Edit: L
Beta: Ba Chấm
_
Vào buổi chiều, Viên Quảng đứng ngồi không yên đi lại vài vòng trong sân, cuối cùng nói với người khác: "Không được, tôi không thể ở đây lại được nữa.
Bất kể quỷ là ai, thì nó sẽ luôn ở trong thị trấn này.
Tôi phải rời khỏi đây, nếu nyư thế thì nó không thể đuổi giết tôi nhỉ? "
Hứa Thuật nghĩ thầm, quỷ hồn muốn giết người còn cần xem đường đi nước bước nữa à? Một khi đã bị theo dõi, thì chỉ sợ căn bản sẽ không có biện pháp chạy trốn được.
Nhưng việc này thì ai cũng hiểu, nhưng không ai có thể nói ra.
Nhìn thấy Viên Quảng thật sự sẽ rời đi, Dương Nhuế do dự nói: "Anh tại sao không...ở lại đây? Đêm nay tất cả chúng ta đều sẽ không ngủ, nhất định sẽ hết sức giúp anh."
Vừa nói xong, cô ta liếc nhìn Tiểu Hà.
Lúc này, Tiểu Hà đang ngồi ở trong sân phơi nắng, nheo mắt ngáp dài, bộ dạng nhìn qua như một chú mèo con lười biếng.
Nó dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của những người chơi ở bên này.
Không ai biết liệu nó có thực sự giúp đỡ người chơi như Hứa Thuật đoán hay không.
Viên Quảng dừng ở cửa thở dài một hơi.
Khi bầu trời tối sầm lại, trái tim hắn cũng chùng xuống theo, ngay cả tay chân cũng bắt đầu trở nên lạnh buốt.
Hắn ta cảm thấy không còn tia hy vọng sống sót nào cả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã đến 8 giờ tối.
Trời ở đây tối sớm, khoảng gẫb 7 giờ thì trời đã tối đen.
Tuy nhiên,Hứa Thuật và những người khác đã sớm thấp nến khắp nơi trong sân, cũng coi như khá sáng.
Như Dương Nhuế đã nói, bọn họ sẽ không có ý định đi ngủ vào tối nay.
Viên Quảng ngồi ở giữa, ba người khác ngồi xung quanh hắn, trong khi Tiểu Hà đang nằm ngủ một mình trên một chiếc giường nhỏ cách đó không xa.
Nó dường như ngủ rất sâu, không còn nhúc nhích.
Mà bởi vì có chuyện quan trọng, mặc dù Hứa Thuật và những người khác đều ngồi không, nhưng họ không có cảm giác buồn ngủ, trông rất tỉnh táo.
Viên Quảng rất khẩn trương ngồi ở đó, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt như sắp ra chiến trường tới nơi.
Cứ sau vài phút, hắn không thể không nhắc nhở những người khác đừng đi ngủ.
Mỗi lần Hứa Thuật rất nhanh chóng trả lời.
Nhưng...không ai nghĩ rằng, ngay lúc 12 giờ sáng, ngoại trừ Viên Quảng ra, ba người khác đột nhiên ngủ thiếp đi.
Nói một cách chính xác, thì giống như ngất xỉu.
Rõ ràng một giây trước còn vô cùng tỉnh táo, một giây sau liền "Bịch" một tiếng tại chỗ ngã xuống, ngủ thiếp đi trong những tư thế cực kỳ quái dị!
Cơ hồ cùng lúc bọn họ ngủ, ánh nến trong phòng tắt hết.
Toàn bộ căn phòng trong lúc ấy trở nên tối đen, chỉ có ánh trăng ảm đạm xuyên qua lớp cửa sổ mỏng manh, chiếu một vài tia sáng nhỏ vào trong phòng.
Viên Quảng sửng sốt, sau đó trong nháy mắt liền hoảng hốt.
Hắn dùng sức nâng Hứa Thuật lên, vừa lắc lắc vai cậu vừa hét lên: "Này, này, cậu mau tỉnh dậy! Mọi người làm sao vậy?? Nhanh tỉnh lại a..!!"
Nhưng cho dù hắn dùng sức như thế nào, Hứa Thuật cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Sau đó lý trí của hắn bình tĩnh lại một chút, vội vàng buông Hứa Thuật xuống đi tìm Tiểu Hà, nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiểu Hà vốn đang nằm ở đó...không biết đã biến mất từ lúc nào.
Hắn run rẩy, cả người như rơi vào hầm băng.
Đột nhiên, "Bùm" một tiếng nổ lớn từ phía sau truyền đến.
Đó là tiếng cửa phòng bị sức lực to lớn đẩy mạnh!
Viên Quảng nhanh chóng xoay người nhìn lại, khi nhìn rõ thứ gì đó xuất hiện ở cửa, trong đầu vang lên một âm thanh ô...ô..ô..n...g, sợ tới mức phảilùi lại vài bước, thẳng đến khi bị vấp phải ghế, mông té ngã xuống đất.
Mặc dù hắn đã ngã xuống đất, nhưng đôi mắt của hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào con quái vật xuất hiện ở cửa ra vào.
Hình dạng của con quái vật đó thật sự là quá đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả chớp mắt hắn cũng không dám làm ——
Cơ thể cao khoảng hai mét của nó được tạo thành từ vô số đầu của những đứa trẻ.
Tất cả những đứa trẻ đó đều mở mắt, và con mắt trên đầu mỗi đứa đều chớp chớp!
Trên mặt của chúng có những biểu cảm khác nhau, có người đang cười, có người đang khóc, có người tức giận, có người lạnh lùng...!
Mà ở phía trên cùng của thân thể bao gồm đầu của đứa bé, phần đầu cũng là một cái đầu người.
Cái đầu ấy cỡđầu của trẻ con, kết hợp với thân hình cao hai mét có vẻ vô cùng buồn cười, nhưng sẽ không ai có thể cườiđược khi thấy nó.
Viên Quảng nhìn thấy, nó dường như toàn bộ đều là máu đỏ như máu, đôi mắt đó sáng chói, cũng chưa từng chớp mắt, chẳng khác nào mắt của búp bê
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, nó không phải không chớp mắt, mà là....căn bản nó không có mí mắt.
Cái đầu đó sở dĩ có màu đỏ như máu, là bởi vì nó dường như đã từng bị lửa thiêu rụi, đốt cháy hết da thịt.
Tất cả ánh mắt của quái vật từ đầu đến chân đều rơi vào trên người Viên Quảng.
Viên Quảng ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào nó, tim đập như trống.
Giờ này khắc này, hắn hầu như hoàn toàn đánh mất đi lý trí, thậm chí ngay cả ý nghĩ hẳn là nên đứng dậy nhanh chóng chạy trốn cũng không có.
Giờ này khắc này, hắn hầu như hoàn toàn đánh mất đi lý trí, thậm chí ngay cả ý nghĩ hẳn là nên đứng dậy nhanh chóng chạy trốn cũng không thể nghĩ ra.
Hắn rõ ràng rất muốn sống sót, nhưng hiện tại lại căn bản không thể làm ra bất kỳ hành động trốn thoát nào.
Hắn giống như một tù nhân bị kết án tử hình, chỉ có thể ngơ ngác chờ đợi khoảnh khắc đầu người rơi xuống đất.
Viên Quảng trơ mắt nhìn con quái vật cúi người xuống, đi vào căn phòng này.
Tất cả những đứa trẻ trên cơ thể của nó đều nhìn chằm chằm vào hắn ta, lần lượt từng người một phát ra những tiếng cười quái dị.
Đừng nói là ngoại hình đáng sợ của quái vật này, cho dù chỉ nghe được âm thanh thôi, cũng đủ làm cho một người bình thường sợ đến mức đi tiểu ra quần.
Viên Quảng tuy rằng đã trải qua trò chơi vài lần, tuy không nhát gan đến trình độ đó, nhưng kỳ thật cũng không tốt hơn cho lắm.
Phản ứng duy nhất của hắn có thể làm chính là nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, cái chết mà hắn chờ đợi đã không đến ngay lập tức.
Ngay lúc hắn nhắm mắt lại, từ xa đến gần một tràn tiếng bước chân truyền vào trong tai hắn.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng la hét thanh thúy.
"Chạy đi! Ra khỏi đây ngay! Đi với tôi! "
Thanh âm này giống như một bàn tay từ trên cao vươn ra khi Viên Quảng treo trên vách đá.
Với sự xuất hiện của nó, hắn bởi vì sợ hãi mà đầu óc trống rỗng lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo!
Hắn đã biết, đó là giọng nói của Tiểu Hà!
Nó chắc chắn đang giúp đỡ người chơi!
Viên Quảng mạnh mẽ mở mắt ra, ánh mắt lướt qua con quái vật cách hắn càng ngày càng gần, nhìn về phía Tiểu Hà đang đứng ở ngoài cửa lo lắng nhìn hắn.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy, liên tục chạy về phía cánh cửa!
Mà ngay khi hắn đi ngang qua bên cạnh con quái vật khủng bố kia, bỗng nhiên nghe thấy con quái vật đang phát ra tiếng cười kia ngược lại khóc lên.
Vô số tiếng khóc khác nhau xen lẫn lên nhau, phảng phất từ trong địa ngục phát ra tiếng gào thét.
Không biết vì sao, khoảnh khắc hắn nghe được thanh âm này, bước chân Viên Quảng theo bản năng dừng lại một chút.
Bên ngoài cửa, Tiểu Hà nhìn hắn ta và hét lớn: "Mau lên! Anh có muốn chết ở đây không?!"
Viên Quảng nhìn về phía nó, đột nhiên có chút chần chờ.
Có chỗ nào...giống như không hợp lý cho lắm.
Tim hắn vẫn đập thình thịch, nhét suy nghĩ của hắn vào lại.
Nhưng hắn cuối cùng cũng tỉnh táo hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Những lời Hứa Thuật từng nói hôm nay, lập tức tất cả đều tràn vào trong đầu hắn.
Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua quái vật đứng ở phía sau mình, toàn thân đều được bao phủ bởi những đứa trẻ đang khóc, cùng với Tiểu Hà đứng ở cửa ra vào với vẻ mặt lo lắng nhìn hắn...!
Viên Quảng chớp mắt hai cái, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hà, mở miệng hỏi: "Sao em không vào? "
Tiểu Hà không đáp, chỉ đưa tay ra về phía hắn, một lần nữa kêu lên: "Anh còn đứng ngây ở đó để làm gì, nó sẽ giết anh a!! Ra khỏi đây ngay, em sẽ đưa anh đi! Chỉ cần đi đến bờ sông, đến đấy nó cũng không dám động thủ!"
" Mày không phải là Tiểu Hà!"
Viên Quảng kêu to một tiếng, mạnh mẽ lùi về phía sau vài bước, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên người con quái vật kinh khủng, trầm giọng nói: "Nó, nó mới là Tiểu Hà!"
Nếu không, nó vì cái gì một mực vẫn không chịu giết hắn?!
Nếu không, vì sao mà trên cơ thể nó có rất nhiều đầu của những đứa bé?
Tiểu Hà là bởi vì sự oán giận của các đứa bé mà hóa thành, vì thế hình dạng của nó biến thành như vậy cũng có khả năng.
Ngược lại là những người dân trong trấn, mặc kệ bọn họ chết như nào.
Sau khi chết ra sao cũng không có khả năng phát triển thành như vậy!
Phải, con quái vật này mới là Tiểu Hà, nhất định là vậy!
Viên Quảng dùng sức cắn môi dưới của mình một chút, dưới sự kích thích của đau đớn, hắn phát ra một tiếng rống to, dùng hết toàn lực hô lên một câu: "Cút ngay! Ông sẽ không đi cùng với mày! "
Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt lo lắng của "Tiểu Hà" ngoài cửa nhất thời biến mất không còn một dấu vết.
Mà bộ dáng của nàng, cũng đồng thời nhanh chóng biến hóa.
Trong nháy mắt, Tiểu Hà đã biến mất, thay vào đó là một bà lão tóc bạc, thân hình gầy gò.
Đôi mắt già đục ngầu của bà ta nhìn chằm chằm vào mặt Viên Quảng, dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt già nua có những khe rãnh nhìn qua đặc biệt quỷ dị.
Rõ ràng bên cạnh Viên Quảng có một con quái vật vô cùng đáng sợ, nhưng giờ phút này, đáng sợ nhất trong mắt hắn chính là con người có bề ngoài là bà cụ.
Tiếng khóc ở phía sau lưng lại chuyển thành tiếng cười.
Vẫn như cũ khó nghe đến chói tai, vẫn kinh khủng đến mức khiến da đầu tê dại.
Nhưng Viên Quảng lại một lần thả lỏng sức lực, hai chân mềm nhũn liền ngồi xuống mặt đất.
Hắn cảm thấy hoảng hốt, chính mình tựa hồ đã thoát khỏi một kiếp nạn.
Bà cụ kia vẫn đứng ở ngoài cửa nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt âm u lạnh như băng, giống như muốn nuốt chửng hắn.
Cũng không biết vì cái gì, bà cụ lại không bước vào phòng, như thể có thứ đồ gì đó vô hình ngăn cản bà ấy ở bên ngoài.
Viên Quảng biết, thứ đó chính là Tiểu Hà phía sau hắn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao hai người đầu tiên lại chết.
Khi một con quái vật khủng bố và một nhân vật mang bề ngoài là con người đều xuất hiện cùng một lúc, đặc biệt là khi con quái vật đó vẫn đang đi về phía mình, thì bất cứ ai cũng sẽ vô thức tin tưởng vào "con người" đó?
Về phần hai lần trước, xuất hiện trước mặt Trương Mậu và Vu Diêu có phải là Tiểu Hà hay không, hiện tại đã không thể biết nào được.
Có lẽ khi đó quỷ hóa thành người khác, hoặc cũng có thể sẽ dùng bộ dạng khi sống của chính mình.
Tóm lại...hắn đã sống sót.
Viên Quảng mở to miệng thở hổn hển, chưa tỉnh hồn ngồi trên mặt đất, trong lòng tràn đầy niềm vui sướng và nhẹ nhõm sau khi tìm được đường sống trong cõi chết.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bà cụ bên ngoài cửa đã biến mất.
Cùng lúc đó, hắn hoa mắt một trận, bỗng nhiên liền hôn mê ngất xỉu..
Danh Sách Chương: