“Cô Lí Mộ, cô không sao chứ?”Anh chìa tay ra và nhìn cô đầy lo lắng.“Không sao ạ.”Gió đêm hơi lạnh, Lí Mộ ngây người nhìn bàn tay với những khớp xương rõ ràng.
Cô vẫn còn nhớ như in hơi ấm từ trước đống lửa vào tối hôm đó.
Thế là cô thấp thỏm chùi tay vào quần áo thật cẩn thận rồi mới nắm chặt lấy tay anh.Ngụy Tuần khẽ kéo mạnh cô lên một cái, đợi cô đứng vững, anh mới lặng lẽ buông tay ra.Anh cầm điện thoại di động, bật đèn pin lên chiếu sáng cho cô.“Ở đây hơi tối, cô đi cẩn thận nhé.”Cô gật đầu, nhìn kĩ đường dưới chân, đồng thời lẳng lặng đưa tay ra sau lưng, vẫn giữ nguyên trạng thái nắm chặt như vừa rồi.Thấy hai người một trước một sau trở về, Ngụy Diễn tỉnh bơ hỏi: “Anh à, vừa rồi anh đi đâu thế?”“Đi giải sầu.”Thấy anh trai không nói thêm điều gì, anh ta cũng chẳng buồn hỏi nữa.Lí Mộ ngồi xuống chỗ cũ, Ngụy Diễn ngồi vào chỗ của Ngụy Tuần: “Em gái Lí Mộ à, tôi hỏi em cái này nhé.
Tại sao những anh chàng kia, có người đeo thắt lưng, có người lại không đeo?”“Đó là thắt lưng hoa.
Người nào đeo thắt lưng có nghĩa là anh ta đã có đôi có cặp, người nào không đeo thì có nghĩa là họ vẫn còn độc thân.
Anh ta phải thể hiện tài hoa và sức quyến rũ của mình để chiếm được trái tim cô gái thì mới có thể được tặng thắt lưng hoa.”“Hóa ra là vậy.”Ngụy Tuần ngồi xuống băng ghế của Ngụy Diễn, khoảng cách giữa họ cũng không tính là xa.
Ánh mắt của cô giống như vô tình lướt qua người anh, thấy anh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Không biết anh đã nhìn thấy gì mà khóe miệng lại cong lên một nụ cười nhạt.
Ngón tay chạm nhẹ lên màn hình, như đang trò chuyện với ai đó.Đó thật sự là niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng, ban đầu cô cũng vui lây, nhưng sau đó một cảm giác buồn man mác len lỏi vào trong tim cô.Cô chợt cảm thấy rất hâm mộ, hâm mộ người nọ có thể khiến anh vui như vậy.
Trời đã về khuya, bố của A Tranh đến đón cô ấy về.
Lí Mộ cũng đứng dậy chào tạm biệt Trương Trí Viễn.Ngay lúc cô đang xoay người chực rời đi thì Ngụy Tuần bỗng gọi to: “Cô Lí Mộ.”Cô nhìn anh bằng ánh mắt thắc mắc.
Anh lấy ra một chiếc bút máy, ngó nghiêng nhìn bốn phía tìm tờ giấy trắng, rồi viết xuống một dãy số.“Đây là số điện thoại của tôi, sau này cô có đến thành phố C hoặc cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi nhé.
Thực sự rất cảm ơn cô đã cứu mạng Ngụy Diễn.
Nếu như tôi có thể giúp được gì cho cô, xin cô đừng khách sáo.”“Anh khách khí quá rồi.” Cô chần chừ hồi lâu mới nhận lấy mảnh giấy từ tay anh.“Tạm biệt em gái Lí Mộ, sau này đến thành phố C tìm tôi cùng đi chơi nhé.”Ngụy Diễn nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt Lí Mộ, còn Ngụy Tuần tươi cười nhìn cô.“Tạm biệt.”Nói đoạn, cô quay người rời đi.Khi cô về đến căn nhà vắng lặng của mình, mảnh giấy trong tay như nặng tựa nghìn cân.
Nét chữ viết bằng bút máy đập vào mắt cô, cô vội vàng tìm sổ ghi chú, cẩn thận chép lại họ tên và số điện thoại vào sổ.“Ngụy” của ngụy chinh, “Tuần” trong tuần hoàn.Cô lẩm nhẩm hai chữ này, lại cảm thấy trống rỗng mờ mịt.Ánh đèn le lói cùng với trái tim bấn loạn, cuộc sống êm ả của cô đã không còn tĩnh lặng như trước kia nữa.Máy bay đáp xuống thành phố C vào lúc bảy giờ tối, khi hai anh em về đến biệt thự nhà họ Ngụy thì đã qua giờ cơm tối.Ngụy Vi nghe thấy tiếng xe nên chạy ù ra đón họ, khuôn mặt tròn trịa, dáng người đáng yêu, vừa cười một cái liền lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, chẳng khác gì một chú chim khách mừng rỡ bổ nhào đến trước mặt hai người họ: “Anh Cả, cuối cùng anh cũng đã về rồi.”Ngụy Tuần nhìn Ngụy Vi với vẻ mặt đầy cưng chiều, và nói: “Lúc anh không ở nhà, em có phá phách chọc giận mẹ không đấy?”Ngụy Vi bĩu môi: “Em đâu phải là anh Hai.”Ngụy Diễn ỉu xìu đi phía sau, cố ý đanh mặt nói: “Con bé này ăn nói kiểu gì đấy, phải tôn trọng anh Hai của em chứ.”Ngụy Vi vội vàng kéo cánh tay của Ngụy Diễn, hết lời nịnh nọt: “Vâng, anh Hai kính mến của em ơi, anh có mua quà cho đứa em gái dễ thương này của anh không ạ?”“Có, nhưng nếu em không năn nỉ anh, chắc chắn anh sẽ không cho em đâu.”Từ Nhược Chi sai phòng bếp bưng thức ăn bày lên bàn.
Nhìn ba người con của mình đi tới, khuôn mặt được chăm chút kỹ lưỡng của bà ấy đượm nét cười.“Mẹ ơi, bọn con về rồi ạ.” Ngụy Diễn mang theo nụ cười tươi roi rói đi đến trước mặt Từ Nhược Chi, niềm nở ôm chầm lấy mẹ mình một cái.
Từ Nhược Chi vỗ lưng của anh, giả vờ trách: “Chỉ biết ham chơi, thêm rắc rối cho anh Cả của con thôi.”Ngụy Diễn đã quen thói khéo miệng lấy lòng Từ Nhược Chi: “Con đâu có ham chơi, là con vượt trăm cay nghìn đắng mang mật ong về cho mẹ mà.
Mỗi một giọt đều chứa đựng tình yêu của con dành cho mẹ đấy.”Ngụy Tuần cười trừ, Từ Nhược Chi không muốn nghe anh ta lải nhải: “Được rồi, đừng già mồm nữa.
Ông nội đang ở trong phòng sách đợi các con đấy, mau vào chào rồi mời ông nội xuống dùng cơm đi.”“Ông nội vẫn chưa ngủ ạ, con sắp chết đói đến nơi rồi, hay là ăn cơm trước đã.” Ngụy Diễn định đi vào phòng ăn, nhưng đã bị Từ Nhược Chi túm áo quần giữ lại.“Ông nội đang đợi kia kìa, con đi mau đi.”Ngụy Vi hả hê cười nói: “Có người đang sợ bị dạy dỗ.”“Được rồi, đi nào.” Thấy hai em của mình lại muốn đấu võ mồm, Ngụy Tuần liền dẫn đầu đi lên lầu, Ngụy Diễn đành theo sau, cùng anh “chia nhau” bị ăn mắng.Ngụy Tuần không sống ở biệt thự nhà họa Ngụy, ăn cơm xong, anh lái xe về căn hộ của mình.
Từ Nhược Chi tiễn anh ra cửa, càm ràm: “Đã muộn thế này rồi còn cứ đòi về bằng được.”“Để ngày mai tiện đến công ty hơn mẹ ạ.
Mẹ vào nhà đi, con về đây.” Tài xế đã giúp họ đỗ xe ngay cổng, anh cầm lấy chìa khóa, chào tạm biệt Từ Nhược Chi.Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi, mẹ anh nhìn theo cho đến khi khuất dạng mới trở vào nhà.Về đến căn hộ, Ngụy Tuần vừa khéo lại nhận được tin nhắn Wechat của Trịnh Yến Yến.Trịnh Yến Yến: ‘Anh về đến nhà chưa?’Anh gọi thẳng cho cô ta, điện thoại đổ chuông hai tiếng liên tiếp.Ngụy Tuần bất giác nhếch khóe miệng: “Anh về đến nhà rồi.”“Ừ, vậy tốt rồi, mệt nhừ rồi phải không? Anh nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Ở đầu dây bên kia, Trịnh Yến Yến đang đứng bên bờ sông lộng gió đêm.
Cô ta nhận ra sự uể oải của Ngụy Tuần, nên không muốn quấy rầy anh.“Ừ.” Anh im lặng một lúc mới nói: “Khi nào em rảnh thì chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé, anh có quà cho em đây.”Cô ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng chốt lịch hẹn: “Cuối tuần này đi.”Ngụy Tuần: “Ừ, ngủ ngon.”“Ngủ ngon.”Trịnh Yến Yến cúp điện thoại.
Một người đàn ông sải bước đi tới khoác áo choàng lên vai cô ta, dịu dàng nói: “Chúng ta về đi, ở đây gió lớn quá.”Cô ta khẽ đáp lại một tiếng, rồi nép vào trước ngực anh ta, sau đó hai người rời đi.Ngụy Tuần đặt điện thoại xuống, nhìn bộ trang phục truyền thống của người Di đang để trên bàn, lại nhớ đến cô gái kiệm lời và chân thật ở trong rừng tối hôm qua.Nếu còn sống thì sẽ dốc hết sức không để bản thân phải hối hận.
Liệu anh có cơ hội đó không?Bản Lão An lại khôi phục sự bình yên trước kia.Dạo gần đây, Đại La đang thêu thắt lưng hoa.
Cô ấy hi vọng có thể mau chóng hoàn thành và rất mong chờ nó sẽ thật hoàn mỹ.
Bởi vậy, cô ấy đang dồn hết tâm trí vào việc thêu thắt lưng đến nỗi quên ăn quên ngủ.
Vì trúng tiếng sét ái tình của chàng thanh niên A Hổ thường xuyên đến tìm gặp mình, nên Đại La đã trốn trong nhà của Lí Mộ để bí mật thêu thắt lưng do sợ A Hổ nhìn thấy.Còn Lí Mộ cứ thơ thẩn như người mất hồn, ngay cả Đại La đang say sưa thêu thắt lưng hoa cũng nhận ra sự khác thường của cô.“Tiểu Mộ, hình như dạo này cậu có điều gì không vui à.”Thậm chí A Tranh đang ôm vết thương lòng sau khi chia tay với Trương Trí Viễn cũng đã nhận ra điều đó.
Cô ấy ôm mặt hỏi với giọng thắc mắc “Tiểu Mộ, tại sao cậu lại không vui?”Lí Mộ không phải là một cô gái có tính cách cởi mở, cũng không phải là người đa sầu đa cảm.
Phần lớn thời gian cô đều mỉm cười nhẹ nhàng và bình thản đối mặt với cuộc sống.Cho dù là Đại La hay A Tranh cũng rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của cô.Lí Mộ không biết đây gọi là buồn bã hay là mất phương hướng.
Cô luôn nhớ tới Ngụy Tuần, nhớ đến hình ảnh anh điềm tĩnh đứng sau tòa nhà dạy học; anh nắm tay cô trước đống lửa; anh lặng yên ngồi uống trà trên căn nhà cây; anh giúp cô thoát khỏi nguy hiểm; anh cúi đầu buồn bã; anh kéo cô đứng dậy khỏi mặt đất.Chỉ với vài ngày ngắn ngủi mà cô đã có thể tìm được rất nhiều sự việc để nhớ về anh.
Tuy họ mới tiếp xúc ít ỏi dăm ba lần, nhưng hình ảnh của anh trong đầu cô lại cực kỳ sống động.Việc đặt một người vào trong lòng mình đơn giản vậy sao? Lý Mộ chẳng biết phải trả lời câu hỏi của hai cô bạn thân này như thế nào.
Thật ra, không phải cô đang buồn, mà chỉ là đang nhớ nhung mà thôi.Cô đang nhớ về một người mà có lẽ sẽ không thể gặp lại anh nữa.Đến buổi chợ phiên ở thị trấn dưới núi, A Hổ mời Đại La đi chợ cùng mình.
Cô ấy ngại, bèn kéo Lí Mộ đi cùng.
Lúc đến thị trấn, Lí Mộ biết ý nên tế nhị tránh mặt, nói rằng sẽ đợi hai người ở tiệm sách.Tiệm sách rất nhỏ, bên trong đa số toàn là học sinh.
Lí Mộ cầm quyển sách ngồi một mình trong góc, một lúc lâu mới lật được một trang.Hai cô bé trông có vẻ là học sinh đang chụm đầu vào điện thoại di động và xì xào bàn tán.
Trong tiệm sách rất yên tĩnh, Lí Mộ thỉnh thoảng lại nghe được cuộc nói chuyện của họ.“Làm sao cậu biết anh ấy có thích cô gái khác không?”“Cậu nhìn danh sách bạn bè của anh ấy đi.”Lí Mộ không có ý định nghe trộm, nhưng ba những từ “danh sách bạn bè” cứ thế vô tình lọt vào tai cô.Cô liền đặt quyền sách trong tay xuống, đi ra khỏi tiệm sách.
Đối diện tiệm sách là một cửa hàng điện thoại di động được trang trí khá ổn.
Lí Mộ bước vào cửa hàng.Hồi còn đi học, cô dùng một chiếc điện thoại di động nút bấm đời cũ, nhưng sau đó chẳng có ai để liên lạc, điện thoại thường để đến khi hết pin, tự động tắt nguồn, chỉ khi nào cần gọi cho ai đó thì cô mới lấy ra.Lí Mộ bước vào cửa hàng, trong tủ kính trưng bày toàn những mẫu điện thoại di động thông minh đời mới.
Cô xem giá tiền, sau đó gần như không hề do dự, dứt khoát chỉ vào một mẫu điện thoại và nói với nhân viên bán hàng: “Tôi lấy cái này.”Một lát sau, Lí Mộ cầm một chiếc điện thoại di động màu trắng đi ra khỏi cửa hàng, rồi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.
Có đám mây đen kịt đang kéo đến che khuất vầng thái dương.
Cô trở lại góc khuất trong tiệm sách, cứ nắm chặt rồi lại buông chiếc điện thoại ra.Dãy số đó cô vẫn nhớ rõ mồn một trong đầu.
Lí Mộ mở thanh công cụ tìm kiếm trên Wechat, chăm chú và chậm rãi nhập vào mười một chữ số Ả rập kia.
Sau khi kiểm tra lại cho chắc chắn, cô nhấn vào chỗ tìm kiếm, một khung thông báo nhanh chóng hiện ra: Người sử dụng không tồn tại.Giây phút ấy, cô cảm thấy vô cùng mất mát.Cô không dám gọi cho anh, càng không dám nhắn tin.
Biết nói gì đây? Hai người không quen không thân, cùng lắm cũng chỉ coi như là có biết nhau, nếu tùy tiện gọi một cú điện thoại hoặc gửi tin nhắn thì thật đường đột.
Cô nghĩ bụng, hay là kết bạn Wechat với anh.
Mặc rằng làm thế cũng rất ngại, nhưng cô sẽ không làm phiền anh, lại có thể thi thoảng xem hoạt động của anh trong vòng tròn bạn bè.Cô chỉ muốn biết được chút ít tin tức của anh từ phương xa mà thôi.Trời bỗng đổ mưa to như trút, Lí Mộ bị kẹt trong tiệm sách không thể đi đâu.Cơn mưa rào nhanh đến mà cũng mau tạnh, Lí Mộ ôm hai quyển sách đi ra khỏi tiệm.Cô gọi điện thoại cho Đại La nói rằng chuẩn bị đi tìm hai người họ.
Con đường sau cơn mưa trở nên lầy lội, Lí Mộ cúi đầu bước đi, không chú ý có người gọi cô từ đằng sau.Khi cô vẫn đang cất bước, thình lình có một người xuất hiện, đứng chắn trước mặt cô.
Anh ta mặc sooc, áo sơ mi hoa.
Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo.“Tiểu Mộ, vừa nãy tôi gọi cậu mãi mà sao cậu không trả lời?”.
Danh Sách Chương: