Beta: Ngạo Thiên Cuồng Luyến.
"Vậy tại sao cậu muốn đến Trái Đất?" Đã không có trí nhớ, chẳng lẽ là do huyết mạch dẫn dắt sao? Khúc Quân nghĩ mãi không ra. Hay là Tiểu Bạch Long chọn cách mất trí nhớ?
Tiểu Bạch Long mở to hai mắt, lắc lắc đầu, mở miệng nói:
"Chỗ này, khiến tôi đi." Nói xong chỉ chỉ ngực mình.
Không ngờ đúng thật là do huyết mạch dẫn dắt! Nhưng:
"Tại sao cậu biết phải đi Trái Đất?" Khoảng cách cách mấy vạn năm ánh sáng, cho dù là huyết mạch dẫn dắt thì cũng không thể nào chính xác đến nước này.
"Tự tôi biết a!" Con rồng trắng nào đó trả lời như vậy.
.........Khúc Quân bị đánh bại, hắn đưa tay lên đỡ trán, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy mi tâm khoan khoái giãn ra của bạn tốt, cái bộ dạng với ánh mắt trong suốt như vậy hắn vẫn chưa từng nhìn thấy! Ngay từ lúc đầu, người hắn quen chính là người đã trải qua ngàn vạn khó khăn, nguy hiểm tu thành chính quả thành Bát Bộ Thiên Long Bồ Tát, bay lượn trên cây trụ lớn của Đại Lôi Âm Tự, hết lòng với cương vị của một vị Bồ Tát trông coi, bộ dáng dạt dào sức sống, tỏa sáng của Tiểu Bạch Long như bây giờ........... Nếu không phải hơi thở không hề sai, hắn chắc chắc nhận không ra.
Ừm, có lẽ là do ở Hồng Hoang lâu, Khúc Quân nhìn người cũng không quá coi trọng vẻ ngoài, cái nhìn đầu tiên cũng là đi xem hơi thở, dù sao.......Hồng Hoang ngoài vấn đề về huyết mạch ra, chỉ cần tu đạo thành công, bộ dạng cũng nhất định rất dễ nhìn.
"Tôi biết." Tiểu Bạch Long chỉ chỉ cái đầu của mình, nói:
"Tôi bị mất một đoạn trí nhớ." Nói rất thản nhiên.
Khúc Quân bật cười gật đầu, cái bộ dạng này thật ra lại có vài phần giống với bạn tốt trong trí nhớ:
"Tôi tên là Khúc Quân, có cần làm quen thêm một lần nữa không?"
"Được đó! Xin chào, Khúc Quân! Tôi nhìn thấy anh lần đầu đã cảm thấy rất thân thiết."
Đừng thân thiết! Ngươi thân thiết một cái, lỡ ta bị đám fan cuồng của ngươi quần công sẽ rất thảm, chẳng qua...........
"Bây giờ cậu tên là gì?" Trước khi tìm lại được trí nhớ, cái tên Ngao Liệt vẫn nên lắng đọng trong ký ức của hắn thì hơn.
"Tôi nổi tiếng như vậy, thế mà cậu lại chưa từng nghe qua tên của tôi ư!" Trên mặt Tiểu Bạch Long hiện ra biểu tình ngươi chắc chắn không phải bạn của ta, hơi buồn buồn:
"Hiện giờ tôi tên Long Ngạo Thiên, cậu........"
Phì ---- xin lỗi, Khúc Quân xoay người, quyết định trước cười khoảng ba phút cái đã! Cái tên Long Ngạo Thiên này, hắn có thể cười chừng ba năm luôn! Tiểu Bạch Long ngươi mặc dù là con rồng trắng, trong tên cũng có từ Ngạo, nhưng.....cái tên Long Ngạo Thiên cùng với khí chất của ngươi thật sự là.......... Ha ha ha!
"Tên này thật là dễ nghe!" Nghẹn cười, Khúc Quân mở miệng khen, không được! Kiên quyết không thể cười nữa, vị đằng sau cổ của hắn sắp có ý kiến đến nơi rồi!
"Thật sự, thật sự!" Nói xong vẫn còn gật gật đầu.
Vẻ mặt của Tiểu Bạch Long là một bộ tên của ta sao có thể không hay, mở miệng:
"Xem như cậu tinh mắt, nhưng cậu có thể gọi tôi là Tiểu Bạch, fan của tôi đều gọi tôi như thế." Nói xong còn chỉ chỉ cái trống con trong tay Khúc Quân.
.........Hiện tại vứt cái trống con trong tay còn kịp sao?
Đáp án tất nhiên là không còn kịp rồi, trên thực tế, Tiểu Bạch Long có thể dễ dàng xuất hiện như vậy cũng bởi vì cái người làm cho cậu cảm thấy quen thuộc này là fan của cậu, người đại diện của cậu nói với cậu - làm idol, điều đầu tiên cần phải làm là tin tưởng fan của mình.
Ừm, lúc này đây cậu hẳn đã làm tốt ha.
Vị đại diện nào đó ngồi trên chuyến tàu tinh tế hắt xì mạnh một cái, không nghĩ rằng làm hành khách ngủ bên cạnh tỉnh lại, nhận được một cặp mắt khinh bỉ.
Tiểu Bạch Long như vậy, thật sự cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, Khúc Quân cười cười, cũng là nụ cười chân thành:
"Tiểu Bạch, giờ cậu có tính toán gì chưa?" Hắn chỉ chỉ cái sảnh đằng sau không có lấy một bóng dáng hành khách nào.
Tiểu Bạch Long khó hiểu liếc nhìn Khúc Quân một cái, hỏi ngược lại:
"Chẳng lẽ cậu không thể đi lại trong không gian hay sao, với tốc độ của tôi, rất nhanh là có thể đuổi theo chuyến tàu kia!"
Sự tự hào trong giọng nói thật sự không kiềm chế nổi, Khúc Quân cười:
"Tất nhiên là có thể. Cậu nói cái năng lực này cho người khác biết rồi à?" Mất trí nhớ cũng không phải rớt chỉ số thông minh, hẳn là........
"Đâu có đâu, chỉ nói cho người đại diện thôi!"
.............Thật muốn biết người đại diện kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà lại khiến cho một người có tính cảnh giác cao như Tiểu Bạch Long thẳng thắn thành khẩn đối xử? Về phần tiết lộ ra sẽ có hại với tiểu Bạch Long, Khúc Quân cũng không lo điều đó, nói thật, ngay cả đi Tây Thiên lấy kinh đều có thể hoàn thành, nếu bị chút chuyện đó làm khó dễ, vậy thì thành Bồ Tát dởm rồi!
Dùng sự từng trải của hắn để đi lo lắng cho Tiểu Bạch Long, dưới cái nhìn của Khúc Quân điều đó thật sự không cần thiết chút nào.
"Trong lòng cậu nắm chắc là được rồi." Nói xong Khúc Quân lấy Đầu Cuối ra, nhấn vài cái, hiện ra phương thức liên lạc của mình cho Tiểu Bạch Long xem:
"Đến Trái Đất rồi, cậu có khó khăn gì có thể gọi số này, đương nhiên cậu cũng có thể đến nhà của tôi." Tốt nhất vẫn đừng có đến.
Tiểu Bạch Long nghe xong, hỏi:
"Khúc Quân, cậu không trở về Trái Đất à?" Cậu còn tưởng rằng có thể cùng bạn bè trải nghiệm cảm giác du hành trong không gian cơ đấy!
Khúc Quân lắc lắc đầu, hắn còn phải đi tìm những ngũ hành chi linh khác, chỉ có điều hỏi một chút Tiểu Bạch Long cũng không phải là không thể, nghĩ thế hắn lấy Thổ căn trong không gian giới chỉ ra, hỏi:
"Tiểu Bạch, cậu có từng nhìn thấy thứ nào giống với thứ này như vậy hay không?"
Hắn thề, hắn thật sự chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không ngờ rằng lại có thể có được manh mối của Kim căn.
"Có nha! Ngay trên ngón tay của người đại diện nhà ta đó." Ý là, Kim căn là chiếc nhẫn, cậu bỗng hiểu ra.
"Khúc Quân, không phải là cậu đang tìm cái này chứ! Người đại diện của tôi rất quý nó đấy, anh ta khẳng định sẽ không tùy tiện đưa cho cậu đâu."
.........Không phải vật quý thì hắn cũng chẳng thèm đâu!
"Đi thôi, tôi với cậu cùng dạo chơi trong không gian nào!" Khúc Quân chấp nhận số phận nói.
"Sao cậu có thể biết tôi........." Nghĩ gì? Rõ ràng là cậu không có nói ra mà!
Đều viết hết lên trên mặt, còn phải nói ra ư? Long Ngạo Thiên điện hạ!
Làm một vị thần tiên, đầu tiên là ngươi phải thoát khỏi mấy trò cấp thấp.....À không, có năng lực bay ra khỏi bề mặt đất, cái bề mặt đất này tất nhiên không phải là chỉ mặt đất trong một hành tinh, nếu chỉ là cái tiêu chuẩn đó, hiện giờ người ở tinh tế cũng có thể trăm phần trăm làm được nếu như nhờ vào máy móc. Ở đây ý nói là bay ra khỏi toàn bộ hành tinh, du hành trong không gian mà vẫn như cũ không cần phải nhờ vào sự giúp đỡ của máy móc, không cần hô hấp, không cần ngoại vật, siêu thoát tự nhiên.
Cho nên........Khúc Quân vận dụng linh lực, tính toán xem tới hành tinh tiếp theo, mình còn sống khỏe mạnh nổi hay không.
== Ưu thế chủng tộc của loài rồng, không phải là loại phàm nhân cực khổ tu tiên như hắn có thể bằng được!
"Vô dụng!" Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, Khúc Quân còn tưởng vị này sẽ tiếp tục không nói chuyện sau khi Tiểu Bạch Long xuất hiện đó chứ, hóa ra là có thể nói à! Nhưng mà cũng đúng, sau đại chiến Long Phượng, hai tộc đã không chết không ngừng, mặc dù tứ hải Long Vương từng là một nhánh nhỏ của Long tộc, dù sức mạnh cũng không bằng một phần vạn Long tộc thời Cổ nhưng chỉ cần sinh ra có Long Giác*, đó chính là Long.
(* Long giác: sừng rồng.)
Tựa như Giao*, bộ dáng giống Long nhưng cũng như cũ không phải là Long.
(*Giao: Ở đây là Giao Long = thuồng luồng.)
Nhưng nói gì thì nói, Long tộc người ta tốt xấu còn có thứ giống nhau, Phượng tộc bên này....... Thì có vẻ thảm, Tổ Phượng sinh Khổng Tước và Đại Bằng, mặc dù là huyết mạch trực hệ, nhưng lại.........Thiên Đạo chung quy quá vô tình.
"Ngươi là Khổng Tước, trời sinh sẽ bay, tất nhiên khoản này sẽ mạnh hơn so với ta."
Biết là tốt rồi!
May mắn thay, cái hình ảnh mà Khúc Quân dự đoán không có xảy ra, linh lực hắn vận dụng vẫn được rất lâu, cũng có thể do tốc độ của tàu vũ trụ không có nhanh như trên mạng đã khoe khoang, hai người tốn chút thời gian liền đuổi kịp tàu vũ trụ, cực kỳ ăn ý xuyên tường vào, thần không biết quỷ không hay.
Mặc dù là cùng một chuyến tàu vũ trụ nhưng Khúc Quân ngồi là ghế lô đặc biệt chuyên cung cấp cho hoàng gia. Không có biện pháp, có một người bạn là hoàng tử, hắn muốn không sang cũng khó!
Cho nên cho dù Tiểu Bạch Long đang nổi ở tinh hệ Tatar, cậu ta cũng chỉ có thể ngồi ở khoang thuyền xa xỉ phổ thông, là một vị Long tộc thích tích trữ các loại châu báu lấp lánh phát sáng, dù Tiểu Bạch Long đã mất trí nhớ nhưng đối với yêu cầu về của cải trước sau như một, cực kỳ nghiêm khắc, ngươi không thấy cây cột mà Bát Bộ Thiên Long Bồ Tát quấn quanh là cây sáng chói nhất hay sao? Vì thế khi nhìn thấy Khúc Quân ngồi lại ở ghế lô xa hoa thì rất chi tự nhiên ở lại, cũng không có đi tìm người đại diện nhẫn nhục chịu khó đang ở chỗ kia lo lắng nghệ sĩ nhà mình có phải lạc đường rồi hay không.
Sâu sắc vì người đại diện lau một đống nước mắt chua xót.
"Tiểu Bạch, gọi người đại diện nhà cậu đến đi." Nhìn Tiểu Bạch Long lười biếng nằm ườn trên ghế, Khúc Quân vẫn cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng nổi, vị này vậy mà lại là ngôi sao của quần chúng á! Hắn thật sự càng ngày càng không hiểu khiếu thẩm mỹ của Thời Đại Tinh tế này, chẳng lẽ chỉ cần dựa vào mặt là đủ rồi á hả?
Nhưng ở thời điểm thịnh hành ngôi sao phẫu thuật thẩm mỹ như bây giờ, tiêu chí về nhân cách giống Tiểu Bạch Long như vậy, còn có "Năng lực đặc biệt" xuất chúng, quả thực rất hấp dẫn fan.
"Mặt tên đó có đẹp bằng ta sao?" Nhịn nãy giờ nhưng vẫn nhịn không được Đại Ma Vương rốt cuộc mở miệng, vừa mở miệng chính là một vấn đề khó đỡ như vậy.
Tiểu Bạch Long có đẹp bằng Khổng Tuyên hay không á? Khúc Quân cơ hồ là nháy mắt cho ra đánh giá, Tiểu Bạch Long tất nhiên không đẹp bằng Khổng Tuyên Đại Ma Vương! Tuy khuôn mặt của hai người không phải cùng một loại hình, nhưng có lẽ do mọi gien tốt đẹp đều sinh trưởng trên một người nên khuôn mặt của Khổng Tuyên có thể nói là đứng đầu lục giới, chỉ vì vị này trong ngày thường quá hung ác, khiến người ta theo bản năng xem nhẹ khuôn mặt của y mà thôi.
Về một phương diện khác điều đó cũng chứng minh một sự thật: Cái tính tình hung ác của vị này ngay cả khuôn mặt có một không hai của y cũng không che lấp nổi!
"Hai người mỗi người một vẻ." Nhất quyết không cho người nào đó có cơ hội kiêu ngạo.
Ngay ở lúc hai người đang không ngừng tranh cãi khuôn mặt ai đẹp hơn ai, Tiểu Bạch Long rốt cuộc dẫn người đại diện nhà mình đi tới. Trong lòng người đại diện lo lắng không yên, anh ta nghĩ nếu như có thêm một cơ hội ở chung với nghệ sĩ nhà mình lần nữa, anh nhất định sẽ mạnh mẽ gõ tỉnh cái đầu của nghệ sĩ nhà mình, thần tượng và hoàng thất dính dáng với nhau là điều không thể làm nhất! Mặc dù cậu có thành công, có năng lực đi chăng nữa, dính dáng đến hoàng thất, chỉ có hai chữ - hư vinh!
Con người một khi bắt đầu ham hư vinh, như vậy..........Fan tôn sùng ngươi sẽ ít đi, cho dù có fan cá biệt, nhưng một ngôi sao đa số đều là anti fan, vậy thì kiếp sống thần tượng này coi như đã kết thúc.
Mà giờ đây anh sắp phải đối mặt chính là - anh có lẽ lại lần nữa phải thất nghiệp!
Nghệ sĩ nhà anh thật sự rất có thể đã gây họa, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay mình, anh lại một lần nữa cảm thấy trái tim mình vô cùng mệt mỏi.
Sau đó, anh chợt nghe thấy một giọng nói vừa dễ nghe vừa cực kỳ từ tính:
"Vị tiên sinh này, có thể cho tôi nhìn nhẫn của ngài một chút có được không?"