• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như mấy bữa tiệc của các gia đình quý tộc thượng lưu trong phim Trung Quốc và phương Tây, trong phòng ăn sang trọng rộng rãi là chiếc bàn ăn dài bằng đá cẩm thạch trắng, nhìn thoáng qua không thể thấy điểm cuối.

Sau khi người giúp việc mang đủ các món lên, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Ông Lệ ngồi ở vị trí chủ trì, những người khác chia nhau ra ngồi ở hai bên, vị trí đầu tiên bên phải là Lệ Minh Đình, Ninh Uyển ngồi ở vị trí thứ hai, bên trái là mẹ con Lệ Minh Uyển và Tống Mẫn Chi.

“Tố Cầm, giới thiệu với Minh Đình các thiên kim ở đây đi.” Vẻ mặt ông Lệ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mọi người, ung dung ra lệnh với khi người phụ nữ trung niên ngồi ở bên cạnh.

Lâm Tố Cầm chính là mẹ của Lệ Minh Uyển, mẹ kế Lệ Minh Đình.

Bà ta mỉm cười, bỏ qua Tống Mẫn Chi, bắt đầu giới thiệu chi tiết từ cô gái gần nhất, lần lượt từng người một cho đến hết, một cách bài bản và rõ ràng như lòng bàn tay.

Đầu óc như một cơ sở dữ liệu, trí nhớ khiến người khác phải thán phục.

Mà trong mắt các cô gái đều đầy tình ý, người cố ý kẻ vô tình nhìn về phía về Lệ Minh Đình.

Từ những gì nghe và thấy được, Ninh Uyển hiểu ra bữa cơm này là một một buổi tiệc xem mắt trá hình, mà bên nam chỉ có mỗi Lệ Minh Đình. Cục diện này hoàn toàn có thể sánh ngang với đại điển tuyển phi của hoàng đế thời xưa.

Cô nhìn sang Lệ Minh Đình, quan sát nét mặt của anh, chỉ thấy anh vẫn dửng dưng như mọi chuyện đều không liên quan đến mình, lạnh nhạt âm trầm, ánh mắt thờ ơ, giống như một một lão sư đã nhập thiền, không màng chuyện thế sự.

Thấy vậy, không hiểu sao trong lòng cô lại có hơi vui vẻ và hả hê, vì trong thâm tâm cô không muốn anh nhìn trúng bất cứ ai cả.

Ninh Uyển cảm thấy lòng dạ của mình thật xấu xa.

“Được rồi, dùng bữa thôi.” Lệ Minh Đình đột nhiên lên tiếng, nhìn sang ông Lệ, cắt đứt câu chuyện dài dòng không hồi kết của Lâm Tố Cầm.

Ông Lệ đã đạt được mục đích, cũng biết phải một vừa hai phải, nên nên dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Tố Cầm dừng lại, sau đó lên tiếng bảo mọi người dùng bữa.

Ăn món Tây, uống rượu vang.

Dưới sự rèn luyện hun đúc một cách cố tình của Lệ Minh Đình, Ninh Uyển đã dùng dao nĩa rất thuần thục, phẩm rượu cũng đã rất ra dáng, không hề kém các thiên kim đang ngồi đây chút nào, chẳng khác gì một tiểu thư nhà giàu.

Đến cử chỉ biểu cảm đều rất giống Lệ Minh Đình.

Từ ánh mắt đầu tiên, ông Lệ đã nhìn thấu tất cả, không ai hiểu rõ Lệ Minh Đình bằng ông cả.

Ông không khỏi đưa mắt về phía Tống Mẫn Chi, cô ta đang thất thần nhìn con trai nhà mình và tiểu tình nhân của nó. Thật đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Dùng bữa xong, Lệ Minh Đình và ông Lệ lên lầu nói chuyện, Ninh Uyển ngồi một mình ở phòng khách uống trà đợi anh, Lâm Tố Cầm thì đi ra ngoài tiễn khách.



Ánh đèn sáng cho anh trong phòng xuyên qua cửa kính chiếu sáng một khoảng sân, có thể loáng thoáng nhìn thấy đủ loại hoa thơm cỏ đẹp, thi nhau khoe sắc ngoài vườn hoa.

Gió đêm thoảng qua, làm làn váy xanh nhạt của Lệ Minh Uyển tung bay, giọng điệu của cô ta đầy chất vấn: “Từ nhỏ cô đã thích anh Minh Đình, tôi coi cô là chị em tốt nên luôn tác hợp cho hai người. Còn cô thì sao? Cô coi tôi là cái gì hả?”

Tống Mẫn Chi không hiểu gì, dịu dàng cất giọng: “Đương nhiên cũng là chị em tốt rồi.”

“Ồ, chị em tốt à?” Lệ Minh Uyển cười khẩy, vẻ mặt đầy trào phúng, mỉa mai nói: “Mấy năm nay, chỉ cần bên cạnh anh Minh Đình có cô gái nào, là cô lại chạy đến tỏ ra rầu rĩ không vui với tôi, dưới sự xúi giục của cô, lần nào tôi cũng thay cô đuổi mấy cô gái kia đi.”

“Lần này tôi chọc giận anh Minh Đình, bị anh ấy chỉnh một trận, vậy mà cô chỉ khoanh tay đứng nhìn. Chị em tốt à? Tôi thấy cô coi tôi là con ngốc, dễ bị dắt mũi thì có.”

“Tôi… tôi xin lỗi, Minh Uyển, lúc đó tôi…” Tống Mẫn Chi rối rít xin lỗi, muốn giải thích.

“Từ đây về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ, cô tự giải quyết cho tốt đi.” Thế nhưng Lệ Minh Uyển lại không muốn nghe cô ta bao biện, kiên quyết nói, sau đó quay người đi vào nhà.

Tống Mẫn Chi ngạc nhiên đứng lặng người một lúc, gương mặt chìm trong bóng đêm, trong lòng đau nhói.

Trong phòng sách trên tầng hai, Lệ Minh Đình đứng bên cửa sổ xem kịch vui.

“Con thích ai, cha không quan tâm.” Ông Lệ uống một ngụm trà xanh đậm, rồi nói tiếp: “Trong vòng một năm, con phải kết hôn sinh con, đây là kết quả mà cha muốn thấy.”

Lệ Minh Đình dời mắt, quay người đi ra cửa, lạnh nhạt nói: “Nếu cha còn để mấy người phụ nữ nhàm chán trong nhà này làm phiền con, thì đừng mong nhìn thấy cái gì cả.” Sau đó đóng sầm cửa lại rời đi.

Ông Lệ đang uống trà phổ nhĩ, nghe anh nói thế thì bất ngờ sặc nước trà ho khan, mắng một câu thằng nhóc thối.

Trên đường trở về biệt thự, cả người Lệ Minh Đình vẫn toát ra hơi thở người lạ chớ đến rồ gần. Ninh Uyển không biết dỗ người khác, nên đành giữ im lặng, lẳng lặng ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ xe.

“Cấy que tránh thai dưới da có tác dụng phụ gì không?” Trong buồng xe đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của anh.

Ninh Uyển không hiểu tại sao anh bỗng nhiên có hứng thú với chuyện này. Sau khi nhớ lại lời dặn của bác sĩ, cô thành thật trả lời: “Chỉ có ở giai đoạn đầu thôi, chủ yếu là làm rối loạn nội tiết, khiến kinh nguyệt không đều.”

Lệ Minh Đình trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ngày mai đến bệnh viện lấy ra đi.”

“Nhưng nó tốt hơn uống thuốc…” Ninh Uyển yếu ớt cãi lại. Cô không muốn uống thuốc tránh thai, thế nên biện pháp tránh thai này vẫn là tốt nhất.”

“Không cần uống thuốc, anh sẽ mang bao.” Anh nói hết sức tự nhiên, không ngượng ngùng chút nào.

Đã thế này rồi Ninh Uyển còn có thể nói gì nữa. Mặt cô hơi đỏ, gật đầu đồng ý, chỉ mong anh anh nói được làm được.



Sáng hôm sau Ninh Uyển không có lớp, An Kỳ thật sự đến biệt thự đưa cô đến bệnh viện tư nhân lần trước, làm một cuộc tiểu phẫu, hết sức nhanh chóng, chưa được mười lăm phút đã lấy cái bao con nhộng kia ra.

Lúc hai người rời khỏi bệnh viện, cô ấy ẩn ý nói với cô một câu: “Trước kia tôi đã xem thường cô rồi.”

Ninh Uyển cảm thấy đây không phải là lời khen, nên cô không trả lời lại.

Nghỉ ngơi hai ba ngày, đến thứ hai, vết thương đã lành hẳn.

Ninh Uyển hăng hái đến toà soạn báo danh, nhưng sau vài ngày làm việc, nhiệt huyết của cô đã dần lụi tàn, hiện thực và tưởng tượng khác nhau quá xa.

Mỗi ngày chỉ được giao một vài việc vặt, chạy chân cho người khác, photo sắp xếp tài liệu, còn những điều đã học thì hoàn toàn không được dùng đến, khiến cô rất chán nản.

Có điều lúc trò chuyện với nhau. các nhân viên cũ nói rằng trước kia họ cũng giống cô, kiên trì vượt qua thì sẽ ổn thôi.

Cuối cùng cô mới được an ủi đôi chút.

“Ninh Uyển, em mang cái này đến phòng kế hoạch đi.” Nhân viên hướng dẫn cô nói.

Ninh Uyển để phần tài liệu đang photo dở lại, đi vòng qua đến cạnh cô ấy, nhận lấy tài liệu mang đến phòng kế hoạch.”

“Ninh tiểu thư.” Một giọng nữ mềm mại vang lên.

Ninh Uyển nhìn sang, là Tống Mẫn Chi, cô dừng bước, chào lại: “Tống tiểu thư.”

Tống Mẫn Chi bước ra khỏi thang máy trong đôi giày cao gót, cười hỏi: “Cô làm việc ở đây à?”

Ninh Uyển lắc đầu, đáp: “Thực tập thôi.”

Tống Mẫn Chi cười cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm vào cô: “Lát nữa tan làm, chúng ta tâm sự đi.”

Cô chưa kịp từ chối thì cô ta đã đi thẳng vào phòng chủ biên, chẳng buồn quan tâm cô có đồng ý hay không.

Ninh Uyển phát hiện ra, những người thượng lưu như cô ta đều có phong cách ăn nói làm việc mạnh mẽ bá đạo như nhau, không cho phép người khác bày tỏ ý kiến.

Tống Mẫn Chi cố ý đợi cô tan làm, đưa cô đến một quán nước sang trọng gần đó, mời cô uống cà phê.

Kỳ thật, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thích cà phê cả, so ra, cô thà là uống nước lạnh.

(~  ̄ ▽  ̄) ~ (~  ̄ ▽  ̄) ~ (~  ̄ ▽  ̄) ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK