Họ chính là Kleist và McKee đang tính tới đây trộm thư mời. Vốn tưởng yến hội ồn ào tới nửa đêm, cả nhà Humphrey chắc ngủ cả rồi, không ngờ vẫn còn hai vị thần dạ du*.
*người hay đi chơi đêm (vị thần chuyên đi tuần hành vào ban đêm trong truyền thuyết, ví với người thích đi chơi lang thang ban đêm.)
Các thần dạ du đang bàn luận sôi nổi.
“Hết thảy đều vì mục đích phát triển. Em biết chỉ khi Gloria vấp phải trắc trở ở thành Bothe mới hiểu được nhà Humphrey tốt như thế nào. Anh trai thân mến, em thấy không bao lâu nữa, một trong mấy đứa con trai của anh sắp có một cô vợ kỵ sĩ.”
“Chuyện này mấu chốt không phải ở con bé đó, mà là ở em gái chúng ta cũng là mẹ con bé. Đầu cô ả bị mỡ heo lấp hết rồi, một lòng một dạ muốn đem con gái gả cho đế đô quyền quý, sao không chịu nhìn lại xuất thân của mình!”
“Anh tiến cung mấy lần, nhận được thêm ân sủng của bệ hạ, có chỗ nào không so được với mấy tên nhà giàu mới nổi ở thành Bothe! Em nghĩ tới nghĩ lui, hơn phân nửa là cái vị em rể xuất thân đế đô, tiếp nhận đào tạo và lừa lọc ở thành Bothe, có công xúi giục. Từ khi bị chuyển công tác đến thành Zul, cậu ta chưa bao giờ cam tâm, cho dù chúng ta gả em gái cho cậu ta, cũng không thể khiến cậu ta sinh ra một chút gì gọi là nhớ nhà đối với nơi này. Nhưng lần này cậu ta nghĩ sai rồi, giờ chúng ta quan hệ tốt với vị kia, với mối quan hệ này, điều đi nơi khác chỉ là chuyện nhỏ.”
“Trước hết, xem thái độ của chúng với hôn sự của Gloria như thế nào đã. Mấy năm nay, bọn chúng lấy oán trả ơn đủ rồi! Tôi sẽ không tiếp tục nhẫn nại nữa.”
“Phải, nên như thế.”
Hai anh em có chung mối thù, rất có khả năng định cùng nhau trò chuyện đêm khuya. McKee treo ngoài tường âm thầm kêu khổ. Nếu hắn không bị thương, giữ tư thế này cả tháng cũng không vấn đề gì — chỉ cần giải quyết chuyện ăn uống. Nhưng hiện giờ, một phút đồng hồ trôi qua đối với hắn đều là dày vò.
Kleist nhìn ra hắn đang nỗ lực chống đỡ, đương nghĩ tới chuyện phá cửa vào, hai anh em bên trong đột nhiên nói đến đề tài khiến hắn hứng thú.
“Kỵ sĩ Gloria dẫn về chú gặp qua chưa?” Người anh hỏi.
Người em đáp: “Nhìn sơ qua từ xa thì có vẻ như là một nhân vật không tầm thường.”
“Hắn tên là Pierce Thomson.”
“Thomson? Họ này nghe rất lạ.”
“Hắn từng là Phó hội trưởng Công hội Nhà mạo hiểm, hiện tại đã vinh dự leo lên vị trí hội trưởng.”
“Công hội của một đám người nhàm chán không có việc gì làm ấy à? Em vẫn nghĩ đó chẳng qua là trò cười.”
Người anh nói: “Nếu tôi nói ra chức vụ hiện nay của hội trưởng tiền nhiệm và hội trưởng tiền tiền nhiệm, có lẽ chú sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.”
“Đừng nói là Hoàng đế bệ hạ đó nhé!” Người em trêu chọc.
“Feta Garcia.”
“Lại là một cái tên xa lạ.”
Nhưng với Kleist đang treo bên ngoài thì không phải như thế. Đối với hắn, Feta Garcia cũng như Goblyde Vanden đều là những ký ức hắn không thể nào quên.
“Thần tế tự của Quang Minh thần hội.”
Người em im lặng. Hắn có nông cạn đến mấy cũng biết thần tế tự tại Quang Minh thần hội tương đương với người thừa kế ngôi vị Giáo hoàng, là chức vị vô cùng tôn quý.
“Mà tiền tiền nhiệm của hắn chính là Giáo hoàng bệ hạ đương nhiệm.”
Người em thở ra một hơi khí lạnh. Tâm linh vốn tưởng sẽ không phải chịu chấn động nữa, lại tiếp tục hứng thêm một cú sốc. “Công hội Nhà mạo hiểm là phân hội bí mật của Quang Minh thần hội sao?”
Người anh nói tiếp: “Cũng không phải. Nhìn bên ngoài thì hai bên không có liên hệ gì cả.”
“Chuyện này quá sức khó tin. Cái vị Pierce Thomson này có điểm gì hơn người chứ.”
“Kỵ sĩ cấp mười, tính cái này là điểm đầu tiên đi.”
“Nghe anh nói, em cũng rất kinh ngạc, nhưng bây giờ lại thấy không gì hơn cái này. Ý đồ đến đây của hắn em có thể đoán ra một chút. Có khi nào là vì thư mời đến đảo Song Tử không?”
Nghe tới đó, McKee gần như không nhịn nổi nữa, rồi lại cắn răng cố nén.
Người anh nói: “Chính xác là như thế. Hắn nắm được manh mối từ miệng Gloria, theo con bé tới đây khẩn cầu, còn sẵn sàng bỏ tiền.”
“Chịu trả bao nhiêu?”
“Ba mươi ngàn đồng vàng.”
“Hả? Không ngờ lại gặp được ba mươi ngàn đồng vàng trong truyền thuyết.” Người em cười rộ lên, “Sớm biết vậy, chúng ta nên mang toàn bộ thư mời đến Công hội Nhà mạo hiểm gửi bán, đỡ tốn mấy chục năm bôn ba khắp nơi tìm kiếm đủ người được chọn. Còn đụng độ phải thế lực thù địch Richardson.”
Những lời này khiến Kleist và McKee cùng ngẩn ra. Nghe giọng điệu của hắn, cái thư mời này chẳng những không ngon ăn, mà thậm chí không ai thèm hỏi đến sao?
Người anh trầm mặc một lát, nói: “Chắc chúng ta nên sai người đến đảo Song Tử đảo tra xét xem sao. Nhiều năm như vậy, người tiến vào đảo Song Tử không một ai còn sống, đúng thật khiến người suy nghĩ sâu xa.”
Người em kêu lên: “Đây tuyệt đối không phải ý kiến sáng suốt! Chẳng may bị phát hiện, đảo Song Tử sẽ không để yên. Vì cơ nghiệp trăm năm của Humphrey, chúng ta không thể mạo hiểm. Mấy năm nay hắn trả tiền công cho chúng ta không thiếu một xu, còn những thứ khác không liên quan đến chúng ta. Những người đó đâu phải do chúng ta trói chân tay đưa tới, họ tự nguyện dấn thân vào, chẳng có gì phải oán trách. Em nghe nói ba mươi bốn đã tặng một tấm thư mời cho bạn của nó, chỉ cần giao ra luôn tấm cuối cùng, việc năm nay xem như hoàn thành. Đừng tự dưng rước việc vào người.”
Người anh thở dài một hơi.
Hai người mệt mỏi nói xong, ra khỏi thư phòng trước khi McKee ngã xuống.
Kleist xác định bọn họ đi xa rồi, mới dùng dao găm cạy cửa sổ, trở mình tiến vào, sau đó kéo McKee vào theo. McKee nửa quỳ xuống đất, tay chân cứng ngắc.
“Còn dư một tấm.” Kleist nhắc nhở hắn.
McKee gầm nhẹ nói: “Chỉ cần nó còn ở trong phòng này, thì nó thuộc về tôi.”
Kleist xoay người ngồi lên xích đu, nhìn McKee vận động gân cốt, dạo qua một vòng thư phòng, sau đó kéo ngăn kéo, rút ra tấm thư mời, đắc ý vẫy tay với hắn.
Kleist nói: “Giá trị của anh nhỏ hơn tôi tưởng.”
“… Là kẻ trộm, tôi chỉ phụ trách đến lấy đồ vật, không có nhiệm vụ nhắc nhở chủ nhân cất kĩ nó!”
“Nói lớn tiếng hơn nữa, chủ nhân nó sẽ có thêm cơ hội đặt nó lại chỗ cũ.”
“Chúng ta đi thôi.” McKee thấy Kleist bất động, thân thiết cười cười, “Thưa thiếu gia Kerry.”
“Anh chắc có thể đi xuống chứ?” Kleist nói xong, người đã nhảy ra ngoài cửa sổ, đáp trên mặt đất.
McKee: “……”
Kleist nhìn hắn chậm rì rì leo ra ngoài cửa sổ, hơi nhíu mi. Cứ cho rằng hắn có đủ tự tin khiến McKee chạy không thoát khỏi tay hắn, nhưng mang theo bên người một chú chó không vâng lời vẫn làm hắn có chút bực mình. Đã quen với đoàn Thánh kỵ sĩ chỉ cần đưa ra khẩu lệnh là lập tức chấp hành, giờ gặp phải loại người giảo hoạt như thế này, lại có xúc động muốn dùng bạo lực.
Như vậy không hay cho lắm.
Trong lúc Kleist đang tự hỏi xong hết mọi chuyện rồi có nên trừ bỏ hậu hoạn luôn không, McKee mở cửa chính, khập khiễng bước ra.
“Tôi vừa nghiêm tức suy ngẫm vấn đề của anh, nhận thấy đáp án là… không thể. Cho nên tôi quyết định dùng phương thức nhẹ nhàng hơn.”
Kleist dắt đoản kiếm vào lại giày, hạ sát ý.
Là trộm, ban ngày rất dễ rơi vào tình trạng thiếu ngủ.
Sáng sớm, trang viên Humphrey hoàn toàn rối loạn, phu nhân Grantham và Audrey cũng bị kinh động. Dù Humphrey ba mươi bốn liên tục trấn an là chỉ đang diệt chuột thôi, nhưng phu nhân Grantham hiểu biết sâu rộng vẫn thấy ra có gì đó không đúng.
Đến lúc dùng bữa sáng, cha của Humphrey đích thân gặp cả gia đình Grantham.
Chuyện này đối với phu nhân Grantham là vô cùng vinh dự. Nên biết, họ sở dĩ có thể kết thân với nhà Humphrey, ngoại trừ việc gia đình Humphrey con cháu đông đúc có nhiều nhu cầu chi tiêu, gia tài nhà Grantham lại nhiều có thể mang về lợi ích, còn vì cha của Humphrey ba mươi bốn phạm sai lầm lớn trong công việc nên bị cách chức tạm thời, vị thế của con trai cũng đi xuống theo.
Nhưng phu nhân Grantham nghiễm nhiên bị lừa. Bà vẫn tưởng rằng vị lão gia Humphrey này địa vị cao, bộn bề nhiều việc, được ông ta thu xếp công việc bớt chút thì giờ ra gặp là cực kỳ vinh hạnh. Trước khi đi, bà dặn dò kĩ lưỡng Audrey và Kleist.
Lão gia Humphrey vẫn biểu hiện đầy đủ tôn trọng với nhà thông gia, chung quy cũng vì của hồi môn của con dâu tương lai. Hỏi han khoảng gần mười phút, lão gia Humphrey vào vấn đề chính, “Nói đến việc này cũng thật hổ thẹn. Nghe nói đứa con không ra gì của tôi tặng cậu nhà một tấm thư mời?”
Sắc mặt phu nhân Grantham cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Humphrey ba mươi bốn.
Humphrey ba mươi bốn cũng ngỡ ngàng.
Phu nhân Grantham kiên trì hỏi Kleist.
Kleist cúi đầu ấp úng không chịu nói.
Humphrey ba mươi bốn đành phải tự thừa nhận.
“Khiến nhà thông gia chê cười rồi. Việc này vốn là do tôi dặn dò, ai ngờ nó lại làm sai.” Lão gia Humphrey lấy ra một tấm thư mời tương tự trong túi áo, “Tấm này mới là tặng cậu nhà, còn tấm kia là để tặng một người bạn khác. Phiền cậu nhà đổi lại giúp tôi.”