• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như những gì mà Phúc Dương đã dự đoán, tin đồn giữa cậu và Gia Khánh đã bắt đầu truyền ra trong buổi tối ngày hôm đó. Sáng hôm sau khi Phúc Dương đang đi trên đường đến lớp học thì đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt soi xét cậu, cả những lời thì thầm ở sau lưng nữa, nhưng Phúc Dương cũng chẳng quan tâm là mấy.

Bước vào lớp 11A1, các bạn trong phòng học vừa nhìn thấy cậu thì liền tiến đến hỏi thăm việc cậu bị ngất hôm qua, mọi người không ai nhắc đến chuyện giữa cậu và Gia Khánh, đều này khiến cho Phúc Dương cảm thấy rất vui.

Mắt thấy bóng dáng Mộng Tuyền đi vào lớp, Phúc Dương liền nhanh chóng đứng lên đi đến kéo cô ấy ra hành lang, cậu sợ cả hai nói chuyện trong lớp sẽ bị người khác nghe thấy. Mộng Tuyền bị cậu kéo đi cũng không có phản kháng gì cả, hai người đi đến một góc vắng người, lúc này Phúc Dương mới mở lời trước.

- Cậu đã nghe thấy tin đồn đó chưa?

Mộng Tuyền khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi gật đầu tỏ ý đã biết.

- Thế thì cậu cảm thấy đây là chuyện tốt hay xấu?

Cô ấy nghe xong thì trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng.

- Cậu đã nói với Gia Khánh chuyện này chưa?

Phúc Dương gật gật đầu, sau đó còn vui vẻ mà đáp lại.



- Mình sớm đã nói cho cậu ấy biết rồi, Gia Khánh không có ý kiến gì cả, cậu ấy nói nếu như mình không khó chịu về mấy lời đồn đó thì cứ mặc kệ nó.

Mộng Tuyền nghe xong liền cảm thấy vô cùng cau hứng, cô ôm lấy bã vai của Phúc Dương lắc lắc.

- Như vậy thì quá tốt rồi, theo mình nghĩ có lẽ Gia Khánh cũng đã có chút động tâm với cậu rồi đó, nhân cơ hội này thì cậu tỏ tình với cậu ta luôn đi!

Nghe đến hai chữ “ tỏ tình” thì khuôn mặt của Phúc Dương liền biến thành màu đỏ, cậu có chút ngượng mà gãi gãi đầu, Mộng Tuyền vừa nhìn thì đã biết cậu bạn này của cô không có dũng khí đi tỏ tình với người ta.

- Thế này rồi mà cậu vẫn còn ngại à, lúc hai người chúng ta bàn luận kế hoạch cưa đỗ Gia Khánh sao mình không thấy cậu ngại ngùng như thế hả?

Phúc Dương cười cười, quả thật lúc nói thì dễ lắm nhưng lúc làm thì không phải như thế, gần đây việc tiếp xúc có chút thân mật với Gia Khánh đã khiến cậu gần như phát điên lên rồi, nếu hai người thật sự trở thành người yêu thì sẽ như thế nào nhỉ?

- Phúc Dương!

- ...

- Trần Phúc Dương!

Tâm trí đang bay xa của cậu đã bị Mộng Tuyền kéo về, Phúc Dương có hơi ngượng ngùng nhưng sau đó vẫn quyết định sẽ làm theo ý của Mộng Tuyền.

- Được rồi, mình sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp rồi tỏ tình với cậu ấy.

- Cậu chắc rồi chứ, có cần mình giúp gì không?

Phúc Dương lắc đầu, Mộng Tuyền cũng đã giúp cậu nhiều rồi, lần này chỉ còn bước cuối cùng nữa thôi, cậu tin tưởng bản thân có thể sẽ thành công.

Mộng Tuyền thấy cậu đã nói thế thì cũng an tâm, đúng lúc này chuông vào học cũng vang lên, cả hai liền ngưng lại cuộc trò chuyện, nhanh chóng di chuyển vào lớp học. Lúc vào đến lớp thì bọn Gia Khánh cũng đã có mặt, anh thấy cậu đi cùng Mộng Tuyền thì liền nghiêng đầu sang dò hỏi.



- Hai người các cậu vừa đi đâu thế?

Phúc Dương vừa lấy sách vở ra vừa trả lời Gia Khánh.

- Bọn mình chỉ ra ngoài hóng gió mà thôi, thời tiết hôm nay có chút nóng, có lẽ sắp mưa rồi.

Gia Khánh nghe xong liền tin tưởng lời nói của cậu, cả hai cũng không nói gì thêm nữa, giáo viên bộ môn bước vào lớp, buổi học chính thức bắt đầu.

...

Đến trưa khi chuông tan học vang lên, đám người Phúc Dương liền hối hả kéo nhau đi xuống nhà ăn, lúc đi tới cửa lớp 11A2 thì cậu nhìn thấy Lưu Hân Hân, cô ta đang đứng cùng với đám bạn của mình. Phúc Dương cùng những người còn lại cũng không mấy để tâm, nhưng lúc đi ngang qua thì cả bọn đã nghe giọng nói của Lưu Hân Hân vang lên.

- Gia Khánh!

Người được gọi liền chau mày quay đầu nhìn cô ta.

- Có chuyện gì sao?

Lưu Hân Hân mím môi, mắt nhìn thẳng vào anh, sau đó trịnh trọng nói lớn.

- Gia Khánh, mình thích cậu!

Đám người Thành Đạt đã quá quen với chuyện này, cả đám đứng một bên như đang xem trò vui, còn riêng Phúc Dương thì cảm thấy có chút bất an. Cậu không ngờ Lưu Hân Hân lại đột ngột tỏ tình với Gia Khánh như thế, nếu như đổi lại là người khác thì cậu đã không lo lắng, nhưng đây lại chính là Lưu Hân Hân, người từng là bạn gái cũ của Gia Khánh ở kiếp trước. Trong lúc Phúc Dương đang như đang ngồi trên đống lửa thì giọng nói lạnh nhạt của Gia Khánh vang lên, dập tàn đống lửa đang cháy trong lòng cậu.

- Thế thì sao chứ?

Lưu Hân Hân bị câu nói này của anh làm cho ngượng chín cả mặt, đây có lẽ là lần đầu tiên cô ta bị tạt nước lạnh trước như thế trước mặt người khác, quả thật rất mất mặt.

- Cậu... cậu có thể đồng ý lời tỏ tình của mình không, mình thật sự rất thích cậu?

Gia Khánh cười lạnh, nếu như ai nói thích anh thì anh liền đồng ý lời tỏ tình thì có lẽ số lượng bạn gái giờ này của anh đã có thể xếp đủ thành đường xích đạo vòng quanh trái đất rồi.

- Tất nhiên là không thể và tôi cũng không có thời gian để lãng phí ở đây với cậu đâu!

Nói xong liền xoay người đi đến chỗ Phúc Dương, cúi đầu nói nhỏ với cậu.

- Đừng có nhìn nữa, mau đi ăn thôi, tôi đói lắm rồi!

Phúc Dương lúc này mới có thể lấy lại được tinh thần, cậu vui vẻ gật đầu rồi cùng mọi người đi đến nhà ăn. Nhưng cứ ngỡ như câu chuyện đến đây là hết thì đột nhiên Lưu Hân Hân ở phía sau lại hét lớn một câu.

- Cậu không đồng ý lời tỏ tình của tôi là vì cậu đang qua lại với tên đang đi cạnh cậu sao?

Lời nói vừa phát ra liền khiến cho mọi người xung quanh dừng lại động tác đang làm, đám người Phúc Dương cũng bị làm cho giật cả mình, cậu có chút lo lắng mà quay đầu nhìn Gia Khánh, lúc này anh cũng đang nhìn cậu. Cánh tay của Gia Khánh chợt giơ lên rồi khoát lên vai Phúc Dương, anh nhếch môi khẽ cười, sau đó quay đầu đáp trả người ở phía sau.

- Thế thì sao, việc này có liên quan gì đến cô à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK