• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gió

Lúc Lô Thiếu Hoa từ bên ngoài vội vã trở về đã thấy lão phu nhân mang theo bộ mặt u ám ngồi trong tiền thính.

Lô lão phu nhân nói lại chuyện của Vân Kính Lệ. Lô Thiếu Hoa nghe xong lập tức bối rối!

Mình và Vân Kính Lệ đích thực đã từng làm chuyện vợ chồng, nhưng hắn không nghĩ tới, Vân Kính Lệ lại thực sự có? Ngẫm lại, bản thân mình đã trung niên, dưới gối bây giờ lại chỉ có ba nữ nhi, không có nhi tử. Bây giờ nghe nói Vân Kính Lệ có thai, ý nghĩ đầu tiên chính là, mình có nhi tử sao?

Coi trọng chuyện này không chỉ có Lô Thiếu Hoa. Lão phu nhân đương nhiên cũng chú ý đến điều này, nếu không cũng không cho người đưa Vân Kính Lệ về phủ.

“Mẫu thân, Kính Lệ bây giờ?”

Ánh mắt của lão phu nhân vô cùng sắc bén, vừa nghe hắn gọi như vậy, cũng biết Vân Kính Lệ không nói dối, xem ra, nhi tử mình đúng thật là hồ đồ. Biết rõ nữ nhân kia là tân quả lại còn dám dính dáng đến nàng.

“Hiện tại, nàng đang nằm trong viện phía sau. Ta gặp nàng ở cổng phủ Thứ sử, xem dáng vẻ là vừa tử trong phủ đi ra. Đưa nàng ra còn có Vu ma ma bên cạnh Vân thị. Chuyện của ngươi và nàng bị náo không nhỏ.”

Lô Thiếu Hoa hơi ngẩn ra, trên mặt có chút ân hận. Nhưng nghĩ đến, chuyện phong nguyệt bực này cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến quan lộ của mình. Hơn nữa, tuy Vân Kính Lệ là tân quả nhưng nhận nàng vào phủ cũng chỉ là một phòng thiếp thất, lại không để nàng xuất môn xã giao, tự nhiên sẽ không làm người khác chú ý.

“Mẫu thân, ý của người là?”

“Hừ! Còn có thể thế nào nữa? Lúc này, nàng mang thai, ngươi cũng thừa nhận là con của ngươi, chẳng lẽ, chúng ta còn để hài nhi trong bụng nàng phiêu bạt bên ngoài? Lô gia chúng ta đến nay chưa có nam tử, nếu nàng có thể sinh hạ cho ngươi một nhi tử thì chuyện sai trái tày trời của các ngươi cũng sẽ coi như một trò chơi hoang đường, nếu không thì…?”

Lão phu nhân không nói nốt nửa câu sau. Nhưng Lô Thiếu Hoa cũng hiểu ý bà. Nếu là nữ nhi, sợ rằng ngày tháng tiếp theo của Vân Kính Lệ cũng sẽ không dễ dàng.

“Chẳng qua, sự tồn tại của nàng, chính là một vết nhơ trong cuộc đười của ngươi. Trước hết, cứ để cho nàng nghỉ ngơi đã rồi hãy nói tiếp.”

Lô lão phu nhân không nói rõ nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán. Chờ đến khi đủ tháng sinh, giết mẫu lưu tử. Như vậy, danh tiếng của Lô Thiếu Hoa mới sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Tuy Duẫn Châu cách xa kinh thành nhưng vẫn phải đề phòng ngộ nhỡ.

“Không phải nàng ta còn một nữ nhi sao? Ngươi định thế nào?”

“Hồi mẫu thân, nếu đã để Kính Lệ ở lại thì cũng nên đưa Giai Ninh qua, tốt xấu gì cũng để cho nàng yên tâm dưỡng thai.”

Mi mắt lão phu nhân giật giật, Giai Ninh? Xem ra, nhi tử đúng là rất quan tâm Vân Kính Lệ.

Lão phu nhân là người trải đời nhưng hiển nhiên lại quên mất một điểm, đó chính là tại sao Vu ma ma lại cố ý nói ra chuyện kia ở cổng chính phủ Thứ sử?

Mấy ngày sau, những lời đồn đại quanh chuyện của Lô Thiếu Hoa và Vân Kính Lệ đã xôn xao khắp thành Duẫn Châu.

Dĩ nhiên, những lời đồn đại như này cũng chỉ được một số tác phường kể lại trong mấy quán trà. Đến khi, Lô Thiếu Hoa nghe được tiếng gió thì Lưu Thứ sử đã sớm hồi kinh mà Thứ sử mới cũng đã đến Duẫn Châu.

Càng khiến cho Lô Thiếu Hoa không nghĩ tới là những lời đồn này lại cực kỳ bất lợi cho thanh quan của hắn. Đến khi, những chuyện này truyền đến tai Phương Thứ sử tân nhiệm khiến hắn bị khiển trách một phen, lúc ấy, hắn mới biết!

Sau khi hồi phủ, chuyện đầu tiên Lô Thiếu Hoa làm là đem quản gia trong phủ và gã sai vặt bên người hắn hung hăng trách phạt một phen.

Lửa giận vơi bớt một nửa, lại nhìn thấy Vân Kính Lệ đang ngồi trong phòng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, một tay chống lên gối dựa, khuôn mặt an tĩnh, từ ái, khiến cho lửa giận còn xót lại trong lòng hắn cũng tiêu tán không còn chút nào.

Khi Thiển Hạ nghe được tin này cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.

“Tiểu thư, sao người không cản trở Vân kính Lệ mà lại giúp nàng ta?”

“Nàng tâm tâm niệm niệm chỉ là phú quý của Lô phủ. Bây giờ, ta để cho nàng được tâm tưởng sự thành, không tốt sao?”

Tam Thất bĩu môi: “Nàng ta như vậy còn không biết xấu hổ, sao xứng tâm tưởng sự thành?”

“Vậy mới có cái gọi là, ác nhân tự có ác nhân trị! Chúng ta cần gì phải lúc nào cũng nhung nhớ một ác nhân?”

Mắt Tam Thất sáng lên: “Ý của tiểu thư là để cho bọn họ chó cắn chó, một miệng lông?”

Thiển Hạ trừng nàng: “Rời khỏi Lô phủ, ngươi ăn nói càng ngày càng càn rỡ!”

Tam Thất che miệng cười: “Tiểu thư, nô tỳ cũng chẳng qua là cảm thấy trong lòng thoải mái. Đây không phải Lô phủ, không cần lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng.”

“Ngươi cho rằng Vân Kính Kệ chỉ muốn vào ở Lô phủ không thôi sao?”

“Tiểu thư, chẳng lẽ?”

“Hừ! Ngươi không để ý thấy lúc mẫu thân trở lại, trên người có gì đó không giống trước sao?” Lúc Thiển Hạ nói điều này, hai mắt cong cong, nhìn giống như rất vui vẻ, bộ dáng thoải mái.

Tam Thất lại không hiểu, phu nhân có gì không giống trước?

Ngày hôm sau, Vân Thương Ly nhận được thư nhà từ trong kinh gửi tới.

Sau khi Vân Thương Ly xem xong, mi sơn nhíu chặt, dường như có mấy phần không vui.

“Ca ca, trong kinh đã xảy ra chuyện gì à?”

Vân Thương Ly vẫn khí chất lạnh lùng như trước, hơi có chút phiền chán: “Cũng không có gì to tát. Chỉ là không nghĩ tới, Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, phong Vân gia chúng ta làm Hoàng thương. Cho nên, chuyện ta muốn vào núi cũng phải hoãn lại.”

Vân thị lo lắng nói: “Từ trước đến nay, Vân gia luôn lấy việc kinh doan dược vật và gỗ làm chủ. Bây giờ bị phong làm Hoàng thương, chẳng phải tỏ ý phía bên Thái y viện…?”

“Đúng vậy! Cho nên, ta mới cảm thấy phiền toái! Một khi đã dính đến nội cung, tất nhiên sẽ dính phải mấy chuyện tranh thủ tình cảm, tước đoạt kế vị lằng nhằng. Trên này cũng không nói rõ là nhất định phải đưa dược vật vào cung, đợi ta cân nhắc cẩn thận rồi tính sau.”

Thiển Hạ không nghĩ tới Hoàng thương là điều mà cậu một mực không muốn!

Thiển Hạ hơi nhíu mày, kiếp trước sản nghiệp của cậu suy yếu hình như đích thực có liên quan đến triều đình. Nhưng lúc đó tâm tư mình không ở nơi đấy, không hề chú ý đến mấy chuyện này. Có lẽ hôm nay, linh hồn phiêu dạt ba năm kia cũng nên để ý đến triều cục một chút rồi!

Lô Thiếu Hoa vẫn luôn phái người theo dõi biệt viện Vân gia nên rất nhanh, tin tức này đã truyền đến tai hắn.

Bây giờ nghe nói Vân Thương Ly được ban cho thân phận Hoàng thương, trong lòng hối hận muốn chết! Nếu như lúc đó mình nhịn một chút, nếu như mình lúc đó đối xử với Vân thị tốt một chút thì có phải Vân thị sẽ không hòa ly với mình?

Nếu như mình không ham món lợi nhỏ mấy vạn lượng, không cắt đứt quan hệ cha con với Thiển Hạ thì có phải bây giờ, mình vẫn có một thông gia Hoàng thương làm trợ lực sao?

Đương nhiên, hắn không biết rằng tin tức là Thiển Hạ cố ý để cho người nói qua. Mục đích tất nhiên là khiến cho hắn hối hận, khó chịu một phen. Thiển Hạ vẫn luôn hiểu rõ tính tình của Lô Thiếu Hoa!

Một khi xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ không chịu thừa nhận nguyên nhân là do mình, làm sai luôn luôn là người khác. Nếu như được tán dương, khen ngợi thì người có công dĩ nhiên luôn luôn là hắn. Đây chính là diện mạo thực sự của Lô Thiếu Hoa. Một con người vĩnh viễn vì tư lợi, không bao giờ suy nghĩ cho người khác.

Tất nhiên, cũng chính bởi vì điều này mà Thiển Hạ mới có thể hảo hảo lợi dụng, ít nhất, cũng khiến cho Lô Thiếu Hoa giận chó đánh mèo với Cận thị và Vân Kính Lệ, để cho cuộc sống của các nàng trôi qua không quá thoải mái.

Quan trọng hơn là, nàng muốn xem sau khi Vân Kính Lệ nhận được tin này có động thủ hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK