• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thành cúi đầu, ghé sát vào mặt Ninh Uyển, vốn định thơm cô một cái cho đỡ thèm, nhưng khi tầm mắt chạm đến đôi môi của cô, căng mọng xinh xắn, đỏ hồng mềm mại, cánh môi còn bị rách, vẫn chưa hết sưng. Có điều ở khoảng cách gần thế này mới có thể phát hiện ra.

Đó là kiệt tác của ai, đoán là biết ngay.

Nghĩ đến việc đây là dấu vết mà người đàn ông kia lưu lại, trong lòng Giang Thành lại bùng lên một ngọn lửa không tên, ganh tị phẫn nộ, làm ham muốn hôn cô nháy mắt tan biến.

Anh ta đứng dậy đi vào phòng tắm, xả người vào bồn nước ấm.

Anh ta muốn tẩy sạch những bẩn thỉu của kẻ khác trên người cô, như vậy, cô sẽ có thể sạch sẽ, trong sáng như ngọc thuở ban đầu.

Anh ta tự dối mình lừa người mà nghĩ như thế.

Khi Lệ Minh Đình tìm đến khách sạn, chấm đỏ định vị dừng lại ở vị trí này vào mười phút trước.

Điều này cho thấy hai người đã thuê phòng được mười phút. Mười phút nói dài không dài, nhưng nói ngắn thì không ngắn, nếu muốn làm chuyện xấu, thời gian tầm này cũng đã đủ, điều cần phát sinh có thể đã phát sinh.

Bên kia, Lệ Minh Uyển âm thầm theo dõi Giang Thành, thấy họ vào phòng, cô ta vội vàng chạy tới, lén lút áp vào cửa nghe ngóng tiếng động bên trong, nhưng nghe ngóng một lúc mà không hề nghe thấy âm thanh gì.

Chẳng lẽ yêu đương vụng trộm mà chỉ đắp chăn trò chuyện thuần khiết thôi à?

Hiệu quả cách âm của khách sạn năm sao gió thổi chẳng lọt, sao có thể để người khác nghe được âm thanh.

Cô ta cũng không biết động não để nghĩ.

Lệ Minh Uyển bĩu môi, định đi xuống lầu thuê cho mình một căn phòng để ở lại theo dõi. Nhưng vừa mới quay lại, cô ta đã hoảng hồn, Lệ Minh Đình bước nhanh tới, quanh người tỏa ra một luồng khí lạnh, lạnh đến mức khiến cô ta rùng mình đổ mồ hôi.

Khí thế hung hăng hùng hổ này nhất định là tới bắt gian rồi!



Nghĩ tới chuyện Ninh Uyển sắp đối mặt, Lệ Minh Uyển có chút hả hê, cô ta hớn hở chạy đến, châm dầu vào lửa, nói: “Bọn họ đã vào đó một lúc lâu, chắc đã củi khô bốc cháy…”

“Câm miệng!” Lệ Minh Đình lớn tiếng quát, cắt ngang lời nói của cô ta, sắc mặt đáng sợ như tula, giọng nói lạnh như tiếng gọi của tử thần.

Lệ Minh Uyển phẫn nộ ngậm miệng lại, câm như hến, nép sang bên tường, không dám lên tiếng nữa.

Cánh cửa phòng khép kín bưng, lửa giận trong lòng Lệ Minh Đình đã ngùn ngụt không kiềm chế được từ lâu, anh nhấc chân liên tục đạp mạnh vào, chân như sắt, có thể để sánh ngang với búa công thành thời cổ, dùng sức ác liệt.

Cửa phòng nhìn như kiên cố không thể nào phá được bị anh đá rung rung, chỉ sau mấy hơi, cánh cửa đã bật ra vì bị Lệ Minh Đình đá liên tục, rầm một tiếng, mở toang ra.

Lệ Minh Đình bước vào như không có việc gì, Lệ Minh Uyển không yên phận, nối gót theo anh đi vào xem náo nhiệt.

Đây là phòng tình nhân, sắc màu ấm pha với ánh đèn mê ly mập mờ, tấm màn voan mỏng hồng nhạt từ trần nhà rũ xuống bao quanh chiếc giường tròn, thiết kế bên trong rất tình tứ, mang lại cho người khác không gian tơ tưởng miên man vô hạn.

Trên chiếc giường lớn trắng mềm mại, nửa thân trên của người đàn ông trần trụi, bên dưới chỉ còn chiếc quần lót, cô gái nửa tựa trong lòng anh ta, miệng lầu bầu nỉ non, có vẻ rất khó chịu quờ quạng sau lưng anh ta.

Đột nhiên có người tông cửa đi vào, làm Giang Thành không kịp phản ứng lại, ngẩn ngơ nhìn người khách không mời mà đến.

Anh ta vừa mới ôm Ninh Uyển ngồi dậy, một tay vắt ngang ngực đỡ lấy cô, một tay kéo khóa váy cô xuống. Váy đã bị cởi ra một nửa, anh ta chạm vào vòng eo mềm mại của cô, không kiềm lòng được vuốt ve vài cái.

Giang Thành chưa hoàn hồn lại, đã bắt gặp ánh mắt phượng hẹp dài của Lệ Minh Đình, ánh mắt không chút gợn sóng, nhìn không ra tâm trạng, nhưng vẫn khiến Giang Thành nổi da gà, hoảng sợ không thôi, nỗi sợ bản năng của kẻ yếu khi đứng trước người mạnh.

Hai ánh mắt chạm vào nhau, giao tranh rồi nhanh chóng ngưng động.

Lệ Minh Đình lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!”

“Được.” Giang Thành buông cô gái xuống, nhìn gương mặt ngoan ngoãn của cô, nỗi hoảng loạn ban đầu bỗng tan biến, trong lòng chỉ còn sự gan lì như nghé con mới sanh không sợ cọp, bình tĩnh lạ thường.

Lệ Minh Uyển bị cưỡng chế ở lại chăm lo cho Ninh Uyển.



Bờ vai mềm mịn của Ninh Uyển lộ ra ngoài, dưới ngọn đèn ấm áp, giống như phát ra ánh sáng dịu nhẹ, cô ta nhìn mà ngứa ngáy, không kiềm lòng được đưa tay sờ sờ, vừa trơn lại vừa mượt.

Lệ Minh Uyển đâm đâm chọt chọt lên gương mặt trứng gà ửng đỏ mềm mại như đậu hủ của Ninh Uyển, lắng nghe tiếng đánh đấm bên ngoài, từng cú đấm vào da thịt, âm thanh nặng nề, chàng trai kia đơn phương bị đánh liên tục kêu rên.

Nhìn gương mặt đẹp như vẽ của Ninh Uyển, cô ta không khỏi cảm thán đúng là hồng nhan họa thủy.

Mười phút sau mà trận đòn vẫn chưa kết thúc, Lệ Minh Uyển thật sự không ngồi yên được nữa, lặng lẽ kéo cửa ra nhìn lén.

Lệ Minh Đình đưa lưng về phía cô ta, còn chàng trai thì một tay chống xuống đất nhổm người dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, tay kia có vẻ đã bị gãy, mềm oặt nằm xuôi bên người, mặt bị đánh đến bầm dập, mũi sưng vù, đầy máu, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu nữa.

Anh ta khẽ gầm gừ như con thú bị nhốt trong lồng, cắn răng đứng lên, loạng choạng xông đến, như muốn liều mạng với Lệ Minh Đình, nhưng còn chưa đến gần, đã bị anh đá vào lồng ngực, cứ như vậy liên tục vài lần, anh ta hoàn toàn ngã gục xuống đất không dậy nổi nữa.

Giang Thành nằm trên hành lang không động đậy gì, cả người đầy thương tích, như con chim non bị bẻ gãy cánh, không hề tức giận.

Thật thê thảm! Không thể trêu vào người đàn ông đang phẫn nộ thì hồng nhan mà, Lệ Minh Uyển âm thầm tặc lưỡi, tiếp tục nhìn lén.

Mà ngược lại, Lệ Minh Đình chỉ như đang đùa với Giang Thành, bộ âu phục trên người vẫn phẳng siêu chỉnh chu, không một nếp gấp.

Anh đứng bên cạnh Giang Thành, cao cao tại thượng bệ nghễ nhìn xuống anh ta như nhìn một con kiến hôi, vô cảm nói: “Người nào dám tơ tưởng tới người phụ nữ của tôi, tôi sẽ khiến hắn hiểu rõ cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Cuối cùng, ánh mắt của anh cũng có chút khát máu, nở nụ cười như quỷ dữ, chiếc giày da sáng loáng giẫm lên đũng quần Giang Thành, nghiền mạnh xuống.

“A a a.” Giang Thành hét lên thảm thiết như lợn bị cắt tiết, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của khách sạn.

Đến khi anh nhấc chân lên, Giang Thành đã như chết lặng, chỉ thở ra chứ không thấy hít vào.

Quá là tàn bạo!



Lệ Minh Uyển sợ đến mức run rẩy, nhanh chóng chạy vào ngồi bên cạnh Ninh Uyển, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không dám ngó lung tung nữa.

Giải quyết xong kẻ chướng mắt, Lệ Minh Đình mới trở vào, cởi áo khoác bọc lấy người Ninh Uyển, bế cô ra khỏi phòng, đi lướt qua Giang Thành.

Giang Thành cố gắng mở đôi mắt bị dính máu, mơ hồ nhìn theo bóng lưng xa dần của họ, trong lòng biết rõ mình sẽ không thể nhìn thấy cô lần nữa.

Lệ Minh Đình lái xe đến bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Ninh Uyển, biết cô không bị dùng thuốc cấm, anh mới yên lòng, lại sợ khi tỉnh dậy cô sẽ đau đầu, nên dỗ dành cô uống một ly nước mật ong, sau đó mới lái xe trở về biệt thự.

Đã gần hừng đông.

Ngửi thấy mùi rượu trên người Ninh Uyển, mặt anh trầm như nước, hai ba động tác đã lột sạch đồ cô, bế cô vào phòng tắm bằng kiểu bế công chúa.

Tắm nửa chừng, Ninh Uyển đột nhiên mở mắt ra, dùng cả hai tay hai chân bò ra ngoài bồn tắm.

Lệ Minh Đình tưởng là cô say nên không quan tâm, vắt tay qua ngực cô đè xuống, nhẹ nhàng rửa ráy hạ thể cô.

Cô như một con cá, vùng vẫy dữ dội, anh vỗ vỗ mông cô, nói: “Ngoan nào.”

Ninh Uyển ấm ức nhìn anh, thút thít nói: “Em muốn đi vệ sinh.”

Lệ Minh Đình nghĩ cô uống nhiều rượu như vậy, lại vừa uống không ít nước mật ong, bàng quang thật sự nên đầy rồi.

Anh lo lắng trạng thái yếu ớt của cô, sợ cô trượt chân, nên đích thân ôm cô ngồi lên bồn cầu, nói: “Tiểu đi.”

Ninh Uyển say mèm, không biết gì mà xấu hổ nữa, tiểu ngay trước mặt anh.

Lệ Minh Đình ở bên kia thay nước bồn tắm, đợi cô tiểu xong, anh cầm giấy đến lâu cánh hoa cho cô, rồi ôm cô đi tắm uyên ương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK