Nhưng mà ai bảo hắn lại gặp trúng cái tên kẹo da trâu này, dính rắn chắc tới nỗi nghĩ cũng đừng nghĩ cứ đơn giản mà vùng thoát khỏi. Sáng sớm, Lôi đã xoay quanh hắn nói chuyện đông tây, bất tri bất giác liền buông lỏng cảnh giác.
Thực là một bữa cơm nuốt không trôi, Giang Tiều vội vàng hấp mấy ngụm liền đứng lên: “Các ngươi cứ tiếp tục ăn, ta ra chợ.”
Nói xong, cũng không đợi phản ứng của hai người còn lại trên bàn, trực tiếp chạy ra ngoài.
“Tối hôm qua ngủ không ngon nha!”
Giang Tiều đi mất, Lôi nói chuyện cũng thẳng thắn hơn nhiều, khó mà thấy được một Y Ân bị ám ảnh như trước mắt, có chút hả hê mà nói.
“…”
Y Ân không nói, bây giờ hắn không có tâm trạng nói chuyện với Lôi. Phản ứng của Giang Tiều làm cho hắn buồn bực, lúc ở bên cạnh Lôi thì thoải mái còn lúc ở bên cạnh mình thì lại giống như rất sợ hãi?
“Hắn đã không xác định được tâm ý của bản thân, ngươi còn như vậy chỉ dọa hắn cách xa ngươi hơn.”
Lôi ăn ngay nói thật, Giang Tiều là loại Y Ân nói cái gì thì nghe cái đấy, làm cái gì cũng sợ y tức giận, không cảm thấy là rất không bình thường à?
“Hai người các ngươi, cho tới bây giờ vẫn chưa có địa vị ngang hàng. Tên Giang Tiều kia như quả dưa chuột ngốc nghếch, đơn độc chỉ biết bối rối mà liều mạng trả giá, còn ngươi cũng chỉ biết chờ đợi để tiếp nhận thôi sao?”
“Ngươi không phải là người thích xen vào việc của người khác mà!”
Y Ân cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía Lôi, cũng như Lôi hiểu hắn, hắn cũng rất hiểu rõ Lôi.
“Giang Tiều là một người không tồi, người như vậy không gặp được nhiều…”
Lời của Lôi có hai nghĩa, trong giọng nói mang bao nhiêu là vui vẻ. Chỉ bằng một buổi tối người nọ đưa cho mình tấm đệm lót, còn nói hộ mình hai câu nhắc nhở Y Ân.
Y Ân cảnh giác mà liếc y một cái… “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Giang Tiều là dạng người gì, đều không hề có quan hệ với Lôi.
“Ai biết được?”
Lôi cố ý cười một cái thật ác liệt, không trực tiếp trả lời.
Cả buổi sáng hôm nay, Giang Tiều cứ ngây người ở chỗ của đại thúc Ngải Phật Sâm. Cơm trưa đương nhiên là do hắn làm, từ khi được tay nghề của Giang Tiều “mở mang kiến thức”, lập tức lại bổ sung thêm một tên tham ăn.
Buổi chiều, lại làm tổ trong tiệm, bận rộn làm quần áo. Đơn đặt hàng mà Cát Nhĩ tiếp nhận chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn. Hắn suýt nữa thì làm không nổi.
Người Cát Nhĩ mướn, hôm nay có việc không có tới được. Giang Tiều lại không am hiểu tiếp đón (khách) như thế nào liền dứt khoát đóng cửa tiệm, chỉ làm quần áo.
Hết sức chăm chú cắt cắt giảm giảm, thời gian vút nhẹ qua, đến khi Giang Tiều làm xong một cái áo choàng, đứng dậy duỗi thẳng cái lưng mỏi thì mới phát hiện sắc trời đã tối sầm.
Trong tiệm chỉ còn lại một mình Giang Tiều, nên không ai nhắc hắn, đã đến giờ “tan tầm”.
Lúc đẩy cửa ra, Giang Tiều lập tức sợ ngây người, không biết từ khi nào mà tuyết đã bắt đầu rơi, tích được cả một lớp dày, cả khoảng không chỉ còn lại một màu trắng bạc.
Tuyết vẫn đang rơi, chợ đã không còn bóng người, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy âm thanh xào xạc của những hạt tuyết rơi rụng trên mặt đất.
Gió bấc mang theo cái lạnh buốt giá, xen lẫn bên trong những mảng bông tuyết lớn tạt thẳng vào mặt, làm cả khuôn mặt đau đớn đến tê tái, cũng chặn hết tất cả tầm nhìn. Chân giẫm phải tuyết đọng, phát ra âm thanh loẹt xoẹt loẹt xoẹt, Giang Tiều lấy tay để bên miệng, thở ra một hơi, không có cái gì để dùng, ngón tay rất nhanh sẽ đông cứng.
Nhiệt độ chợt giảm xuống. Cho dù hiện tại Giang Tiều có thân thể của thú nhân, vẫn lạnh đến phát run, lúc này chỉ hận tại sao hắn lại không thể hóa thú!
Đi chưa được vài bước, xa xa đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ. Ban đầu Giang Tiều không để ý tới, nhưng người nọ cứ đi vào trong tầm mắt của hắn, còn dừng lại trước mặt hắn.
Giang Tiều nhìn chăm chú một hồi, mới phát hiện người trước mặt là Y Ân. Chỉ là “tạo hình” hiện tại của y có chút kỳ quặc, làm cho hắn suýt nữa bật cười.
Trong tay Y Ân là một cái ô, là cái mà Giang Tiều trong lúc rảnh rỗi không có việc gì đã làm, cả ô đều làm bằng gỗ nên không thể khép mở. Lúc hắn nói cho Y Ân nghe những dịp cần sử dụng đến ô, người này còn rất không đồng ý, nhưng không ngờ lại ghi nhớ trong lòng.
Nghĩ đến Y Ân cố tình đến đưa ô cho mình, Giang Tiều rất có lương tâm mà nhịn xuống không bật lên cười, khuôn mặt muốn cười nhưng lại không cười, có chút vặn vẹo.
Do không quen nên Y Ân cầm ô rất cứng ngắc, chờ đợi Giang Tiều đến, chặn lấy ô nhét vào trong ngực.
Giang Tiều chỉ dùng một tay nắm lấy chuôi ô, nào biết được gió thổi quá lớn, thiếu chút nữa thổi ô bay mất, chỉ có thể dùng hai tay giữ chặt lấy nó, cứ đi như vậy cũng không tiện lắm.
Ban đầu Y Ân định hóa thú, dù sao thì vật gọi là ô này với hắn chẳng có một chút ích lợi gì. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng trầy trật hết sức của Giang Tiều, nhịn không được với tay, một lần nữa cầm ở trong tay.
“Đi thôi, về nhà.”
Y Ân cho Giang Tiều vào dưới tán ô rồi thản nhiên nói.
Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như ngày thường, nhưng trong một tiết trời rét lạnh như thế này, làm cho lòng Giang Tiều ấm áp lên hẳn. Cũng làm cho hắn nghĩ đến lời nói tối qua của Lôi.
Vì sao lại thích Y Ân? Khẳng định không phải là do tư tưởng muốn báo ân. Hình như chỉ cần một chút lơ đãng ôn nhu như thế này, cũng đủ làm hắn rung động.
Cái ô không lớn lắm, hiện tại gần như nghiêng hẳn về phía Giang Tiều. Tuyết rơi nhè nhẹ trong chốc lát mà bả vai Y Ân đã phủ một tầng đầy tuyết, y lại như hoàn toàn chưa phát hiện ra.
Giang Tiều co rụt bả vai lại, cẩn thận kéo khoảng cách giữa hắn và Y Ân gần hơn, khó khăn lắm mới che khuất đủ hai người.
Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai đến ngứa ngáy, mặt Giang Tiều cũng nóng dần lên. Vừa nãy không có nghĩ nhiều, hiện tại mới phát hiện, khoảng cách như vậy gần quá.
Tim đập như nổi trống, ở gần như vậy, có khi nào Y Ân cũng có thể nghe thấy hay không.
Giang Tiều sơ ý trượt chân một cái, cứ tưởng sẽ ngã sấp xuống, nhưng không ngờ một bàn tay lớn, hữu lực kéo vai hắn lại, làm cho hắn “may mắn thoát nạn”.
Đi tiếp một đoạn đường, cái tay kia vẫn không hề buông ra.
Trong đêm, tuyết bay tán loạn, gió lạnh gào thét, hai người sóng vai nhau đi, Giang Tiều ngây ngốc nở nụ cười… Hai thằng đàn ông trưởng thành mà nói lãng mạn cái gì đó, có chút quái dị, nhưng bây giờ hắn thật sự cảm thấy, đó là chuyện lãng mạn nhất trên đời.
Ngày hôm nay có lẽ cả đời hắn cũng sẽ không bao giờ quên.
Về đến nhà, Giang Tiều liền cảm nhận được, cái ấm áp trong phòng cùng với khí lạnh còn lưu trong khoang mũi chạm vào nhau, nhịn không được nhảy mũi hai cái thật to.
Giữa sảnh, củi lửa vẫn đang cháy rừng rực, tách tách bắn tung tóe ra những đốm lửa nho nhỏ.
“Mau nhân lúc còn nóng, uống đi.” Hai bát canh thịt nóng hổi đươc bưng lên, một bát cho Giang Tiều, một bát khác cho Y Ân.
Giang Tiều tiếp nhận, uống một ngụm, không nghĩ tới Lôi còn có thể nấu ăn. Chỉ là, trong mắt Y Ân đột nhiên lấp lánh ánh nước?
“Sao vậy?”
Chẳng lẽ Lôi cho hắn canh thịt, hắn liền cảm động đến như vậy?
“Không có gì.”
Y Ân uống mấy ngụm cạn sạch bát canh thịt, sắc mặt không thay đổi mà nói.
“…”
Lôi ở bên cạnh nhìn nhìn, bắt đầu không khỏi bội phục, bên trong (canh) hắn thả biết bao nhiêu là bột đèn lồng quả! Chính bản thân hắn lúc nếm thử còn bị cay đến chảy cả nước mắt nước mũi.
Sắp tới giờ cơm, Giang Tiều đang suy nghĩ nên làm cơm gì thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Vừa mới mở cửa thì đã thấy, Kết xách theo một cái giỏ đựng đầy rau quả, Đạt Lý khiêng một cái chân thú thật lớn, Cát Nhĩ cũng mang theo giỏ, nguyên một đám bàn tay đen sì ở bên trong không biết là cái gì.
Giang Tiều có chút ngoài dự tính, Kết và Cát Nhĩ có thể nói là khách quen, nhưng Đạt Lý là lần đầu đến.
“Tuyết rơi rồi, chúng ta tới tàng đông.”
Cát Nhĩ không khách khí đem giỏ kín đáo đưa cho Giang Tiều, vẻ mặt sung sướng nói.
“Tàng đông?”
Lại là một từ lạ lẫm, Giang Tiều khó hiểu, nhưng nó thì có liên quan gì tới tuyết rơi?
“Ngay từ lúc tuyết bắt đầu rơi, phần lớn thú trong rừng đều không xuất hiện hoạt động nữa, nên vì vậy chúng ta cũng không ra ngoài săn bắt. Trận tuyết đầu tiên rơi đúng ngày hôm nay. Còn “tàng đông” là dịp mà các thú nhân thân quen nhau cùng tụ hội lại một chỗ cùng nhau chúc mừng.”
Đạt Lý thấy Giang Tiều không rõ liền cẩn thận giải thích.
Ngoài cửa, tuyết rơi tới mù mịt, trong bếp lại “khí thế ngất trời”, một cái nồi cực đại đặt trên lửa, canh thịt sôi ùng ục, không ngừng tỏa ra hơi nóng, trên không dần dần hình thành một màn sương trắng nhàn nhạt.
Giang Tiều nhìn các loại thịt và rau trôi nổi trong nồi, lại nhìn những liên can đang vây quanh bên cạnh, nghĩ thầm cái này so với ăn lẩu cũng không hề thua kém bao nhiêu.
Một bữa cơm ăn ứa cả mồ hôi, Giang Tiều rất thích không khí như vậy… từ sau khi cha mẹ mất, cơm tất niên hàng năm luôn chỉ có hắn cùng với chị, hai người yên lặng đến lạnh lẽo.
“A, Tiều? Sao hốc mắt của ngươi lại đỏ lên vậy?”
Cát Nhĩ tinh mắt, chỉ vào Giang Tiều hỏi.
“Cay.”
Giang Tiều xoa xoa mắt, đè lại chua xót trong mũi.
“Vậy mau ăn quả tàng đông đi.”
“Bữa cơm này chắc có lẽ khơi gợi lên chuyện thương tâm gì đó của Giang Tiều rồi”, Kết luôn hiểu thấu lòng người mà tốt bụng liền chuyển hướng câu chuyện, ra hiệu cho Đạt Lý bới quả tàng đông ra.
“Sao lại gọi quả tàng đông?”
Giang Tiều nhìn theo vật đen sì được bới ra từ trong đống lửa, thật sự có cảm giác giống như “quả lựu đạn”. Hắn nghi ngờ hết sức, thứ này có thể ăn được sao?
“Này được chưa? Trái cây ăn tại tàng đông thì gọi là quả tàng đông thôi!”
Cát Nhĩ không cần suy nghĩ mà nói, hăng hái bừng bừng bới ra ra được một trái.
“Trong rừng có một loài thú tàng đông, trời vừa sang thu đã bắt đầu dự trữ đồ ăn, loại quả này cũng chính là loại chúng thích thu thập nhất. Thú tàng đông sống lâu cực kỳ, nghe nói đều là nhờ ăn loại quả này cả. Cho nên, loại quả này cũng gọi là quả tàng đông.”
Lôi buồn cười nói, nhìn con mắt xoay tròn của Cát Nhĩ, đôi mắt xanh bên trong lúc nào cũng sáng rực rỡ một cách tinh quái.
Bảy tám quả tàng đông rất nhanh được bới ra, Giang Tiều ngây ngốc mà nhìn, không biết nên bắt đầu ăn từ chỗ nào.
Y Ân thấy thế liền lấy quả trong tay hắn ra, dùng sức tách một cái, thịt quả bên trong lộ ra một màu vàng tươi óng ánh, sau đó đặt lại trong tay Giang Tiều.
Cùng lúc đó, một quả tàng đông cũng được đưa tới, nhưng lần này là Lôi.
Kết đột nhiên đứng lên, gào to: “Này, ngươi cũng đừng như vậy chứ!”
Giang Tiều sững sốt, chỉ thấy Đạt Lý mở một quả tàng đông đưa cho Kết, lại nhớ đến mối quan hệ của bọn họ… Rồi lại nghĩ tới hắn và Y Ân, bên tai từ từ đỏ lên.
Cắn một ngụm, hương vị ngọt ngào thơm mát tương tự như hạt dẻ, lại nghĩ tới lời Lôi vừa nói, Giang Tiều đột nhiên kinh ngạc nghĩ… không lẽ thú tàng đông mà bọn họ nói, là sóc sao?
“Cái này cho ngươi, được chứ?”
Thấy Giang Tiều không chút do dự tiếp nhận quả tàng đông trong tay Y Ân, không hiểu sao trong lòng Lôi có chút cảm giác không đúng cho lắm. Một tay chuyển đi, đem quả đã được mở ra đưa tới trước mặt Cát Nhĩ, cười nói.
“Cái này cũng không kém đâu!”
Cát Nhĩ thoả mãn tiếp nhận, ánh mắt rất nhanh đảo qua ba người Giang Tiều, trong lòng nói thầm, không phải như hắn nghĩ chứ!
Nhìn lại Lôi, vẫn cảm thấy không có khả năng, tên này làm sao lại thích Tiều? Chẳng phải dạo này hắn chỉ thích mấy giống cái xinh đẹp thôi sao!
Nhưng mà làm gì có thứ có thể lường trước được, lỡ như hắn thật sự thích Tiều…
Ta tuyệt đối đứng về phe Y Ân.