Thành phố đã lên đèn, tốc độ di chuyển chậm rì rì khiến Ngụy Tuần cảm thấy sốt ruột một cách khó hiểu, trái tim đập thình thịch như đang gõ trống trong lồ ng ngực. Đủ những loại âm thanh ồn ào hỗn tạp trên đường khiến con người ta bức bối không thể tả.
Trời đã tối, mà cô vẫn đang chờ anh. Bây giờ cũng đã qua giờ cơm tối, hai mẹ con cô hẳn là đã rất đói bụng.
Điện thoại đổ chuông, là trợ lí Trần gọi tới.
“Sếp Ngụy, tôi vừa nhận được cuộc gọi của vệ sĩ báo rằng Phùng Triều đã bỏ chạy trên đường đến đồn cảnh sát.”
Ngụy Tuần cau mày: “Cho người đi tìm anh ta.”
“Vâng.”
Từ một nơi sâu thẳm nào đó trong lòng anh bỗng dưng trở nên hoảng loạn. Anh liền gọi lại cho trợ lí Trần, giọng nói xen lẫn sự căng thẳng khác thường: “Anh ta bỏ trốn ở đâu?”
“Ở đường Phong Lâm.”
Nơi đó chỉ cách trường Đại học C hai con đường, chỉ cần rẽ vào đầu con phố nhỏ, đi chưa đầy mười phút nữa là đến tiệm sách Sơn Hổ.
“Cho người đến tiệm sách, mau lên!”
Phía sau vang lên tiếng còi xe thúc giục, trái tim Ngụy Tuần bắt đầu run lên dữ dội. Đèn xanh lại bật lên, dòng xe cộ trước mắt đã di chuyển. Anh nhấn ga, phóng nhanh trên còn đường vừa mới thông thoáng.
Không có chuyện gì, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.
Đây chỉ là suy đoán của anh mà thôi, sẽ không có ai làm tổn thương cô hết.
Sao anh có thể để người khác làm tổn thương cô cho được.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi của cuộc đời, Lí Mộ đã trải qua ba lần từ biệt.
Lần đầu tiên là hồi cô còn nhỏ, thật ra cô không nhớ rõ cụ thể tình hình hôm ấy, chỉ nhớ mang máng rằng cô cứ lẽo đẽo đi theo sau bố mình suốt cả đường mà không chịu dừng lại. Bố cô bèn ngồi xổm xuống, xoa đầu cô và mỉm cười khoe hàm răng trắng tinh: “Tiểu Mộ à, bố đi hái hoa đào cho con nhé, con ngoan ngoãn theo mẹ đi nào.”
Lí Mộ luôn là một cô bé biết vâng lời. Cô đứng trên còn đường mòn nhìn bóng lưng cao lớn của bố cô đi xa dần, cho đến khi mất hút. Mẹ cô dắt tay cô về nhà, cô vẫn liên tục ngoái đầu lại nhìn theo hướng bố cô rời đi, mà không hề biết rằng lần từ biệt đó sẽ là mãi mãi.
Mẹ cô nói là bố cô đã đi đến một nơi không còn muộn phiền âu lo, và sẽ ở đó chờ họ. Họ phải sống thật vui vẻ, sau đó mang theo niềm vui đến ngày đoạn tụ. Cô đã khóc trong vòng tay của mẹ mình cho đến lúc thiếp đi. Nửa đêm tỉnh giấc, cô nhìn thấy mẹ mình đứng bên cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn không còn sức sống.
Lần thứ hai, khi đó cô đã là một thiếu nữ hiểu chuyện. Mẹ cô nằm triền miên trên giường bệnh, cái chết đã không còn là một điều quá đau khổ đối với bà. Mặc dù trong lòng vẫn còn điều trăn trở, nhưng bà đã chẳng còn gì phải nuối tiếc: “Tiểu Mộ, mẹ có lỗi với con, mẹ không thể bên con được nữa. Mẹ nhớ bố con quá, mẹ phải đi đoàn tụ với ông ấy trước đây.”
Mẹ cô nói rằng cuộc đời của bà rất viên mãn.
Bà được ở bên người mình yêu, được làm những điều mình muốn, sống rất nghiêm túc, không có gì phải hổ thẹn. Cuộc đời của bà tuy ngắn ngủi, nhưng bà đã cảm thấy rất mãn nguyện. Điều duy nhất khiến bà canh cánh trong lòng là mong sao cô có thể sống mạnh khỏe và vui tươi. Hai vợ chồng bà sẽ chờ cô ở một nơi bình yên vô lo.
Lần thứ ba, cô đã trưởng thành. Ông nội cô tuổi cao, trải qua mấy chục năm sóng gió cuộc đời, nay đã rất thanh thản. Ông linh cảm được rằng mình sắp về với ông bà tổ tiên, cho nên lúc tỉnh táo, ông đã dặn cô hãy trồng trước mộ ông một cái cây, bởi vì ông thích nhất là ngồi hóng mát dưới tán cây.
Ai rồi cũng sẽ phải đối mặt với cái chết. Mẹ cô miêu tả rằng nó không hề đau đớn như chúng ta tưởng. Cô đã lần lượt tiễn biệt ba người thân nhất của mình, cứ ngỡ là bản thân giỏi chịu đựng sự li biệt hơn người khác. Tuy nhiên, khi ngày này lại đến, cô vẫn chỉ cảm thấy đau đứt ruột đứt gan.
Thế giới trước mắt trở nên mơ hồ, cô ngã trong vũng máu, giãy giụa một cách yếu ớt, và cố hết sức kêu lên nhưng lại chỉ có thể phát ra những tiếng thều thào: “Cứu… cứu…”
Ai có thể cứu được con của cô bây giờ?
Họ còn chưa gặp mặt thì sao có thể nói lời chia xa được?
Cảnh tượng cuối cùng mà cô nhìn thấy trước khi ý thức biến mất, đó là Ngụy Tuần đang chạy bạt mạng về phía cô.
Hận sao? Giây phút này, cô chỉ hi vọng anh có thể cứu được đứa con của họ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật sáng ánh đèn, y tá vội vàng ngăn Ngụy Tuần lại: “Người nhà vui lòng chờ ở bên ngoài.”
Cánh cửa lớn cửa phòng mổ đóng lại đánh “cạch” một tiếng, anh đã không nhìn thấy được bóng dáng của cô cô nữa. Cả thế giới bỗng chốc tối sầm, toàn thân anh như bị rút hết sức lực. Anh dựa vào tường, ngồi bệt xuống đất, run rẩy một cách không tài nào kìm chế được.
Cô sẽ ổn thôi, cô nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Trợ lí Trần tất tả chạy tới, từ xa đã trông thấy Ngụy Tuần đang ngồi thẫn thờ trên sàn nhà trước phòng mổ, quần áo và hai tay anh dính đầy máu tươi.
Anh ta đi đến gần, nhìn thấy nước mắt rơi anh rơi xuống bàn tay, hòa vào máu rồi biến mất.
Bao nhiêu lời muốn nói nghẹn lại trong lồ ng ngực, anh ta chỉ có lặng lẽ nhìn người đàn ông giống như thể đã mất đi cả thế giới của mình.
Lí Mộ đã có một giấc mơ.
Cảnh tượng trong mơ hoàn toàn trắng xóa, không có gì cả.
Một tia sáng chói lóa chiếu vào mắt cô khiến cô không mở mắt ra được. Cô cứ chạy mải miết, không ngừng tìm kiếm gì đó. Cuối cùng, cô nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ ngồi dưới gốc cây đa phía trước. Hai mắt cô cay xè, vội vã chạy tới gần.
Bóng dáng bé nhỏ ấy cực kỳ cảnh giác, cô còn chưa đi đến gần, cô bé đã quay đầu lại, khuôn mặt bầu bĩnh, tóc buộc hai bên rất đáng yêu. Vẻ ngây thơ non nớt của cô bé khiến trái tim người ta tan chảy, chỉ muốn ôm con bé vào lòng mà cưng nựng, muốn đặt hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất trước mặt con bé.
Cô bé nhăn mày, chậm rãi nói: “Cô là ai?”
Cô đau lòng khôn tả, lại cười ra nước mắt: “Là mẹ đây con.”
Cô nhóc lắc đầu: “Con không có mẹ. Bố con không cần con, mẹ con cũng không cần con, con chẳng biết phải đi đâu cả.”
“Con ơi, mẹ cần con mà.” Cõi lòng tan nát thành từng mảnh, cô muốn đến gần hơn nhưng cô bé đã lũn chũn chạy ra đằng sau cái cây to. Một luồng ánh sáng rọi xuống, cô trơ mắt nhìn con bé biến mất.
“Con ơi… con ơi…”
Lí Mộ mở bừng mắt, nước mắt trào ra như vỡ đê, cơn đau dữ dội trên người ập đến, song chẳng bằng một phần nghìn nỗi đau trong lòng.
“Tiểu Mộ, đừng sợ, anh đây.” Một bàn tay to lớn và ấm áp ôm lấy cô, mùi vị quen thuộc vấn vít xung quanh cô. Giọng nói khàn đặc của cô mang theo một tia hi vọng cuối cùng: “Ngụy Tuần, con của chúng ta không sao chứ?”
Người anh run lên, hồi lâu không mở miệng trả lời.
Cô cảm thấy trên cổ đột nhiên ẩm ướt và mát lạnh, lại run giọng hỏi lần nữa: “Con không sao chứ?”
“Tiểu Mộ…” Anh vùi mặt vào cổ cô, giọng nói nghẹn ngào. Khoảng cách giữa họ rất gần, cô nghe rõ tiếng thở d ốc đau đớn của anh. Nước mắt hai người hòa vào nhau trên mái tóc rối bời của cô. Cô khăng khăng hỏi lại lần nữa: “Ngụy Tuần, con không sao chứ?”
“Anh nói với em là con không sao đi mà.”
Đôi tay yếu ớt của Lí Mộ không thể đẩy được cơ thể nặng nề của anh. Cô òa khóc nức nở, nước mắt thi nhau chảy dài trên má: “Anh nói cho em biết là con không sao đi mà.”
Tiếng khóc của cô như lưỡi dao khoét vào tim anh, mà anh lại chỉ biết gọi tên cô hết lần này tới lần khác.
Anh ước mình có thể trả lời câu hỏi của cô, nói với cô rằng con của họ vẫn khỏe mạnh bình an.
Tiếng khóc tang thương vọng ra phòng khách bên ngoài. Ngụy Vi nắm chặt tay Từ Nhược Chi, không cầm được nước mắt: “Mẹ ơi…”
Hai mắt Từ Nhược Chi đã đỏ hoe, bà vỗ nhẹ vào tay cô ấy, mà không nói gì. Ngụy Diễn đứng ngoài phòng bệnh, tuy cách hai cánh cửa mà vẫn nghe thấy tiếng khóc xé lòng kia.
Trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Có người chào đón niềm hi vọng, nhưng cũng có người chào đón nỗi tuyệt vọng.
Cuộc sống có những thăng trầm, và cực kỳ công bằng.
Song đối với một số người, đó lại là sự tàn nhẫn mang tính hủy diệt.
Sau khi khóc đến kiệt sức, Lí Mộ thiếp đi. Ngụy Tuần nắm lấy đôi tay gầy guộc của cô, không muốn buông ra. Bác sĩ đến kiểm tra tình hình của cô, cũng không quấy nhiễu đến họ. Từ Nhược Chi bước vào gọi anh: “Con đi ăn chút gì đi, để mẹ ở đây trông cho.”
Anh cất giọng khàn khàn kiệt quệ: “Con không đói mẹ ạ.”
Bà ấy lại khuyên: “Con thế này thì làm sao có sức chăm con bé. Nghe mẹ, ăn chút gì đi đã.”
Ngụy Tuần bỏ ngoài tai những lời bà ấy nói, vẫn không buồn nhúc nhích. Từ Nhược Chi thở dài, đành phải đi ra.
Lí Mộ đã ngủ rất lâu. Lúc tỉnh dậy, căn phòng ngập tràn ánh nắng, mắt cô vừa sưng vừa đau, thậm chí không mở ra được. Bàn tay cô đang được bao bọc trong đôi bàn tay ấm áp, khô ráo mà cô đã quen dựa dẫm vào nhất. Cô cố gắng rút tay ra, vết thương ở bụng dưới lại bắt đầu đau, nhưng vẻ mặt cô chẳng hề có biểu cảm gì.
Ngụy Tuần thấy trong tay mình trống rỗng, vội đứng dậy hỏi: “Em khó chịu ở đâu à, Tiểu Mộ?”
Cô từ từ nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt.
Anh đưa tay định sờ trán cô để xem cô có bị sốt hay không, tuy nhiên vừa chạm vào cô liền tránh đi. Tay anh rơi xuống gối đầu, chạm vào tóc cô.
Ngụy Tuần cố trấn tĩnh, đồng thời cố gắng khiến giọng nói của mình như bình thường: “Tiểu Mộ, em muốn ăn gì? Bác sĩ nói là em chỉ có thể ăn cháo. Anh gọi cho em món cháo rau củ quả mà em thích nhất nhé?”
Cô vẫn không hé răng. Sự im lặng đó khiến anh bỗng cảm thấy sợ hãi.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói: “Anh đi đi, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Ngụy Tuần chợt khựng người, nhưng Lí Mộ vẫn đang nhắm mắt nên không nhìn thấy được điều đó. Vẻ mặt vẫn cô lạnh tanh.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện bèn nhẹ nhàng gõ cửa. Ngụy Vi bước vào, theo sau cô ấy là Hứa Thiên Nhất và Tiết Bán Mộng biết tin liền vội vã đến thăm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lí Mộ mở mắt ra, nét mặt cô cuối cùng cũng dịu đi khi trông thấy người quen.
Tiết Bán Mộng đi đến bên giường bệnh của cô, không biết nên nói gì cho phải. Giờ phút này có nói gì cũng sẽ chọc vào vết thương vẫn đang rỉ máu của cô. Cô ấy chỉ dịu dàng hỏi: “Em có đói không, Tiểu Mộ?”
Cô gật đầu: “Em hơi đói ạ.”
“Vậy để chị đi mua đồ ăn cho em. Em muốn ăn gì?”
“Cháo hoa là được ạ.”
Tiết Bán Mộng đáp “ừ”, lại nhìn thoáng qua Ngụy Tuần đang đứng bên cạnh, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh. Trong bầu không khí bức bối, Ngụy Vi hết nhìn Lí Mộ lại nhìn Ngụy Tuần, cảm thấy đau buồn đến độ không thở nổi. Hứa Thiên Nhất mặc dù lo lắng nhưng cũng không biết nên làm gì trong tình huống này, mãi đến khi Lí Mộ gọi tên cậu: “Thiên Nhất à.”
Cậu mới đi đến trước giường bệnh: “Chị Tiểu Mộ, em đây ạ.”
“Chị muốn đổi sang phòng bệnh bình thường, phiền em có thể nói với bác sĩ một tiếng được không?”
Nghe thấy vậy, Ngụy Tuần không khỏi hoảng sợ. Anh lập tức ngồi xổm xuống bên giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô và bất lực cầu xin: “Tiểu Mộ, xin em đừng như vậy.”
Cô muốn rút tay ra mà không được, đành dửng dưng để mặc anh cầm tay mình như thế. Đoạn, cô nói tiếp với Hứa Thiên Nhất: “Điện thoại và túi xách của chị vẫn để ở tiệm sách. Sau khi em nói với bác sĩ thì đi đến tiệm sách hộ chị một chuyến, rồi cầm thẻ của chị đi thanh toán viện phí. Làm phiền em nhé, Thiên Nhất. Ở đây chị không có người quen nào cả.”
“Chị Tiểu Mộ…” Hứa Thiên Nhất vừa đau lòng vừa xót xa.
Bàn tay Ngụy Tuần càng siết chặt hơn. Có điều, cô dường như không hề nhìn thấy anh. Nói liền một mạch khiến Lí Mộ thấm mệt, cô nhắm mắt lại, toàn thân rã rời.
Cuối cùng, cô nói: “Thiên Nhất, làm phiền em nhé!”