“Đã tra được đến đâu rồi?”
Khoa, tuy thân là tộc trưởng, nhưng có lẽ do tuổi tác đã cao, độ nhạy bén cũng hao hụt dần, trở nên nhu hoà không ít…
“Ta đã đến núi gia lực lực xem qua, không có dấu hiệu cho một cuộc đại di chuyển nào nữa, thay vào đó, ta phát hiện những con đường ven rừng không hề có dấu vết bị hư hại.”
Y Ân nói rõ từng chi tiết đã gặp trên đường, ban đầu hắn còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi nghĩ đến một loại khả năng, tâm tình càng trầm trọng hơn trước.
“Ngươi nghĩ như thế nào?”
Khoa thở dài, xoa xoa hai thái dương, dù người khác nhìn không ra, nhưng việc xử lý mấy chuyện trong tộc đã bắt đầu lực bất tòng tâm. Xem ra, đã tới lúc thoái vị rồi, đôi khi có nhiều việc muốn trốn tránh cũng tránh không được.
“Những bộ lạc quanh rừng không bị ảnh hưởng, chỉ một số ít hộ bị gia lực lực thú gặm thức ăn… vì vậy chỉ có một khả năng – bọn chúng không đến từ bên ngoài.”
Tròng mắt màu lam lóe tinh quang, Y Ân vẫn trầm tĩnh như cũ.
“Ý của ngươi là, có người đã bí mật nuôi chúng?” Không hổ danh là tộc trưởng, chỉ là nhắc đến vài chi tiết đơn giản, Khoa đã đoán được ý củaY Ân.
“Đúng vậy, hơn nữa còn có khả năng, hắn ta là người trong bộ lạc.”
Dù không muốn tin có chuyện như thế phát sinh, nhưng Y Ân vẫn phải nói ra.
“…”
Nghe phỏng đoán như thế, Khoa trầm mặc thật lâu, thoáng một cái như già đi rất nhiều, trong bộ lạc lại phát sinh chuyện như thế này, thân là tộc trưởng, ông không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
“Chuyện này… nhờ ngươi đi thăm dò tiếp vậy..”
Cuối cùng, Khoa vô lực khoát tay nói. Dù sao Y Ân cũng là người được mọi người chọn làm tộc trưởng kế nhiệm, giao cho y việc này cũng yên tâm phần nào.
Y Ân gật đầu rồi ra ngoài, cho dù hắn không muốn hoài nghi bất kỳ tộc nhân nào, nhưng chuyện đã đến nước này, muốn tránh cũng tránh không được.
Đi chưa được mấy bước, đã đụng mặt với Kiều, tầm mắt hai người giao nhau rồi thu hồi, Y Ân không muốn chào hỏi người trước mặt. Trước kia, Kiều hãm hại Giang Tiều đủ kiểu, làm hắn phản cảm cực kỳ. Nhưng để lại chút mặt mũi cho tộc trưởng, hắn sẽ không biểu hiện quá rõ ràng.
“Y Ân…”
Thấy mình không được để ý tới, Kiều cắn cắn môi, không cam lòng hô lên.
“…?”
Y Ân dừng bước, quay đầu lại nhìn y, dùng ánh mắt hỏi.
“Từ lúc nào quan hệ giữa chúng ta lại biến thành thế này?Trước kia đâu phải thế!”
Kiều nắm chặt tay hình nắm đấm, lúc nói chuyện vẫn nhịn không được mang theo giọng điệu chất vấn. Hỏi như vậy, y cũng đã tự cho mình đáp án… là từ khi Giang Tiều xuất hiện, bọn họ mới dần bất hòa.
“Ngươi làm nên chuyện gì, bản thân ngươi phải tự biết rõ chứ.”
Y Ân lạnh nhạt liếc nhìn Kiều, không muốn nói rõ, tất cả mọi người đều là người thông minh.
“Ha ha ha, ta đã làm cái gì? Y Ân, ngươi nhớ kỹ, ta làm bất cứ chuyện gì, đều là vì ngươi.”
Kiều bỗng nhiên âm trầm nở nụ cười, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng không biết tại sao, lại tỏa ra một chút nguy hiểm.
“Ngươi sai rồi, mọi chuyện ngươi làm, đều vì chính bản thân ngươi.”
Y Ân nhíu mày, ánh mắt lợi hại, hắn không muốn trở thành lý do cho những chuyện sai trái củaKiều.
Giang Tiều làm xong cơm từ lâu, thỉnh thoảng trông ra phía cửa ra vào, dù vẫn chưa tới lúc ăn cơm. Mặc dù mới gặp nhau ở quảng trường, nhưng đây là lần đầu tiên, hắn thực sự khao khát muốn gặp Y Ân.
“Chúng ta không thể ăn trước sao? Y Ân trở về rồiăn sau cũngđược mà.”
Lôi để cằm lên bàn, nhìn Giang Tiều muốn phát chán, ngửi mùi đồ ăn thơm phức lại càng thấy đói bụng.
“Bằng không thì ngươi ăn trước đi.”
Giang Tiều có chút cảm giác tội lỗi nhìn Lôi, hắn biết việc giết gia lực lực thú tiêu hao nhiều thể lực đến mức nào, đoán chừng y đã sớm đói bụng cồn cào rồi. Mình chỉ lo nghĩ đến Y Ân mà quên mất điều này.
“Được rồi, ta sẽ đợi cùng ngươi!”
Lôi lườm Giang Tiều, tức giận nói, hắn mới là người không muốn phải ăn cơm một mình.
Ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Giang Tiều trong lòng vui vẻ, lập tức chạy ra nghênh đón.
“Về rồi à? Mau rửa tay ăn cơm đi.”
Mỗi ngày đều muốn lặp lại lời nói đó, nhưng hôm nay có thay đổi cách nói một chút, như là đôi mắt chẳng hạn, cứ như thê tử trông đợi trượng phu trở về, Giang Tiều không hiểu sao, cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên.
“Ừm.”
Y Ân liếc nhìn Giang Tiều, phát hiện lỗ tai của y đang đỏ dần lên. Đầu vốn dĩ đang đau vì chuyện tộc trưởng phó thác, thấy y như vậy, tâm tình bỗng chốc tốt lên hẳn.
Cuối cùng khi tất cả đã được sáng tỏ, giữa hai người lại có một chút gì đó mập mờ quấn quanh.
Lôi đem chén gõ CỐC~ CỐC~ vài cái, chán ghét nhìn hai tên gia hỏa cứ “liếc mắt đưa tình” lẫn nhau, nhìn tới nhìn lui như vậy có thể no bụng sao?Ta muốn ăn cơm!!!
“Trong nồi còn hầm súp cách thủy, để ta đi xem sao.”
Bị Lôi phá đám, gõ mấy cái như vậy, không khí mập mờ, lãng mạn gì đó biến đâu mất, Giang Tiều nhanh chóng chuồn vào phòng bếp luôn.
Y Ân nhàn nhạt liếc qua, suy nghĩ có nên đá tên gia hỏa chướng mắt này đi ngay hay không! Hắn có tâm can thế nào, bản thân mình chẳng phải đã biết thừa rồisao?
Đến lúc ngủ, Giang Tiều bắt đầu khẩn trương, tuy “cùng giường chungchăn gối” đã lâu, mặc dù chưa nói rõ, nhưng chả phải quan hệ bây giờ của hai người đã không còn như trước nữa sao?…
“Sao còn chưa ngủ nữa?”
Y Ân kỳ quái nhìn Giang Tiều ở bên giường, lỗ tai vừa bớt đi một chút lại bắt đầu đỏ trở lại, tên này không biết lại đang nghĩ gì trong đầu.
“Á…vậy đi ngủ thôi…”
Giang Tiều hàm hàm hồ hồ đáp lời, lập tức leo lên giường nằm.
Thẳng đến khi trăng treo giữa trời, Giang Tiều vẫn trừng mắt ếch nhìn nóc nhà, làm sao cũng không ngủ được.Người trong mộng nằm kề bên, nói rằng không có chút khinh niệm (suy nghĩ đen tối) nào thì chắc chắn là dối trá. Trong đầu quay về thế giới hiện đại, nhớ lại cái thời mà hắn còn vụng trộm xem “hàng cấm”, thân thể lại càng không thể khống chế,bắt đầu nóng lên…
“Y Ân à…?”
Trong bóng tối, hắn chăm chú nhìn nửa phần thân thể ở phía bên kia giường.
Không có tiếng ai trả lời, cả căn phòng đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người, Giang Tiều nép thân mình về, con ngươi trong bóng đêm như tỏa sáng.
Khi tình cảm được đáp lại, thân thể tựa hồ cũng bắt đầu hùa theo, trong lòng dần dần dâng lên một ngọn lửa tình nóng rực, cổ họng khát khô, gấp rút muốnđược giải tỏa.
Hắn lặng lẽ co người, tay như bị ma ám, chậm rãi lần mò ở dưới…
Năm ngón tay không được thuần thục mà giữ lấy, nhịp thở bắt đầu tăng dần lên, một cảm giác khó tảtràn ngập cả thân người, làm cho hắn quên đi tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Khẽ nhếch miệng, thốt ra một cái tên… “Y Ân…”
Thân thể như một mảnh lông vũ càng bay càng cao, đến khi đạt đến chỗ cao nhất, lại chậm rãi rơi xuống, ý thức dần dần thanh tỉnh trở lại.
Giang Tiều lại mở to mắt một lần nữa, không ngờ lại bắt gặpmột đôi con ngươi sáng ngời đang nhìn mình, cái màu lam thâm thúy như biển cả kia, luôn lấp lánh như có sóng gợn nhịp nhàng.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân như một cái thuyền nhỏ, lãng du trong cái biển cả mênh mông kia, không cách nào thoát ra được.
Đợi đến lúc thanh tỉnh hoàn toàn, cảm giác thẹn thùng mới mọc cánh bay về, toàn bộ thân thể Giang Tiều cứng ngắc, bên tai vang lên giọng nói rầu rĩ… “Bị phát hiện rồi!”
Hắn lập tức nhắm mắt lại, ô ô, làm sao lại nhịn không được vậy nè? Mất mặt chết đi được! Y Ân sẽ nghĩ gì đây, sẽ phản ứng như thế nào đây…
Vất vả lắm, hai người mới có một chút tiến triển, đừng vì chuyện này mà đổ bể chứ!!!
Tiếng thở dồn dập truyền vào tai Giang Tiều, mới đầu hắn còn tưởng là của mình, nhưng sau đó lại phát hiện có gì đó không đúng. Cổ cảm nhận làn hơi thở ấm áp, mùi hương quen thuộc tràn ngập khắp khoang mũi…
“Ngủ.”
Thanh âm của Y Ân vẫn nhàn nhạt, không biết có phải là do đang bực dọc hay không, mà lộ ra một chút áp lực ẩn hàm trong đó.
“…”
Giang Tiều vẫn giả chết như cũ, không nhúc nhích, âm thầm tự thôi miên chính mình, chưa có chuyện gì xảy ra, chưa có chuyện gì xảy ra…
Có thứ gì đó tiến tới bên môi, mềm mại và ôn nhu, nhẹ nhàng cọ xát hai cái, nhưng lại thối lui nhanh chóng.
Hồi lâu sau, Giang Tiều mới nghĩ ra, hình như mình được hôn! Không phải ở trán, cũng không phải ở má, mà là trên môi nha.
Giang Tiều lập tức chìm đắm trong trong vui sướng, bay bổng, hắn luôn có cảm giác không chắc chắn một chút nào, nhưng nụ hôn này lại kéo hắn về lại với mặt đất, tâm hồn bắt đầu an ổn triệt để.
Không biết qua bao lâu, Giang Tiều lại nhẹ giọng hỏi… “Y Ân, ngủ rồi sao?”
Bốn phía vắng vẻ, vẫn không có tiếng trả lời, Giang Tiều quan sát một hồi, sau đó cố lấy hết toàn bộ dũng khí của mình, nhanh chóng hôn lên đôi môi mỏng ở đằng kia một cái.
Rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn, y đi ngủ, bên môi còn mang theo nụ cười, như một con mèo ngốc nghếch lần đầu trộm được cá.
Chờ hắn chìm sâu vào giấc ngủ, Y Ân mới chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái tên có khuôn mặt cực kỳ bình thường kia, im lặng… Tên này có đôi khi thật đúng là… Hắn không biết rằng, thú nhân giống đực dù có đang ngủ đi nữa, cũng luôn luôn giữ cảnh giác hay sao…
Nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong sảnh, quả nhiên, tên Lôi kia cũng không ngủ!
Nếu thật muốn làm cái gì đó, nhất định phải “giải quyết” y đầu tiên, Y Ân hạ quyết định lần nữa!