Edit: B a C h ấ m
~~~~~~~~~~
Trên hành lang truyền đến tiếp khóc của Cao Trọng.
Hứa Thuật cùng Quý Xuyên liếc nhau, đi ra ngoài, liền thấy Cao Trọng quỳ ở trước cửa phòng Tiêu Mỹ, phát ra từng tiếng kiềm nén nức nở.
Đối với bất luận một người bình thường nào mà nói, chuyện mày hết thảy đều rất khó chấp nhận.
Hứa Thuật nghĩ, chậm rãi đi qua, nhìn vào trong phòng Tiêu Mỹ.
Cũng không khác lắm với Chu Phù, cô ta cũng biến thành một bãi thịt nát bét, rơi rụng ở khắp nơi trong phòng.
Cậu thở dài, không đành lòng mà quay đầu đi, trong đầu lại bỗng nhiên nhớ lại lời nói của Quý Xuyên ngày hôm --
"Cậu biết làm như thế nào mới có thể ở bên nhau vĩnh viễn không?"
"Ăn luôn vào bụng."
Hứa Thuật cảm thấy, hình như chính mình đã sai rồi.
Ông chủ nhà là quỷ, cách hắn giết người chắc chắn giống với cách hắn ta đã giết vợ của mình.
Mà hai người chơi này, thi thể đều thành một bãi thịt nát bét.
Nếu như phanh thây, thì cũng không đến mức đem thi thể làm cho nát ra như thế? Trừ khi......!
Câu "Vĩnh viễn ở bên nhau" được viết dưới tầng hầm kia, thật ra không phải sợ người chơi không thấy được chữ viết giống như trong phòng ông chủ nhà, mà là một loại ám chỉ!
Ám chỉ -- Ông chủ nhà ăn luôn vợ của hắn.
Hứa Thuật đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Quý Xuyên:
"Chẳng lẽ, ông chủ nhà thật sự đem vợ của hắn ăn vào bụng?!"
Quý Xuyên nhíu mày, nói:
"Hôm qua chẳng phải tôi đã nói rồi à."
"......"
Hứa Thuật yên lặng thầm nghĩ, lúc ấy cậu còn tưởng rằng là do tâm lý của Quý Xuyên quá mức biến thái, mới có thể bởi vì câu nói kia liền liên tưởng đến câu chuyện ăn thịt người, sao có thể nghĩ đến đối phương lúc ấy đang suy đoán hành vi của ông chủ nhà.
Lại nói nữa, anh suy đoán thì suy đoán đi, làm gì phải cười đến làm người sởn tóc gáy như vậy, nếu đổi thành người khác sợ là sẽ không có tâm tình mà đi phân tích từng câu nói của anh?
Nhưng mà, hiện tại biết được manh mối này cũng còn chưa muộn lắm.
Hứa Thuật nói:
"Đến bây giờ, toàn bộ chuyện xưa xem như đã hoàn toàn rõ ràng.
Ông chủ nhà là quỷ hồn, vợ của hắn thực sự bị chết oan......"
"Hai ngươi có thể đi chỗ khác nói được không?"
Cao Trọng quỳ ở trước cửa Tiêu Mỹ chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ, trong miệng nói: "Nơi này vừa mới chết người, coi như như không thân thiết,nhưng cũng mời tôn trọng người chết, có thể chứ?"
Quý Xuyên nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi cười, cất bước liền đi qua.
Hứa Thuật thấy thế, đi nhanh hai bước duỗi tay vịn lại vai anh, cười nói:
"Này, xuống lầu ăn cơm cũng không chờ tôi? Cùng nhau đi nha."
Không chờ Quý Xuyên nói chuyện, cậu lôi anh ta đi xuống dưới lầu.
Lương Lương đang ngồi ở trong đại sảnh húp cháo.
Buổi sáng có trứng vịt Bắc Thảo cùng với cháo thịt nạc, nghe qua đã chảy nước dãi.
Hứa Thuật một hơi uống hết hai tô lớn, sau đó lau lau miệng, đứng dậy đi đến bên cạnh Lương Lương ngồi xuống.
Lương Lương theo bản năng giật mình, cảnh giác hỏi:
"Cậu ngồi gần như vậy để làm gì?"
Hứa Thuật hướng hắn cười cười:
"Ngày hôm qua anh chắc là nói cho Tiêu Mỹ, chỉ cần giết tôi, cô ta sẽ không phải chết?"
Lương Lương xụ mặt, hừ lạnh nói:
"Không biết cậu đang nói bậy bạ gì."
"Thật ra anh nói cũng không sai, mục tiêu của trận nhiệm vụ trò chơi này là phải tồn tại hết sáu ngày,số lượng người chơi cũng là sáu người, hơn nữa là độ khó không cao, không có khả năng xuất hiện tình huống nhiều người chết.
Cho nên, có xác suất rất lớn một ngày chỉ chết một người, nếu cô ta ngày hôm qua giết tôi, nếu như vậy cô ra ít nhất có thể sống lâu thêm một ngày."
Lương Lương không nói, thậm chí muốn đứng dậy rời đi.
Hứa Thuật nhanh tay vịn lại vai của hắn, hơi dùng sức cản hắn đứng dậy, cũng mỉm cười nói:
"Cứ như vậy, nếu cô ta may mắn giết được tôi, thì anh lại giải quyết được một tên phản bội biết manh mối nhưng không nói cho anh.
Nếu không giết được tôi, người chết cũng chỉ có cô ta, không quan hệ gì với anh.
Anh có nghĩ thế không?"
Lương Lương lạnh mặt liếc mắt nhìn cậu, cứng rắn nói:
"Đúng thì thế nào? Ngươi cho rằng một người mới như cậu có Thresh giết được tôi à?"
Hứa Thuật hạ mi, khuôn mặt vô tội nói:
"Tôi giết anh để làm gì, cũng giống như hôm qua Tiêu Mỹ muốn giết tôi thôi, dù sao anh đã kích hoạt cấm kỵ, thì nhanh chóng sẽ chết, tôi vì sao phải để bàn tay của mình bị bẩn?"
Lương Lương sửng sốt vài giây, hình như đang tự hỏi chính mình rốt cuộc là kích hoạt cấm kỵ ở nơi nào.
Một lát sau, hắn cười lạnh nói:
" Cậu chưa hiểu rõ mọi chuyện rồi, buổi chiều ngày hôm qua, Tiêu Mỹ xin tôi giúp cô ta thì tôi chỉ nói đến lúc đó tôi sẽ xem xét, nhưng không đồng ý giúp cô ta!"
Hứa Thuật tấm tắc hai tiếng, cười nói:
"Không phải chuyện này.
Lương ca, anh có phải hay không đã quên một việc rất quan trọng, về điểm tích lũy?"
Lương Lương ngẩn ra:
"Có ý gì, nói thẳng đi!"
"Lúc mới bắt đầu trò chơi, anh đã từng nói qua, chỉ cần những người khác đem điểm tích lũy cho anh, anh sẽ cố gắng bảo vệ mọi người, có phải hay không?"
Hứa Thuật từ từ nói:
"Chu Phù cùng Tiêu Mỹ chết là do quỷ hồn giết, chắc chắn anh không có cách bảo vệ bọn họ, chuyện này thì không có gì để nói.
Nhưng mà --"
"Đêm hôm qua lúc tôi bị Tiêu Mỹ công kích, anh liền ở lại hiện trường để xem náo nhiệt nhỉ? Cây dao găm trong tay cô ta cũng là của anh à? Không biết có phải ngữ văn của tôi có tốt hay không, mà lý giải sai ý nghĩa của câu bảo vệ mọi người nhể?"
Giọng nói mới vừa dứt, cậu liền thấy sắc mặt Lương Lương nháy mắt thay đổi.
Lương Lương lập tức ngồi thẳng dậy, mở to hai mắt nhìn qua vô cùng hoảng sợ mà nói:
"Không, sẽ không! Chuyên này đâu coi là kích hoạt cấm kỵ?! Mày mẹ nó đừng hù dọa tao!"
Hắn đích xác......!Hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Bởi vì từ lúc bắt đầu, sở dĩ đưa điều kiện cho nhóm người chơi mới, cũng chỉ là một cái bẫy mà thôi.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu nhóm người mới chết ở trong trò chơi, hắn cũng không có tổn thất gì cả, mà nếu những người đó sống đến cuối cùng, trong đó ít hoặc nhiều đều sẽ trợ giúp cho hắn -- ví dụ như chia sẻ manh mối.
Sau khi kết thúc, nhóm người mới cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đem điểm tích lũy đưa cho hắn.
Cho nên quá trình ở trong trò chơi, hắn chưa từng nhớ lại lời nói lúc bắt đầu, càng thêm không nghĩ tới hắn sẽ vác đá nện vào chân mình!
Tuy rằng trong miệng nói không có khả năng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đúng thật là đã kích hoạt......!
"Có hối hận hay không?"
Giọng nói Hứa Thuật chứa ý cười vang lên.
Chỉ là lúc này Lương Lương, đã không có tâm tư để nói nữa.
Hắn nắm tay thành quyền, mu bàn tay gân xanh đều nổi lên, trầm mặc mà ngồi ở nơi đó, trong lòng không ngừng nghĩ rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể xoay chuyển thế cục.
Hắn thậm chí bắt đầu yên lặng cầu xin thần linh, hy vọng sự kiện tối hôm qua không bị tính là kích hoạt cấm kỵ.
Nhưng nơi này không có thần linh, chỉ có một người không liên quan đanv vùi đầu uống cháo tên Quý Xuyên, cùng một người đang nhìn hắn cười tên Hứa Thuật.
Nhưng Lương Lương không nghĩ tới chính là, Hứa Thuật lại trở thành thần linh cứu sống hắn --
Sau một phút đồng hồ trầm mặc, Hứa Thuật nhìn hắn nói một câu nói:
"Thật ra trong trò chơi còn có một con đường sống, nếu không sẽ không phí công nghĩ ra cốt truyện xưa.
Nói cách khác, cho dù kích hoạt cấm kỵ, cũng coi như có cơ hội sống sót."
Lương Lương nghe xong những lời này, liền như bắt lấy cọng rơm cứu mạng vội vàng hỏi:
"Thật vậy hả? Tôi nên làm như thế nào?!"
Hứa Thuật cong khóe miệng, hướng hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đem lỗ tai đưa qua, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Anh có bao nhiêu điểm tích lũy cùng đạo cụ?"
Lương Lương không biết cậu vì sao muốn hỏi cái này, nhưng thật vất vả thấy được một tia hy vọng hắn căn bản không có nghĩ sâu vào, lập tức phải trả lời nói:
"35 điểm tích lũy, còm đạo cụ, chỉ có cây dao găm kia."
Hứa Thuật búng tay một cái:
"Được rồi.
Như vậy đi,điểm tích lũy cùng đạo cụ đều đưa cho tôi, tôi sẽ giúp anh sống sót đi ra khỏi trận trò chơi này, thấy thế nào?"
"Này, đùa cái gì vậy, đó chính là toàn bộ......" Lương Lương nói còn chưa dứt lời, liền nuốt trở vào.
Rốt cuộc nếu hắn chết, thì giữ lại điểm tích lũy để làm gì?
Chính là, có thể tên Hứa Thuật này là đang lừa hắn?
Cậu ta không phải là người chơi mới à, sao có thể tự tin mà nói còn một con đường sống sau khi kích hoạt cấm kỵ? Tới chính mình đã thông qua ba lần trò chơi mà cũng không biết, cậu ta mới là người chơi mà lại biết?
Rõ ràng chỉ là muốn lừa điểm tích lũy của mình mà thôi?!
"Hiện tại thời gian còn sớm, tự anh ngẫm lại đi."
Hứa Thuật đứng lên, nói:
"Muốn tôi giúp anh, thì buổi tối trước 8 giờ cho tôi biết đáp án.
Thuận tiện nhắc tới, tôi lấy thu lao xong mới làm việc nhé."
Nói xong, cậu hướng Lương Lương cười một chút, xoay người lên lầu đi.
Quý Xuyên còn thong thả ung dung mà uống cháo, thẳng đến khi bóng lưng Hứa Thuật hoàn toàn biến mất ở cầu thang, anh mới quay đầu hướng bên kia, liếc nhìn một cái.
Hai mắt híp lại, cười đến sáng lạn.
Thật là một con người thông minh.
Bỗng nhiên muốn giết chết cậu ta, sau đó lấy dao bổ xương xọ ra, nhìn xem trong đó có cái gì......!
Hứa Thuật mới vừa đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị đánh răng, lại đột nhiên hắt xì.
Cậu hít hít cái mũi, thầm nghĩ trong lòng, khẳng định là tên Lương Lương kia ở sau lưng mắng cậu.
Lúc sau Hứa Thuật nằm ở trên giường lấy điện thoại của vợ ôn chủ nhà ra chơi trò chơi đến nửa ngày, Quý Xuyên cũng dùng máy tính chơi đánh bài rất lâu.
Bởi vì hôm nay, bọn họ không có việc gì để làm.
Buổi chiều Hứa Thuật chơi đến phát chán, liền gục đầu ngủ một giấc, mới vừa mơ thấy biên tập báo tin tức truyện của cậu được người khác mua bản quyền để chuyển thể thành phim, thì đã bị tiếng đập cửa làm cho bừng tỉnh.
Hứa Thuật vô thức mà ngồi dậy, gãi đầu, chịu đựng tức giận đi qua mở cửa.
Người đứng ngoài chính là Lương Lương.
Mới vừa mở cửa, hắn liền nói thẳng:
"Ta đồng ý yêu cầu của cậu, hy vọng cậu không gạt tôi."
Hứa Thuật nhún nhún vai, nói:
"Nếu tôi lừa anh, thì liền kích hoạt cấm kỵ, anh sợ cái gì?"
Lương Lương hít một hơi, bàn tay vừa lật, liền đem cây dao găm giao cho Hứa Thuật, trong miệng nói:
"Tôi tự nguyện đem điểm tích lũy đang sở hữu đưa tặng người chơi Hứa Thuật."
Ngay sau đó, Hứa Thuật trong đầu liền nghe thấy được thông báo được thêm 35 điểm tích lũy.
Chỉ là hiện tại cậu không có cách giống như Lương Lương đem đạo cụ gửi vào không gian của người chơi -- cái này thì phải chờ đến sau khi qua trận huấn luyện người mới này.
Hứa Thuật xoay người đặt dao găm lên tủ đầu giường, mới nói:
"Anh chuyện gì thì cũng không cần làm, buổi tối ngủ một giấc ngon là được, tôi sẽ tới giải quyết."
Lương Lương ngẩn người, trong lòng lại một lần hoài nghi, cậu ta thật sự không lừa mình điểm tích lũy cùng đạo cụ?
Nhưng việc đã đến nước này, dù đã biết rõ có khả năng bị lừa, hắn cũng không thể không tự nguyện đi vào con đường này.
Hứa Thuật ngáp một cái, nói:
"Tôi còn muốn ngủ thêm một lát, anh đi về trước đi."
Nói xong cậu liền đóng cửa.
Lương Lương nhìn chằm chằm ván cửa màu nâu sửng sốt một hồi lâu, mới sắc mặt trầm trọng mà xoay người rời đi.
Hứa Thuật lại ngủ một giấc, lại gặp một ác mộng đáng sợ -- mơ thấy Quý Xuyên vừa cầm dao đuổi giết cậu vừa nói muốn bổ đầu cậu ra.
Sau đó lúc ở dưới lầu nhìn thấy Quý Xuyên cậu còn cảm thấy có hơi sợ sợ.
Cơm chiều, Lương Lương cũng không ăn một miếng nào, cả người uể oải không phấn chấn giống như một cụ già bệnh tật gần đất xa trời.
Hắn không ngừng cầu nguyện thời gian chậm thêm một chút, chậm thêm một chút, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ chạy đến 12 giờ đêm.
Nhưng thời gian vẫn như cũ trôi đi, coi như tắt đi toàn bộ đồng hồ trên thế giới, thì thời gian cũng sẽ không bởi vậy mà dừng lại.
Buổi tối 9 giờ, Hứa Thuật về tới phòng.
Cậu mở đèn, nhìn đồng hồ báo thức, chỉnh cây kim đến 12 giờ đồng hồ.
Tiếng bước chân đúng giờ lại vang lên, bộp bộp bộp , từng bước một, hướng phòng Lương Lương đi tới.
Hứa Thuật hít sâu một hơi, kéo cửa phòng ra.
~~~~~~~~~~~~~
Đăng sớm, chương sau sẽ hoàn trận nhiệm vụ " Huấn luyện Người Mới " này nhá
04052020.
Danh Sách Chương: