“……”
Rạng sáng ba bốn giờ, trời chưa sáng hẳn.
Taiya bị bỏ lơ ôm một bụng nghi hoặc và lửa giận không có chỗ xả, giận dỗi nằm quay lưng với hắn. Bóng dáng Danco và McKee như bánh xe quay vòng trong đầu nó, không cách nào an tâm được. Nó suy đi nghĩ lại, rồi bất chợt xoay người.
Đống lửa phác họa đường nét của Kleist, vòng sáng bao bọc hơi hơi run rẩy.
Taiya ngây ngẩn cả người.
Trong trí nhớ của nó, chỉ có McKee mới nửa đêm run rẩy, Kleist luôn bình tĩnh ngủ thẳng tới hừng đông. Vì vậy, lúc mình chủ động cung cấp nhiệt độ cơ thể, hắn trước nay chưa bao giờ thèm ngó tới.
Nó yên lặng quan sát sau lưng hắn chốc lát, xác định việc Kleist run rẩy không phải ảo giác mới chần chờ vươn tay.
Khi bàn tay chạm vào eo Kleist, nó cảm giác thân thể người ấy mãnh liệt run lên một chút nhưng không phản kháng. Ngầm đồng ý như vậy đủ để Taiya mở rộng phạm vi hoạt động. Nó động đậy thân thể, nhẹ nhàng ôm Kleist vào lòng, dùng ***g ngực của mình dán vào lưng đối phương để truyền hơi ấm. Cũng may hơi thở của nó tuy rất lạnh, nhưng cơ thể lại vô cùng ấm áp.
Kleist mở to mắt nhìn đống lửa, tim đập loạn nhịp một lúc lâu, rồi lại làm như không có gì nhắm mắt lại.
Nhưng Taiya mất ngủ không định bỏ qua cho hắn, “Bây giờ ngươi đã hiểu được tầm quan trọng của bổn soái long rồi đúng không?”
“Nè, rốt cuộc ngươi tính thế nào!”
“Cứ im im nữa là bổn soái long hạ độc thủ đó!”
“……”
Taiya đột nhiên trở người đè Kleist nằm sấp dưới thân.
Kleist: “……”
Do khác biệt dáng người nên đầu Kleist nằm ở xương quai xanh của Taiya. Nó nâng nửa người trên, nửa ngồi nửa cưỡi trên người hắn, “Ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết lý do tại sao McKee sẽ chết chứ? Ngươi nhìn thấy à?”
Kleist phun đất cát và cỏ trong miệng ra, gian nan đưa tay lên lau miệng, cứ mặc nó ngồi trên người mà không hề than đau, lạnh nhạt nói: “Đoản kiếm kia sẽ hút sinh mệnh.”
“Ý ngươi là thần khí của thần Hắc Ám?” Taiya xuống khỏi lưng hắn, một tay kéo hắn lên, “Ngươi biết trước rồi sao?”
Kleist nói: “Đó là đồ của ta.”
“Ngươi biết rõ mà còn đưa cho hắn?”
“Chỉ có anh ta mới có thể sử dụng.”
“Nếu dùng hắn sẽ chết.”
“Miễn không phải chúng ta cùng chết.”
Taiya giật mình nhìn hắn, tựa như đang nhìn một quái vật.
Kleist rút cánh tay khỏi tay nó, lạnh nhạt nói: “Hai người chết so với bốn người, bên nào có lợi hơn chắc ngươi biết rõ mà đúng không?” Thấy nó không phản ứng, hắn quay lưng đi vào rừng nhặt củi, đang đi thì bị Taiya dùng hết sức tha về.
Chưa bao giờ Taiya thấy tức giận như lúc này.
Nó nhìn nhân loại bé nhỏ, cảm thấy tâm tư của hắn còn tăm tối hơn cả vực sâu và tà ác hơn cả ma vật.
“Chúng ta phải đi cứu họ.” Taiya kiên định nói, không dư một từ, giọng điệu không hề khoa trương. Dù nó chỉ bình tĩnh trần thuật nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác không thể phản bác và cãi lại.
Kleist hỏi: “Cho dù phải dùng chính sinh mạng của chúng ta để đánh đổi sao?”
“Ngươi không đi thì làm sao biết nhất định sẽ chết?” Taiya dừng một chút, “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Kleist châm củi đun nước.
Không khí cứ như vậy trầm xuống.
Taiya nghẹn đến khó chịu, chốc chốc nằm xuống, chốc chốc ngồi dậy, lát sau lại phiền muộn nhìn về phương xa, hy vọng một Xích Long khổng lồ đang chở người sẽ đột nhiên xuất hiện trên trời.
Mắt Kleist quét về phía Wendland, ánh mắt tối đi, lát sau mới nói: “Phía trước có suối thanh xuân.”
Taiya đáp: “Ta còn trẻ.”
“McKee cần…… nếu muốn hắn sống sót.”
Cuối cùng vẫn lên đường tới suối thanh xuân. Một câu của Kleist đã thuyết phục được nó.
“Không có suối thanh xuân, ngươi có cứu ra thì bọn họ cũng không sống được. Có suối thanh xuân mới có cơ hội sống sót.”
Taiya truy hỏi: “Hóa ra đây mới là tính toán của ngươi hả?”
Kleist không trả lời, không phải hắn không muốn trả lời, mà là không biết trả lời như thế nào. Đúng là ngay từ đầu hắn đã nghĩ tới suối thanh xuân – lúc bản thân vẫn dùng được đấu khí. McKee và Danco quả thực là đồng bạn của hắn trên con đường đầy chông gai và kẻ địch này. Nhưng hắn hiện tại tự thân còn khó bảo toàn, so với đi lấy nước suối, toàn thân trở ra quan trọng hơn.
“Bay nhanh hơn.” Lại một ngày mới, Taiya tiếp tục có hai tiếng phúc lợi biến thân.
Kleist luôn tính toán chi ly thời gian, nhưng lần này lại không phản đối, đợi Taiya biến thân xong thì ngoan ngoãn trèo lên lưng nó ngồi ngay ngắn. Taiya quay đầu xem xét hắn, bay được một tiếng thì nhịn không được dừng lại, biến thành hình người, “Còn có một tiếng, để dành lúc khẩn cấp nhé?”
Kleist cũng không có dị nghị gì.
……
Đây là đang âm thầm kháng nghị hay đang tự kiểm điểm hành vi tự tiện hành động lúc trước vậy?
Đôi tròng mắt của Taiya chỉ hận không thể dính luôn trên người Kleist để thăm dò cho ra kết quả.
Kleist vẫn y như cũ, đến giờ ăn thì ăn, ăn xong thì lên đường, Taiya bảo nghỉ ngơi thì dừng lại.
“Ê!” Đến tối, Taiya rốt cuộc không nhịn được nữa, chắn trước mặt Kleist vẫn đang muốn đi tiếp, “Có gì không thoải mái thì nói ra đi!”
“Đến lúc nghỉ rồi sao?” Kleist nhìn nó một cái, yên lặng nhặt củi nhóm lửa.
“Ý ta không phải thế!” Taiya nói, “Ngươi biết rõ ta đang nói cái gì!”
“Không biết.” Kleist miệng nói không biết, vẻ mặt rõ ràng là không muốn biết.
Taiya giằng lấy củi trong tay hắn, “Ngươi vốn không phải như thế.”
“Ngươi sẽ ngăn ta tùy tiện sử dụng hai tiếng biến thân.”
“Trước khi nghỉ ngơi, ngươi sẽ cẩn thận quan sát địa hình và tình huống chung quanh.”
“Tuy ngươi nói ít, nhưng miệng rất độc.”
“Ngươi nói không nhiều, nhưng chủ ý rất nhiều.”
“Ngươi nói ít, nhưng rất thích cãi lại!”
Kleist cuối cùng cũng ngước mắt lên, “Bây giờ ngươi chê ta đối xử với ngươi quá tốt sao?”
Taiya bị hỏi khó. Mà nói cũng đúng. Kleist trước kia luôn làm trái lời nhưng bây giờ thì ngoan hơn nhiều, đây chẳng phải là sự hợp tác mình vẫn luôn mong muốn sao? Khiến hắn vây quanh mình, chứ không phải mình vây quanh hắn. Nhưng sao trong lòng lại thấy khó chịu như vậy, chỉ muốn hung hăng tẩn cho hắn bây giờ một trận, đánh cho con người trước đây của hắn trở về?
“Ta mặc kệ, tóm lại ngươi biến trở về cho ta.”
Kleist nói: “Ta hơi mệt.”
“…… Lúc trước ngươi chưa từng kêu mệt!” Taiya bùng nổ.
Kleist nói: “Ta cũng là người.” Cũng sẽ mệt, cũng sẽ muốn nghỉ ngơi, cũng sẽ hứng chịu đả kích mà chưa gượng dậy nổi. Những cảm xúc ấy từng bị hắn chôn giấu tại nơi sâu thẳm nhất trong tim, không cho phép chúng lộ ra một chút xíu dấu vết nào trong lòng làm ảnh hưởng đến mình. Nhưng lần này thì khác, hắn quá yếu ớt, yếu đến mức không muốn giãy dụa, không muốn kiên trì, không muốn dùng võ trang hư ảo duy trì hình tượng mạnh mẽ giả dối của mình. Hắn vẫn có thể đi tiếp là nhờ những năm tháng qua chưa từng dừng lại, thói quen trở thành động lực duy nhất chống đỡ cho hắn.
Nhưng lòng vẫn thật mệt mỏi.
Hắn từng nghĩ trở thành kỵ sĩ thì có thể thoát khỏi gia tộc. Tiếp theo, hắn nghĩ trở thành Thánh kỵ sĩ thì có thể thoát khỏi giới quý tộc. Sau này, hắn lại nghĩ trở thành Long kỵ sĩ thì có thể thoát khỏi Quang Minh thần hội……
Hắn cứ mãi đi tìm sức mạnh cường đại hơn để thoát khỏi trói buộc của hiện tại, kết quả lại là công dã tràng.
Dù thoát khỏi Quang Minh thần hội, tương lai sau này hắn cũng chỉ có thể dựa vào Taiya, trở thành người giống McKee. Không, còn không bằng McKee. Ngay cả tài ăn trộm hắn cũng không có.
Hắn từng thua cuộc, từng vấp ngã, nhưng chưa từng giống như bây giờ, biến hai mươi mấy năm cố gắng thành hai bàn tay trắng.
Taiya thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lo lắng hỏi: “Không khỏe à?”
Kleist dựa vào thân cây, thản nhiên nói: “Đường còn rất dài, nghỉ ngơi sớm thôi.”
“Ta đi hái ít trái cây.” Taiya có chút không nỡ quấy rối Kleist.
Kleist dựa vào thân cây, lắng nghe âm thanh gió thổi qua lá cây, nhìn thiếu nữ tóc đen mặc váy dài lộ ngực màu trắng bước ra từ sau cây cối. Mái tóc dài mượt như tơ xõa sau gáy, cổ trắng nõn thon dài, mang lại cảm giác tao nhã.
Cô rất đẹp. Audrey xinh xắn đứng trước mặt cô chỉ giống như thiếu nữ thôn quê.
Cô rất lạnh. Phu nhân Grantham cao ngạo đứng trước mặt cô chỉ giống như mụ đàn bà chanh chua.
Cô cao quý. Công chúa Joanie cao quý nhất Samanlier cũng không sánh bằng.
Giọng cô còn êm tai như tiếng chuông bạc. “Ngươi là kỵ sĩ đến từ Mộng đại lục?”
Kleist đánh giá cô gái, đầu óc theo bản năng vận chuyển.
“Ta có thể cảm giác được ngươi là một Quang Minh kỵ sĩ.” Cô nói.
Nghe nhiều Thánh kỵ sĩ rồi, giờ bất ngờ biến thành Quang Minh kỵ sĩ, nhưng lại không hề thấy không thích hợp. Kleist hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là Nona, đi thêm 15km nữa là đến lãnh địa của ta.” Cô thấy Kleist đề phòng, mỉm cười xua tan lạnh lẽo, “Ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi không động đến suối linh trí, ta sẽ không đối địch với các ngươi.”
Kleist nói: “Ta không nghĩ ra lý do để tin ngươi.”
“Sức mạnh của ngươi bị hắc ám trói buộc, ngươi chỉ là người thường, ta lừa gạt ngươi làm gì.”
Mắt Kleist hơi trầm xuống.
Nona nói: “Ta rời khỏi lãnh địa là vì muốn thể hiện ý tốt, các ngươi có thể tin ta, cũng có thể không tin. Ta chỉ có thể cho các ngươi lời khuyên hữu ích nhất, đừng làm tổn thương bất cứ động vật nào trong lãnh địa của ta. Chúng nó là bạn bè của ta, nếu các ngươi làm được điều này, ta cam đoan các ngươi sẽ an toàn trong đó.”
Kleist trầm mặc.
“Đồng bạn của ngươi sắp về rồi. Nhớ kĩ lời ta nói.” Cô xoay eo, chậm rãi quay người, “Nếu như ngươi lựa chọn sống lại lần nữa thì có thể hi sinh tính mạng để tìm thấy ý nghĩa cuộc đời mới và chân lý sinh mệnh. Ngươi chối từ những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nên chỉ cảm thấy đau khổ, nhưng dòng sông cuộc đời vốn là do những giọt nước bé nhỏ hợp thành.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Kleist cảm thấy quen thuộc kỳ lạ với mỗi câu cô nói.
“Không phải mỗi sinh vật trong rừng bóng tối đều ủng hộ Harvey.” Cô dần dần biến mất giữa rừng cây.
“Ngươi có thể cho ta biết hình dạng suối thanh xuân như thế nào không?”
“…… Ngươi đang nói chuyện với ai?” Taiya ôm trái cây về.
Kleist hít vào một hơi, bất mãn trừng nó, “Ngươi chỉ hái được chút trái cây này thôi à?” Nếu nó về chậm tí nữa, thì có lẽ đã có thêm nhiều gợi ý rồi.
Lời oán trách có hơi không đầu không đuôi. Số trái cây Taiya hái được cũng gần bằng lúc còn McKee và Danco, tuyệt đối không có chuyện không đủ, nhưng nó vẫn rất vui. Kleist oán giận trông có sức sống hơn nhiều.
À mà, nó biết vấn đề nằm ở đâu rồi. Kleist mới rồi tuy ngoan, nhưng không khí lại rất nặng nề, cứ như chớp mắt sẽ biến mất.
Taiya nghĩ thông suốt, vui vẻ chịu đựng hắn bới móc, sung sung sướng sướng để trái cây xuống, vui vui vẻ vẻ tiếp tục đi hái trái cây.
Kleist: “……”
Lời Nona nói ít nhiều cũng ảnh hưởng tới Kleist. Tình hình đã hỏng bét đến cực độ, nếu còn xấu đi nữa thì chỉ có nước chết. Nếu hắn sợ chết thì chỉ có thể cố gắng, nếu hắn không sợ chết thì càng không có lý do gì không cố gắng.
Ánh mắt Kleist dần dần khôi phục thần thái còn kiên định hơn lúc trước. Taiya thở phào, cũng tự kiểm điểm xem mình chỉ trích có gay gắt quá hay không. Hắn còn nghĩ đến suối thanh xuân có nghĩa là vẫn chưa bỏ rơi McKee.
Để đền bù việc mình “tổn thương” hắn, Taiya chăm sóc Kleist gần như từng li từng tí. Dò đường, kiếm thức ăn, canh gác, tối còn cung cấp dịch vụ sưởi ấm.
Mới đầu Kleist không thích ứng lắm, nhưng thực sự không chịu nổi khí lạnh ban đêm nên đành ỡm ờ cam chịu. Chuyện duy nhất khiến hắn đến nay vẫn chưa quen nổi là Taiya sáng nào cũng ‘một gậy chống trời’ bất chấp mưa gió. Nếu hắn dậy trễ, Taiya sẽ ôm hắn nhẹ nhàng cọ xát, vì thế, hắn nuôi thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.
Thói quen tốt duy trì chưa tới vài ngày, sắc mặt Taiya đã đen như đáy nồi. Mãi đến một hôm, hắn vừa định đứng lên đã bị Taiya ngăn lại. Sợi tóc bạch kim sau gáy rũ xuống, hơi thở lạnh lẽo phả lên mặt hắn, đùi bị vật cứng đẩy vào, từng chút một cọ xát.
“Taiya.” Hắn hiếm có lần cắn răng.
Taiya rầm rì không nói lời nào.
“…… Đằng kia có tảng đá.”
Taiya nói: “Đá thô ráp lắm.” Hình người với hình long không giống nhau, da rất mỏng manh, cứ cọ đá mãi sẽ bị rách.
Kleist nói: “Đứng lên.”
Taiya nắm tay hắn thật chặt, động tác ngày càng mạnh, cổ họng phát ra âm thanh nức nở thỏa mãn.
Tiếng vải cọ xát cũng mỗi lúc một kịch liệt, giống như đang cùng kích tình bốn phía hòa âm, giằng co gần nửa tiếng mới ngưng hẳn. Cảm nhận được bắp đùi có hơi dinh dính, Kleist giận dữ nhổ đi nhúm cỏ nắm chặt từ nãy tới giờ, sau đó căm giận quay đầu.
Taiya dịu dàng nhìn hắn, dường như vẫn chưa hồi phục sau dư âm. Mái róc bạch kim xõa xuống che đi đôi mắt mờ sương, đồng tử xanh nhạt trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Lửa giận đột nhiên tắt ngúm.
Cổ họng Kleist hơi phát khô, giọng phát ra trầm thấp khàn khàn: “Đứng lên.”
Taiya nghiêng đầu nhìn hắn chốc lát, rồi chậm rãi buông hắn ra.
Kleist nhảy dựng lên, đi thẳng vào rừng. Hắn đi quá vội, tâm thần lại hoảng hốt, nên không chú ý trong đôi mắt sau khi tỉnh táo lại của Taiya có chút kỳ lạ.
Chờ hắn lau người và thay quần trở về, Taiya vẫn giữ nguyên tư thế nhìn hắn.
“Ngươi……” Kleist muốn bảo nó thay quần, nhưng nhớ trong túi chỉ còn mỗi quần áo của mình, quá nhỏ với Taiya, “Đi thôi chứ?”
Taiya ngồi dậy, thần sắc nghiêm túc: “Đấu khí của ngươi đâu?”
Kleist hơi chậm lại, dừng bước.
“Trước đây ngươi nhất định có thể tránh được ta.”
Kleist hỏi: “Ngươi đang giải thích với ta sao?”
Taiya liếc sang chỗ khác, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, “Ta tưởng ngươi ngầm đồng ý.” Nên mới không kiêng nể gì, kết thúc rồi mới phát hiện Kleist không thích hợp.
Kleist ném cho hắn một miếng vải bố, chậm rãi nói: “Ngươi nên học dùng tay.”
Tay?
Taiya trầm tư nhìn chằm chằm tay mình.
Chuyện đấu khí bị bỏ qua một cách bâng quơ, Kleist không muốn nói, Taiya cũng không truy hỏi, một người một long như thường lệ vội vàng lên đường. Bọn họ không biết McKee và Danco có chịu được không, nhưng suy nghĩ lạc quan mới có động lực đi tiếp.
Mười lăm km đi qua rất nhanh. Lãnh địa của Tử dạ tinh linh và lãnh địa mới thực sự rất khác nhau. Một nơi đâu đâu cũng là cây cối màu tím, một nơi giống như vương quốc của hoa tươi và động vật. Cây cối xanh tươi mơn mởn, trăm hoa đua nở. Chim hót véo von côn trùng kêu vang, hươu chạy thỏ nhảy.
Đây là một khu rừng chân chính.
Kleist chợt hiểu ra cảnh báo của Nona. Ăn bánh mì và trái cây một thời gian dài, hắn quả thực rất nhớ hương vị của thịt.
Lúc hắn đang mải suy nghĩ, Taiya đã muốn hành động. Nó nhìn trúng một con thỏ rồi chạy vội qua, xách lỗ tai nhấc lên. Bốn chân con thỏ vuông góc, không nhúc nhích, thành thật nhìn nó chăm chú, chỉ ngạc nhiên chứ không sợ hãi.
“Nướng ăn.” Taiya nhìn con thỏ chằm chằm, nước miếng chảy ròng ròng.
Kleist nói: “Long ăn thịt à?” Hắn nhớ trong tiệc tối lão Hắc Long chiêu đãi chỉ có trái cây.
Taiya buồn bực: “Long đảo thiếu thịt.”
Không phải thiếu thịt, mà là long ăn quá nhiều. Kleist bảo: “Ngươi không thể ăn nó.”
“Vì sao?”
“Vì sao?”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Một là Taiya, một là…… con thỏ.
Con thỏ kinh ngạc nhìn Taiya, “Ngươi muốn ăn ta?”
……
Taiya chưa không nghĩ tới chuyện ăn một sinh vật biết nói. Nó nghiêm túc hỏi: “Ngươi là cái gì?”
Con thỏ nói: “Thỏ.”
Taiya đáp: “Thỏ không nói chuyện.”
Con thỏ nói tiếp: “Ý ta là thỏ thông minh.”
Taiya nhìn các động vật khác, trong lòng có dự cảm không tốt: “Tất cả động vật nơi này đều biết nói hả?”
“Con biết, con không.” Con thỏ đang rối rắm vấn đề ăn hay không, “Ngươi muốn ăn ta hả? Sao ngươi lại ăn ta? Ta là đồng loại của ngươi nha!”
“……” Taiya nói, “Đồng loại của bổn soái long mới không phải con thỏ!”
Con thỏ nói: “Chúng ta đều là động vật cấp cao, chúng ta có trí tuệ.”
Đầu Kleist chợt lóe lên. Nona bảo cách duy nhất thông qua lãnh địa của cô là không được động đến suối linh trí, không được tổn thương động vật ở đây. Có lẽ động vật mở miệng nói chuyện được là nhờ công hiệu của suối linh trí.
Taiya xắn tay áo lên cùng con thỏ lý luận sự khác nhau giữa cả hai, ra bộ không phân thắng bại quyết không bỏ qua.
Kleist nói: “McKee và Danco đang chờ chúng ta.”
Taiya tiện tay ném con thỏ đi, “Hừ.”
Con thỏ rơi trên đất, hét với bọn họ: “Đồ nhân loại thô lỗ.”
Taiya đang muốn phản bác thì nghe thấy Kleist sâu xa giải thích với con thỏ: “Nó không phải nhân loại.”
Taiya nghiêng mắt nhìn hắn.
Kleist hỏi: “Chẳng lẽ không đúng?”
Taiya nói: “Ý không sai, nhưng giọng điệu không đúng. Đừng tưởng bổn soái long không nghe ra giọng điệu ghét bỏ của ngươi!”
Kleist không phủ nhận cũng không thừa nhận, “Ngươi nhất quyết muốn ở đây lãng phí thời gian thảo luận vấn đề chủng loại của ba chúng ta sao?”
Taiya quát con thỏ: “Bổn soái long là long cao quý!”
Con thỏ nhìn nó, uốn éo cái mông nhỏ trắng mượt chạy đi.
Taiya đắc ý: “Nó bị tư thế oai hùng của bổn soái long dọa chạy.”
“Ngươi đang mang hình người.”
“……”
Taiya biến thành hình long, ngoắc ngoắc móng vuốt với Kleist, “Cho chúng nó chiêm ngưỡng bộ dáng oai hùng khí phách của bổn soái long một lát đi!”
Kleist nhảy lên lưng nó, “Một tiếng thôi.”
“Biết rồi, nói nhiều quá.” Nói thì nói vậy, trong lòng lại rất vui vẻ nghe theo, nó mở hai cánh bay lên không trung, hướng đến ngọn cây phía trước, vui vẻ nhìn ánh mắt tò mò của mấy động vật phía dưới.
Kleist thấy nó bay qua đám hươu nai dê nhưng không dừng lại, hiếu kì hỏi: “Ngươi không ăn thịt à?”
“Tìm con béo béo chút.”
“Ngươi không thể ăn động vật ở đây.”
“Tại sao?” Taiya không vui dùng cánh vỗ vào cành cây, lá cây rơi xuống rào rào, nhóm động vật nhỏ hoảng hốt ngửa đầu nhìn họ.
Kleist nói: “Ta có ước định với lãnh chúa nơi này.”
Taiya đột nhiên thu cánh hạ xuống, biến thành hình người, khoanh tay nhìn hắn, mày nhíu lại thành ngọn núi nhỏ chứng tỏ chủ nhân nó đang rất không vui. “Sao ta không biết ngươi quen biết lãnh chúa nơi này?”
Kleist đáp: “Cái lần ngươi đi hái trái cây hai lần đó.”
“…… Nói.”
Kleist đơn giản tóm tắt chuyện Nona tìm hắn để đưa ra điều kiện.
“Nhân loại trở nên đơn thuần như thế từ khi nào vậy?” Taiya cười nhạo, “Chẳng lẽ ngươi tin cô ta?”
Kleist nói: “Có thể thử một lần.”
“Vì sao?”
Kleist cũng không trả lời được là tại sao, chỉ là nội tâm không tự chủ được muốn tin cô. Hơn nữa, hắn cảm thấy đây không phải lần đầu tiên gặp mặt Nona, dù là ngoại hình hay cách nói năng đều khiến hắn cảm giác như đã từng quen biết.
“Ngươi còn cái gì chưa nói không?” Taiya truy hỏi.
Kleist nói: “Ta thấy cô ta rất đáng tin.”
Taiya nói: “Nếu cô ta là người xấu thì sao?”
Kleist bảo: “Vậy thì đánh cuộc đi.”
“Đánh cuộc?”
“Từ giờ cho đến lúc chúng ta rời khỏi lãnh địa này, nếu ngươi không chạm vào động vật, lãnh chúa cũng không công kích chúng ta, về sau ngươi không được cọ ta nữa.”
“……” Taiya cắn răng nói, “Nếu cô ả công kích chúng ta, ngày nào ngươi cũng phải cho ta cọ. Sáng tối một lần!”
“…… Được.”
Hai tay vỗ vào nhau hứa hẹn.
Đánh cuộc thì đánh cuộc, lên đường thì cứ lên đường. Nhưng có mùi thơm ngào ngạt của hoa tươi, động vật chạy nhảy hoạt bát, tâm trạng khi đi đường cũng tốt hơn nhiều. Con thỏ kia thường xuyên chạy tới tìm bọn họ, lúc đầu là đứng xa nói chuyện, quen rồi thì bắt đầu tung tăng nhảy nhót, chốc thì giới thiệu loại cây cỏ nào ăn ngon, chốc thì cho họ biết chỗ nào có nước.
Kleist kinh ngạc: “Ở đây có nước?”
Con thỏ nghi hoặc: “Các ngươi không cần uống nước à?”
Nơi có nước liệu có suối thiêng hay không? Kleist nghĩ nghĩ, đè ý niệm này xuống, “Ta có rất nhiều bình nước, cũng tới lúc nên bổ sung rồi.”
Nguồn nước con thỏ chỉ là một con suối.
Dòng suối trong veo, nước chảy róc rách, gợn sóng lấp lánh.
Con thỏ tự hào nói: “Nhiều lắm, đằng trước vẫn còn!”
“Cám ơn.” Kleist phát hiện Taiya đang chăm chú nhìn gì đó đằng sau mình, tò mò quay đầu.
Taiya đang ngây người ngắm hình long của mình phản chiếu trên mặt nước.
Kleist: “……”