Bộ Chấp nghiêm nét mặt, nói bằng giọng quyết tâm: "Anh không muốn gia đình chúng ta sinh sống mỗi người một phương nữa, có chuyện gì xảy ra cũng không thể nắm bắt được tình hình của nhau ngay lập tức. Công việc ở đâu mà chẳng làm được nhưng anh chị em trong nhà thì không thể thay thế."
Rồi anh cúi đầu: "Anh cũng xin lỗi vì từ khi lên đại học anh đã không còn quan tâm đến em. Sự ích kỷ của anh và bố mẹ đã khiến em phải chịu nhiều bất công. Vệ Quyết đã nói với anh về những gì em phải trải qua và giúp anh tỉnh ngộ. Mặc dù anh chưa hiểu được cảm giác của em nhưng anh không bao giờ muốn em một mình gánh vác tất cả khó khăn nữa. Vậy nên về nhà cùng với anh Hai, được không?"
Cậu vội vàng giãi bày: "Em chưa bao giờ ngừng ngưỡng mộ anh Hai. Sự kiên trì và lòng tốt của anh luôn là hình mẫu lý tưởng cho em. Cho đến bây giờ, em vẫn áy náy vì sự ích kỷ của bản thân khi rời nhà. Em mới là người nên xin lỗi vì đã không kể với anh một điều gì."
Bộ Chấp chăm chú nhìn em trai. Từ bao giờ gương mặt cậu đã trở nên dạn dày và sáng ngời như hòn ngọc được gột rửa qua những buổi bình minh lạnh giá. Dù vậy, đôi mắt cậu vẫn chứa đựng cảm tình ấm áp của một trái tim bao dung.
Anh là người rời gia đình sớm nhất trong ba chị em. Anh cũng từng kiêu căng, cũng từng mơ mộng, cũng từng thất bại rồi mới biết khả năng của mình đến đâu. Từ đó đến nay, anh vẫn luôn đi trên lộ trình duy nhất. Anh đã say mê với những ước muốn riêng đến nỗi không còn quay về nhà. Trong lúc anh không mảy may chú ý, cậu đã trưởng thành rồi.
Sau khi sao trời rải rác, Vệ Quyết đã tươm tất trở lại với bữa tối tự nấu. Thấy cả hai thân tình ngồi nhìn nhau, anh ta nói: "Trong lúc tôi không ở đây thì hai người đã tám chuyện vui phết nhỉ? Kể nghe coi nào."
Vệ Quyết nấu rõ là nhiều, mà toàn là món tủ của hai anh em. Bộ Thư chưa thể ăn đồ cứng, chỉ biết bưng bát cháo loãng trơ mắt nhìn hai anh trai lùa đũa nhai chóp chép, phải kêu lên: "Hai anh cố tình bắt nạt em! Không có luật nào bảo vệ bệnh nhân trong tình huống này sao?"
"Đây là sự trừng phạt vì em đã không chăm sóc tốt cho bản thân." Vệ Quyết phán.
Cậu làm mặt nhăn nhó, sau đó cũng bật cười. Ăn xong, đến lượt Bộ Chấp đi về tắm rửa, Vệ Quyết ngồi bên giường làm mấy ván game, phải gánh đồng đội thấy bà nên tức quá không chơi nữa, nhìn Bộ Thư đọc quyển Manon Lescaut.
"Anh đọc quyển đó hồi cấp Ba hay tầm đó." Anh nói: "Đọc hết một lần."
"Vậy à? Em lại nghĩ là anh sẽ ghét câu chuyện này ngay từ trang đầu."
"Đúng là anh ghét Manon theo nhiều khía cạnh nhưng anh cũng đồng cảm với Manon và Grieux."
"Vì sao?"
"Có lẽ vì anh đồng tình với tình yêu của bọn họ."
Bộ Thư mỉm chi: "Anh nghĩ bọn em giống Manon và Grieux?"
Vệ Quyết như cười như không: "Em không phải một vị thánh tử vì đạo, càng không phải một tu sĩ thánh thiện như Tiberge. Tất cả chúng ta đều có một phần nào đó của Grieux: kẻ vì người tình mà từ bỏ gia đình, bạn bè, tự tôn lẫn nhân phẩm, trong khi Manon là một người phụ nữ không hề xứng đáng. Mặc dù đến hiện tại nhiều người vẫn chỉ trích Manon và Grieux, chỉ trích tình yêu của họ vì những chuyện đồi bại và vô đạo đức họ đã gây ra. Tuy nhiên, đấy mới là bản chất của thứ mà chúng ta gọi là tình yêu: vừa đồi bại vừa cao quý, vừa trụy lạc vừa thuần khiết, vừa ích kỷ vừa vô điều kiện."
"Được rồi." Cậu bật cười, không định bàn quá nhiều về vấn đề này: "Hôm nay anh sến quá đấy."
"Xét về khía cạnh nào đó thì em cũng khá là giống Manon." Anh ta đáp rồi đút tay vào túi đứng dậy: "Anh ra ngoài một chút."
...
Thẩm Hi Quang hơi giật mình lùi về sau khi cánh cửa mở ra. Vệ Quyết không nhìn vị khách không mời mà đi thẳng về phía thang máy, trong miệng còn lầm bầm gì đó.
Anh đến đây lúc ba người trong phòng đang dùng bữa tối nên không dám bước vào. Anh đã đứng suốt ở đây, lánh đi để không gặp mặt Bộ Chấp, rồi lại tiếp tục ở trước cửa dỏng tai nghe lén và đưa mắt tìm kiếm cái bóng của Bộ Thư trên tấm kính mờ.
Trong khoảng thời gian đó, lần đầu tiên Thẩm Hi Quang nghiệm ra rằng cậu chưa bao giờ thuộc về anh nếu cậu không tự nguyện ở bên anh. Cậu thuộc về gia đình đầm ấm, thuộc về thế giới rạng ngời, thuộc về địa đàng giữa trần thế. Còn anh là kẻ tù đày, là tội nhân trên giàn hỏa thiêu. Số phận của anh là chết trong cô độc, mục nát với lũ giòi bọ và bóng tối. Thần linh sẽ không bao giờ rủ lòng thương xót anh nữa sau khi Họ cất đi phước lành này.
Mười lăm phút trôi qua, anh vẫn tiếp tục đứng trước cửa, đầu cúi gằm, trái tim nảy lên như muốn rời khỏi thân xác. Chợt, tay bị vật gì đó đâm đau, anh nhớ ra chiếc kẹp cà-vạt trong túi áo. Anh nắm chặt nó hơn, đầu kim loại đâm vào lòng bàn tay. Anh tiến lên một bước, hai bước, chạm vào nắm cửa, đẩy cửa.
"Anh Hi Quang?"
Tiếng gọi đó tựa như dòng nước mát lành rơi trên bờ môi khô khát đã lâu. Như được chữa lành, Thẩm Hi Quang bật ra âm thanh trước khi suy nghĩ: "Tại sao em không gọi điện cho tôi? Tôi đã chờ em suốt cả một ngày. Suốt cả ngày tôi thậm chí còn không dám ngủ. Vậy mà không hề có một cuộc điện thoại từ em!"
Bộ Thư khựng lại giữa phút mừng vui. Trong giây lát trông cậu có vẻ tổn thương, cậu đáp: "Em cũng rất muốn gọi cho anh nhưng di động của em vẫn đang ở chỗ anh..."
Trước khi cậu kịp nói xong thì anh đã vòng tay ôm lấy cậu, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy. Đúng vậy nhỉ? Sao tôi lại ngu dốt thế này? Chỉ cần nói là mình đến để đưa điện thoại cho em là được rồi. Sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Sao tôi lại đần độn đứng bên ngoài chứ? Đứng bên ngoài đó làm gì trong khi tôi muốn nhìn thấy em đến mức này..."
Sự mâu thuẫn bên trong Thẩm Hi Quang: vừa muốn gặp cậu, lại vừa sợ gặp cậu biểu hiện ra hết qua hành động. Anh nắm chặt hai bàn tay không dám chạm vào Bộ Thư, cái ôm của anh tuy sát sao nhưng mang đến cảm giác mong manh tới nỗi cậu ngỡ rằng mình chỉ cần hơi động đậy là anh sẽ lập tức lùi lại.
Cơn run rẩy yếu ớt của anh truyền qua Bộ Thư khiến trái tim cậu bị bóp nghẹt. Cậu bất chấp ôm chầm lấy anh: "Em cũng rất muốn, rất muốn gặp anh. Nhưng anh Hai ở bên trông chừng khiến em không dám mở lời. Em muốn gặp anh lắm. Em muốn chúc mừng sinh nhật chúng ta... Ư..."
Cậu rên lên vì đau. Thẩm Hi Quang đẩy cậu ra xem xét, cặp mắt đỏ quạch như thể anh mới là người bị thương. Bộ Thư nhăn mặt nói không sao. Anh vô thức cắn môi, chỉ biết lúng túng xoa lưng cho cậu, bỗng nhìn thấy quyển sách trên giường.
"Manon?" Anh nói.
"À, em vừa mới mượn."
"Tôi từng đọc rồi."
"Vậy anh có muốn đọc lại không?" Cậu mỉm cười đặt quyển sách vào lòng anh: "Em đọc cho anh nghe nhé?"
"Sao... em không thử yêu cầu ngược lại? Nói tôi đọc cho em nghe."
Bộ Thư mừng rỡ gật vội. Cậu liền kê lại gối dựa, đắp chăn lên bụng, ngoan ngoãn như một cậu bé chờ được đọc truyện cổ tích trước giờ đi ngủ.
Thẩm Hi Quang hơi rướn môi. Anh mất một lúc để nhẩm một số từ dễ lẫn lộn vì hiếm khi phải đọc thành tiếng, cũng vì vậy nên anh không quan tâm đến việc đọc diễn cảm. Giọng đọc của anh trầm hơn lúc nói chuyện bình thường, nghe một hồi thì Bộ Thư không kìm được cái ngáp. Anh lập tức dừng lại: "Em mệt sao?"
"Em đang nhớ đến bánh sinh nhật của chúng ta. Nếu em không xui thế này thì chúng ta đã có thể cùng nhau thổi nến cắt bánh, đánh chén một bữa tối thật lãng mạn rồi tặng quà cho nhau." Cậu thở dài.
Anh an ủi: "Nếu em khỏe nhanh thì em sẽ nhận được quà của tôi sớm."
Bộ Thư đặt tay anh vào trong lòng, khẽ nói: "Vết thương của em không còn đáng ngại nữa. Vì chị của em sắp về nên em e là chiều mai em sẽ phải chuyển viện. Anh đã mở món quà của em rồi phải không? Em xin lỗi vì không thể đưa anh đi cùng."
"Tôi có chân. Tôi sẽ tự đi." Anh đột nhiên quả quyết tới mức cậu giật mình: "Nếu em chịu tin... thì tôi sẽ mang quà sinh nhật đến trước nhà em."
"Em tin anh." Bộ Thư đáp mà không cần nghĩ. Cậu nắm lấy vạt áo kéo anh sát lại gần: "Nhìn em cho kỹ để anh đừng có quên lời mình vừa nói. Và anh còn phải hôn em để làm dấu chứng nữa."
Lập tức Thẩm Hi Quang đặt lên môi cậu nụ hôn kìm nén biết bao tình cảm như xiềng xích đã ràng buộc họ bấy lâu nay. Đôi tay bọn họ đan vào nhau và người này có thể cảm nhận được nhịp tim của người kia nảy lên qua da thịt. Lúc tách ra, có tiếng đứt gãy vang lên và anh biết lần này mình thực sự sẽ phải để cậu đi.
"Nhìn em cho kỹ." Cậu cố làm ra vẻ mặt tươi tỉnh: "Em yêu anh. Em yêu anh nhất trên đời này."
"Tôi biết." Anh chuyên chú nhìn cậu, trong mắt tràn ra những tâm tư sâu kín.
(Xin hãy hiểu cho tôi, miệng của tôi chưa xứng đáng để nói lời yêu em.)
Từ biệt rồi tựa lưng vào buồng thang máy, Thẩm Hi Quang lại nắm chặt chiếc kẹp cà-vạt trong túi áo. Một cánh cửa đã đóng sầm trước mắt. Dù vậy, anh vẫn có được kho báu của địa đàng.
Vệ Quyết đang đứng trước cổng bệnh viện hút thuốc, thấy anh đi ra nhìn mình thì hỏi: "Làm gì nhìn tôi ghê vậy?"
Thẩm Hi Quang nói: "Anh biết bố tôi phải không?"
"Hừm, chắc là có."
"Tôi chẳng còn nhớ gì về ông ấy ngoại trừ tên tuổi, đến cả khuôn mặt, giọng nói cũng không tài nào nhớ nổi. Nếu có người biết về bố tôi, ngoài mẹ tôi và gã đàn ông của mẹ, thì tôi nghĩ có thể tôi sẽ lấy lại được trí nhớ của mình."
"Cậu đang... yêu cầu tôi giúp?" Vệ Quyết nghi hoặc.
"Tôi sẽ cố gắng để đáp ứng các điều kiện của anh." Người thanh niên gầy gò chân thành nói: "Anh có thể suy nghĩ vài ngày rồi..."
"Được thôi."
Anh ta trả lời nhanh đến bất ngờ. Thấy ánh mắt lạ lùng của Thẩm Hi Quang, Vệ Quyết tặc lưỡi: "Giúp đỡ bạn bè của anh em là đương nhiên thôi. Còn gì nữa không?"
Thẩm Hi Quang trầm tư giây lát rồi nói: "Anh đừng có để ý đến Bộ Thư nữa."
"Khụ, khụ!" Đối phương sặc khói: "Ôi mẹ ơi, cậu là học sinh tiểu học à?" Anh ta vừa muốn cười vừa muốn mếu, rốt cuộc thở dài: "Tôi biết Bộ Thư là Grieux của cậu. Vì thế, có lẽ tôi sẽ hợp với vai Tiberge*."
* Bạn thân của Grieux, người luôn luôn giúp đỡ, khuyên nhủ và cố đưa Grieux về nẻo chính đường ngay.
Trao đổi số điện thoại xong, Vệ Quyết giật mình khi thấy Thẩm Hi Quang chủ động cúi đầu để cảm ơn. Anh ta dõi theo bóng lưng con người lạ lùng độc nhất vô nhị đó, chợt nhận ra điếu thuốc trên tay từ nãy đến giờ vẫn chưa cháy hết.