Câu này... "Ngươi còn nhớ người tên Mai Viên kia không?"
Tất nhiên nhớ, người có vẻ ngoài như vậy, sao hắn có thể quên được.
"Hắn vốn thuộc về nơi đó, mà nơi đó... Đối với dị năng giả tới nói, thật sự là một thảm họa." Đương nhiên, với thần tiên bọn họ thì không có nhiều trói buộc như vậy. Rốt cuộc... Đó vốn là nơi vì xử phạt mà xuất hiện. Không ngờ tới mấy trăm triệu năm sau, cái chỗ mà lúc trước bị Đạo Tổ chỉ định là nơi của tội ác sẽ trở thành nơi đổ xô đi hành hương ở tinh tế.
Thời gian, đúng là liều thuốc thay đổi tất cả.
"Nơi thảm họa?" Ở tinh tế này còn có địa phương như vậy, bản thân thế mà chưa từng nghe nói?!
Còn rất nhiều địa phương mà ngươi chưa từng nghe thấy mới đúng. Nơi này vốn dĩ vì xử phạt người khác mà xây dựng, giam cầm được sức mạnh tất nhiên là chuyện đương nhiên, chẳng qua... "Khúc Quân, nếu ngươi tính đi, thì đừng dắt theo bất luận kẻ nào."
Khúc Quân ngẩn người, cũng không có hỏi nguyên nhân, chỉ nói: "Được."
Đúng là người thông minh, nghe một chút liền hiểu, Khổng Tuyên nghe được câu trả lời vừa lòng, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều: "Ngươi cũng đừng lo lắng quá, hiểu biết và sự từng trải của ngươi với Hồng Hoang còn ít, có một số việc đương nhiên không biết. Khúc Quân, ngươi có từng nghe nói đến "tộc Tu La"?"
Trong vô tình, vốn dĩ bị Thiên Đình loan tin là đại ma vương Khổng Tuyên càng ngày càng ôn hòa với Khúc Quân. Ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra.
"Cái này đương nhiên đã từng nghe nói." Giống như lúc trước Nữ Oa nương nương nặn người. Chuyện Minh Hà lão tổ sáng lập lục đạo tộc Tu La tất nhiên lưu truyền rộng rãi giữa các thần tiên. Hơn nữa, nghe nói sức chiến đấu của tộc Tu La cực kỳ phi phàm, đàn ông thì xấu kinh khủng, phụ nữ lại đặc biệt xinh đẹp, được ví là một chủng tộc thần bí nhất ở Hồng Hoang. Chẳng lẽ nơi này có quan hệ với tộc Tu La?
"Ngươi đoán không sai. Lão già Minh Hà kia nhận được công đức liền bắt đầu bế quan, hòng phá vỡ phong ấn của thánh nhân. Gã không nghĩ, ngay cả bổn tọa cũng không thể đạt tới, một cái biển máu nhờ cọ cơ duyên của Hậu Thổ không năng lực không bối cảnh như gã, lại dám có loại vọng tưởng này!"
... Ừ, ngươi mạnh ngươi có quyền nói, có lẽ trên thế giới này chỉ có mình ngươi dám nói Minh Hà lão tổ là lão già!
"Lão già kia bỏ mặc hết, nên tứ đại Ma Vương và tứ đại Ma Tướng thuộc hạ gã liền tạm thời quản lý tộc Tu La. Ngươi cũng biết có một số người thích ếch ngồi đáy giếng. Ma Vương Thấp Bà(Shiva) và Ma Tướng Quỷ Mẫu là đồng bào chị em, Tu La tộc nữ nhân luôn luôn có vẻ ngoài xinh đẹp, trái tim lại tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều. Có một đoạn thời gian, nhân gian vùng Tây Ngưu Hạ Châu dường như trở thành trại chăn nuôi của bọn họ. Các nàng tùy ý giết chóc đàn ông, hấp thu tinh hoa của phụ nữ, tính toán thu gom mọi người trên thế gian vào trong túi bằng dung mạo của mình."
Vì cái gì lời này từ trong miệng Khổng Tuyên đại ma vương nói ra lại kỳ lạ như vậy!Luôn cảm thấy khi bắt đầu nói về sự xinh đẹp của phụ nữ tộc Tu La, cái giọng điệu khinh thường nhìn tới kia liền ập vào trước mặt! Ngươi rốt cuộc tự tin cỡ nào với vẻ ngoài của mình vậy. Chẳng qua, nhớ tới bóng dáng áo đỏ phần phật kia, xác thật... Rất là đẹp.
"Khi đó Thiên Đình chưa thành lập, Vu Yêu còn đang tranh chấp, đã có người kéo chuyện này tới trước mặt Đạo Tổ. Đạo Tổ thật ra không quản chuyện mấy, nhưng không biết vì cái gì. Sau khi biết chuyện này thì nổi trận lôi đình, nhanh chóng phái người bắt lấy Thấp Bà, Quỷ Mẫu và đám tay sai, giam tới chỗ mà bây giờ... Là nơi hành hương."
Âm cuối thế nhưng có chút trêu đùa, Khúc Quân cảm giác còn chuyện chưa nói hết. Dừng một chút, Khổng Tuyên lại mở miệng nói tiếp:
"Giam cầm mọi sức mạnh, toàn bộ phụ nữ chuyển thành đàn ông, giống như người phàm."
Phụt —— Đạo Tổ ông còn có thể càng nghịch ngợm hơn chút không thế? Biết rõ vẻ ngoài là điều phụ nữ tộc Tu La tự phụ nhất, tự cho mình rất cao, thế mà trong một đêm đã biến các nàng thành đàn ông, chiêu này thật là...
"Đạo Tổ đúng là một người tài giỏi."
Có thể nhận ra, tuy tính tình Khổng Tuyên thuộc loại trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, lại vô cùng tôn trọng Đạo Tổ. Nghe thấy Khúc Quân nói thế, tất nhiên là cực kỳ đồng ý: "Đó là đương nhiên. Nhưng giờ ngươi cũng thấy rồi đấy, Mai Viên là đàn ông tộc Tu La mà vẻ ngoài vẫn ngăn nắp, thậm chí hệ thống sức mạnh cũng có chút thay đổi. Có lẽ do sự thay đổi của trăm triệu năm nay, tộc nhân bên trong đã dần dần thích ứng hoàn cảnh nơi đó, biến sự cầm tù ban đầu phát triển thành lợi thế của chính mình."
Diệp Úy, Chu Mật, Mai Viên, ba người này đồng thời đi tới đó, rốt cuộc là vì cái gì đây? Diệp Úy là đại diện cho quân đội Trái Đất. Nếu y đi vì công vụ, vậy ít nhất có thể chứng minh một điều, giờ Tộc Tu La chắc chắn có qua lại với quân đội, người thường không cách nào tiếp xúc đến, nhưng trong lòng những người của tầng lớp cao đều biết có một cái địa phương vừa mạnh vừa thần bí. Mà Mai Viên, hắn đã từng bóng gió tiết lộ không nghĩ trở về địa phương cũ. Hình như nơi đó hãm hại tình cảm ban đầu của hắn cùng Chu Mật, khiến bọn họ càng phải trải qua nhiều khúc chiết. Một khi đã như vậy, tại sao còn phải dẫn Chu Mật trở lại nơi đó? Mà Chu Mật lại vì nguyên nhân gì, tự nguyện đi theo Mai Viên rời đi?
Vấn đề cứ một cái tiếp một cái, Khúc Quân nhẹ nhàng hớt hớt nước trong bồn tắm, giống như đang khuấy lên nỗi lòng vốn bình tĩnh lâu nay của mình. Không biết tại sao, trong lòng hắn bỗng trở nên nhiệt tình hào hứng, muốn đi tìm tòi đến tột cùng.
Sự xôn xao đó, Khổng Tuyên đương nhiên cũng cảm nhận được, y cười thầm, nghĩ tính cách cái người trong tiên đoán này quả thật khác người, nghe đến đó thế mà nổi lên ý chí chiến đấu, lại... Khiến hắn có chút lau mắt mà nhìn!
"Ngươi tính toán đi?"
Khúc Vân ra vẻ đương nhiên gật đầu.
"Vì trả ơn Na Tra, đi cứu Diệp Úy? Cứu Chu Mật?"
Là đi cứu người sao? Hình như cũng không phải vậy. Trong lòng dường như có cái chỉ dẫn, hắn đi, là có thể cởi bỏ một số thứ hắn muốn biết nhưng chưa được biết. Vì vậy hắn lắc lắc đầu: "Không phải, ta với Diệp Úy không thân chẳng quen. Tuy y là cây tinh thần của Trái Đất, nhưng ta không lo y sẽ chết ở nơi đó."
"Còn Chu Mật... Ngươi thấy thiên sát cô tinh tự khắc chính mình hả?"
"Không, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Khúc Quân cười, trả lời: "Không phải, ta không phải đi cứu người."
Ha ha ha! Nhìn bộ dáng thì mềm lòng, bên trong lại chẳng nhiệt tình mấy. Khổng Tuyên cười, không có phản cảm lắm, nói y máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng thế, sự sống chết của người khác... Liên quan gì đến y!
"Vậy ngươi chuẩn bị khi nào đi?"
Khúc Quân đứng dậy, dùng linh lực hong khô hơi nước trên cơ thể, khoác áo choàng tắm vô, vừa đi về phòng, vừa mở miệng: "Chờ Na Tra đi."
"......" Chẳng phải nói là một người đi sao?
Khúc Quân nhếch môi, hắn nói một người đi khi nào. Ừm, nói hồi nào? Sao hắn không biết.