Đến lúc nàng tỉnh lại, trên tay vẫn còn cầm bức tranh cắt người kia đưa.
Thiển Hạ đặt lên bàn, sau đó khẽ run tay, chậm rãi vuốt ve Hằng Nga bôn nguyệt.
Từ Trạch Viễn, không nghĩ tới đời này, chúng ta lại gặp mặt!
Tay của Thiển Hạ dừng một chút, sau đó nhanh chóng đặt lên ngực mình, sao lại đau thế này? Không phải món nợ kiếp trước, mình đã trả hắn rồi sao? Vì sao vẫn mơ hồ cảm thấy trái tim đau thế này?
Thiển Hạ nhẹ nhàng nhắm mắt, “Vì sao? Lão thiên gia, người biết rõ ta không muốn nhớ lại ký ức của mình, vì sao còn hết lần này đến lần khác không chịu buông tha cho ta? Đời này, dù thế nào đi thế, ta cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với hắn. Gặp ta, sẽ là kiếp nạn của hắn. Bất kể là lấy ai, cũng sẽ hạnh phúc hơn lấy ta.”
Đối với cảm giác của mình với Từ Trạch Viễn, chính Thiển Hạ cũng không nói rõ được, là yêu, là hận, là đau lòng hay tự trách mình?
Cuối cùng, đến khi Thiển Hạ bình tĩnh lại, nàng mới hiểu được, bản thân mình cả đời cũng không muốn dây dưa với hắn là thật. Chuyện đã qua cứ để cho nó qua. Chỉ mong đời này, hắn có thể một đường thuận lợi, bình an.
Thiển Hạ tự giễu cười một tiếng, trên thực tế, chỉ cần hắn cách xa mình, tiền đồ của hắn sẽ vô cùng tươi sáng. Hơn nữa, đời này biết mình là nữ nhi của một người đã hòa ly, mặc dù mẫu thân sắp trở thành phu nhân của Lâm Thiếu Khang nhưng thân phận của mình vẫn như vậy, vẫn sẽ có chút bất tiện.
“Tiểu thư, Duẫn Châu lại có tin truyền tới.” Tam Thất cầm phong thư tiến vào.
Thiển Hạ nhận lấy, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra đem thư tín nhìn một lúc lâu, sau đó mới hồ nghi nói: “Không phải Vân Kính Lệ chỉ đổi ba vạn lượng bạc sao? Sao lại thành năm vạn lượng?”
“Hồi tiểu thư, nô tỳ nghe nói, nàng còn tự mình đổi hai vạn lượng, vốn là chuẩn bị đường lui cho mình, nhưng không nghĩ tới, chuyện này lại bị lộ ra ngoài. Nghe nói, cuộc sống của nàng ta bây giờ ở Lô phủ vô cùng chật vật, nếu không phải vì trong bụng nàng ta có hài tử của Lô gia, sợ rằng đã sớm bị người Lô gia đuổi ra ngoài rồi.”
“Cận thị đâu? Không thêm không bớt, không thêm dầu vào lửa sao?”
“Nghe nói, từ sau khi chuyện này bị phơi bày, Lô Thiếu Hoa không còn qua đêm ở viện Vân Kính Lệ nữa.”
“Vậy Tống Giai Ninh đâu? Bây giờ nàng ta thế nào?”
“Nghe nói, vốn lão phu nhân không muốn lưu lại nàng ta nhưng không hiểu sao, càng ngày càng vừa mắt lão phu nhân. Nghe nói, thái độ của lão phu nhân đối với nàng ta càng ngày càng tốt, hơn nữa, rửa mặt chải đầu, dùng bữa, đều do một tay Tống Giai Ninh hầu hạ.”
“Nói như vậy, nàng ta vẫn còn có chút thủ đoạn.”
“Tiểu thư, vậy bên Duẫn Châu?”
“Những chuyện mấy ngày nay cũng đủ để cả nhà bọn họ đau đầu rồi. Ác nhân tự có ác nhân trị, ta sẽ không để ý đến chuyện bên đó nữa. Sửa soạn đồ đạc, xiêm y gì đó thế nào rồi? Đừng để vào núi rồi mới phát hiện ra chúng ta thiếu cái nọ, quên kia cái.”
“Dạ, tiểu thư.”
Ngày kế, Thiển Hạ dùng đồ ăn sáng xong, đang suy nghĩ hỏi cậu mấy vấn đề, chỉ còn một ngày nữa là khởi hành rồi. Chợt thấy Vu ma ma hào hứng đi vào nói: “Tiểu thư, nhanh đến trước xem một chút. Nghe nói là người của quốc công phủ mang sính lễ đến.”
“Sính lễ?” Thiển Hạ sửng sốt một chút, sau đó lập tức thông suốt. Hoàng thượng hạ chỉ, tự nhiên phải nghiêm chỉnh đem đủ sáu lễ mà đến.
“Ai đến?”
“Hồi tiểu thư, nghe nói là Lâm thế tử đích thân đến. Bởi vì là thánh chỉ tứ hôn nên mời Hòa Vận trưởng công chúa đến làm chứng, cũng coi như là một nửa bà mối.”
Thiển Hạ gật đầu, đi ra phía trước nhìn.
Oa, sính lễ này cũng thật phong phú!
Vàng bạc châu báu, tự nhiên không cần phải nói. Lúc đến còn nghe thấy trưởng công chúa nói đến, ở đây có mười xấp gấm Tứ Xuyên thượng đẳng, nghe nói đây là một phần thọ lễ ngày trước Thiên Tuyết hoàng đưa cho hoàng thượng. Hoàng thượng khi đó vui vẻ, đem mười xấp gấm Tứ Xuyên này ban cho Lâm Thiếu Khang.
Màu sắc mười xấp vải này rất đẹp, vừa nhìn đã thấy thích hợp cho nữ tử mặc. Hoàng thượng lúc đó hạ lệnh cũng bất quá là để giục vị Lâm thượng tướng quân này sớm ngày thành thân mà thôi, không ngờ hôm nay lại thực sự có tác dụng.
Chuyện đã xong xuôi, thời điểm trưởng công chúa cũng chuẩn bị trở về phủ công chúa, Vân Tiểu Nguyệt đột nhiên gọi Lâm Thiếu Khang.
“Lâm thế tử, ngài không ngại dân phụ đã hòa ly, lại còn cố ý cầu thánh chỉ tới, dân phụ thực sự thẹn trong lòng. Bất luận là người nào nhìn vào cũng thấy là dân phụ trèo cao, nhưng hôm nay, trưởng công chúa cũng ở đây, dân phụ có chuyện muốn nói rõ ràng với thế tử.”
Trưởng công chúa thấy nét mặt ngưng trọng của Vân Tiểu Nguyệt thực sự không phù hợp với ngày vui vẻ như thế này, hứng thú nói: “Sao phu nhân vẫn tự xưng như vậy? Hai người dù chưa thành thân nhưng Hoàng thượng sắc phong cho ngươi là quận phu nhân cũng chính là để ngươi đừng tự coi thường chính mình.”
“Dạ, công chúa điện hạ, là thần phụ nhất thời không rõ.”
Lâm Thiếu Khang thâm tình nhìn nàng, từ sau ngày hôm đó, hắn ít tới Vân phủ, thứ nhất là để tránh bị người ta nói này nói nọ, bôi nhọ danh tiết của nàng, thứ hai là do hắn thực sự bận rộn.
Hôm nay, mình đã cầu được thánh chỉ, trở lại gặp nàng, chính là quang minh chính đại gặp nàng.
“Chuyện gì? Nàng nói thẳng đi.”
Vân Tiểu Nguyệt do dự một chút, nhìn Tiểu Hạ bên cạnh, “Ngài cũng biết, ta chỉ có Thiển Hạ là nữ nhi. Nàng sinh ra đã bị phụ thân nàng đối xử bạc bẽo, còn suýt nữa lấy mạng của nàng. Sau khi, ta hòa ly với Lô Thiếu Hoa, căn bản không có ý muốn tái hôn, chỉ nguyện cả đời có thể chiếu cố tốt cho nữ nhi này, nhìn nàng bình an xuất giá, vui vẻ trọn đời. Không nghĩ tới, vô tình gặp lại ngài, lại còn…”
“Tiểu Nguyệt, nàng không phải nói nhiều, Thiển Hạ là nữ nhi của nàng, cũng chính là nữ nhi của ta. Nàng yên tâm, sau này, Thiển Hạ chính là trưởng nữ của Lâm Thiếu Khang ta.”
Nghe được Lâm Thiếu Khang đảm bảo như vậy, trong lòng Vân Tiểu Nguyệt cũng ít nhiều buông lỏng một chút nhưng Thiển Hạ đã mười tuổi, Lâm Thiếu Khang nguyện ý tiếp nhận nàng, không có nghĩa là quốc công phủ cũng có thể tiếp nhận nàng.
Dù sao, chuyện trong nhà vẫn do Quốc công phu nhân làm chủ, cưỡng cầu cũng không được.
Vân Thương Ly nhìn thấu lo lắng của muội muội, cười nói: “Muội muội, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Ngươi gả qua, sau này nếu Thiển Hạ muốn tới Quốc công phủ ở, dĩ nhiên Lâm thế tử sẽ không ngăn cản nhưng mà Thiển Hạ sợ rằng không thể trở thành trưởng nữ của Quốc công phủ.”
Thiển Hạ sững sờm mặc dù không rõ dụng ý của cậu là gì nhưng nàng biết, cậu sẽ không hại nàng.
“Ca!”
“Thiển Hạ sau này sẽ mang họ Vân. Ta sẽ mời trưởng bối trong tộc, chọn ngày lành tháng tốt ghi tên nàng vào trong gia phả.”
Lời của Vân Thương Ly vừa ra, mọi người đều bất ngờ, nhất là sắc mặt của Hòa Vận công chúa, có thể nói là thay đổi tới mấy lần.
“Vân đại nhân, ngài thực sự muốn đưa Thiển Hạ nhập gia phả?”
—- Hết chương 46—–