Lâm Dư Hi nằm trên giường: “Hôm nay đã nhận được kịch bản mà đạo diễn Đỗ gửi tới rồi.”
“Có bao nhiêu cảnh quay?”
“5 cảnh.”
“Không có cảnh thân mật chứ.”
“Có một cảnh bắt gặp nam chính vừa tắm ra. Đáng tiếc, là nam chính thời thiếu niên, không phải Hàn Bân.”
“Anh cược với em một gói bánh quẩy cay, dáng người của Hàn Bân không bằng anh.”
“Anh nhìn qua rồi à?”
“Lúc trước đi tập gym có thấy qua.”
Lâm Dư Hi nhìn màn hình chớp chớp mắt: “Vậy lần sau anh đi gym dẫn em theo nhé.”
Chu Tử Chính nhướn mày: “Vậy anh cũng kêu Ngải Vi đi theo. Anh lại cược với em một gói bánh quẩy cay nữa, em giành không lại cô ấy.”
Lâm Dư Hi liếc anh một cái, được rồi, anh lại thắng nữa!
“Đúng rồi, đạo diễn Đỗ cho Ngải Vi vai gì thế?”
Lâm Dư Hi vừa khó xử vừa buồn cười: “Em sợ Ngải Vi không chịu diễn.”
“Gái xấu hả?”
“Cậu ấy diễn vai bạn thân của em, em gái răng hô, hơn nữa còn phải đeo một cái mắt kính vừa dày vừa nặng, cộng thêm một cái đầu nấm nữa. Câu thoại thì cũng chỉ có hai chữ, chia ra là: À…… với ồ……”
Chu Tử Chính cười: “Quả nhiên là đạo diễn Đỗ công chính nghiêm minh.”
“Em có thể tưởng tượng ra nếu nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ đeo bộ răng hô vào rượt theo cắn em mất.”
“Vậy thì em đẩy đạo diễn Đỗ ra đỡ đi. Chị ấy trải nghiệm nhiều rồi, toàn thân đã trở thành mình đồng da sắt, không sợ cắn đâu.”
“Ding dong” chuông cửa vang lên.
Lâm Dư Hi trêu chọc: “Có người đưa đồ ăn đến à?”
Chu Tử Chính đứng lên: “Anh đi xem xem đồ ăn có hợp khẩu vị không.”
Cửa mở ra, Tống Thành Trạch đứng ngoài cửa, nét mặt trầm trọng: “Mẹ của Lưu Văn Thanh bị tái phát bệnh tim, vừa qua đời ở bệnh viện rồi.”
Trong lòng Chu Tử Chính rung lên, nhìn trở vào di động, thấy trên mặt Lâm Dư Hi đầy vẻ kinh ngạc: “Em đừng lo, không có mẹ của Lưu Văn Thanh, chúng ta còn có thể tìm nhân chứng khác. Anh đi giải quyết tình hình, ngày mai tìm em.”
Ngắt điện thoại rồi, trái tim mới nhẹ nhõm không bao lâu của Lâm Dư Hi lại “tõm” một cái chìm xuống đáy hồ. Trăng tròn lẻn vào trong đám mây, màn đêm tối đen như mực.
Mẹ của Lưu Văn Thanh mất rồi? Vậy còn ai có thể làm chứng cho ba nữa đây?
-----
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay xem phim xong, sau khi mẹ Lưu về nhà thì cãi nhau với ba Lưu một trần, đập đồ tứ tung, hàng xóm qua xem, thì phát hiện không thấy ba Lưu đâu, mẹ Lưu thì ngã dưới đất. Bọn họ đưa mẹ Lưu đến bệnh viện, không lâu sau thì bác sĩ tuyên bố không trị được, tử vong.”
Chu Tử Chính trầm tư nhíu mày, không tự chủ siết chặt nắm đấm lại, đấm vào cửa cái “ầm”, đốt ngón tay trắng bệnh.
Giọng anh trầm xuống, nói: “Mẹ Lưu mất rồi, công an nhất định sẽ cho người đến nhà họ điều tra. Tìm người liên hệ với người của cục công an, tôi muốn tìm cuốn nhật ký của Lưu Văn Thanh. Điều tra tất cả họ hàng của nhà họ Lưu, tôi không tin không có người nào khác biết sự thật của chuyện này.”
“Đã biết!” Tống Thành Trạch bước nhanh rời khỏi.
Chu Tử Chính đóng cửa phòng lại, đi qua đi lại trong phòng.
Một nhân chứng có sức thuyết phục nhất đã mất rồi. Con sóng lớn của vụ kiện này đang cuộn trào, không cẩn thận một chút xíu thôi thì Lâm Chi Hiên sẽ bị cuốn đi mất.
Không được! Tuyệt đối không được!
-----
Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến nhà hàng Minh Tâm uống trà như thường lệ, ở trong nhà hàng gặp được những người không thể ngờ, Lý Thuần Nhất và cha mẹ anh ta.
“Bác sĩ Lâm, xin chào.” Mẹ Lý chào hỏi với Lâm Chi Hiên.
“Xin chào, bà Lý. Gần đây chân đỡ hơn chút nào chưa?”
Mẹ Lý lắc đầu: “Vẫn là lúc tốt lúc xấu, già rồi, không dùng được nữa.”
“Từ từ điều dưỡng lại, sẽ tốt lên thôi.”
Lý Thuần Nhất nói: “Bác trai, vụ kiện của bác, cháu tìm được một chút manh mối, muốn nói chuyện với bác một chút, mong là có thể giúp đỡ cho bác.”
Lâm Chi Hiên vẫn đang lưỡng lự, Lý Thuần Nhất đã đứng lên, kéo ghế ra: “Bác trai, bác từng chữa trị cho mẹ cháu, cháu thật lòng muốn giúp đỡ một chút.”
Lâm Chi Hiên nhìn Lâm Dư Hi một cái, ngồi xuống. Lâm Dư Hi chỉ có thể kéo ghế ra, ngồi xuống.
Lý Thuần Nhất rót trà cho hai người, lại kêu mấy lồng điểm tâm.
Lâm Dư Hi hơi nhíu mày: “Chút nữa chúng tôi còn có việc, anh không cần kêu thêm điểm tâm đâu. Manh mối của anh là gì thế?”
Lý Thuần Nhất nói: “Vụ kiện của bác trai ở Tô Châu 25 năm truớc, anh tìm được nhân chứng, có thể chứng minh bác trai trong sạch.”
Đôi mắt của Lâm Dư Hi bỗng sáng lên: “Là ai?”
“Là chị họ của Lưu Văn Thanh. Thì ra năm đó bà ấy đã sớm biết chuyện khuynh hướng giới tính của Lưu Văn Thanh, vẫn luôn che giấu cho em họ mình. Chỉ là khi bà ta biết chuyện Lưu Văn Thanh muốn bỏ trốn, bà ta sợ sẽ xảy ra chuyện, thế là nói tin này cho ba Lưu biết, ba Lưu mới dắt người đuổi theo. Sau khi Lưu Văn Thanh tự sát, bà chị họ vô cùng áy này, cảm thấy mình đã hại chết Lưu Văn Thanh. Sau đó bà ấy rời khỏi Tô Châu.”
“Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
“Bà ấy sống ở Quảng Châu, hôm qua anh đã đi gặp bà ấy, bà ấy kể lại rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện. Hơn nữa, trên tay bà ấy còn có cuốn nhật ký của Lưu Văn Thanh.”
Lâm Dư Hi vội hỏi: “Anh đã gặp bà ấy ư? Bà ấy có chịu ra tòa làm chứng không?”
Lý Thuần Nhất gật đầu: “Bà ấy đồng ý. Bà ấy nói lúc trước bác trai vì chuyện này mà vô tội lại bị xử phạt, khi đó bà ấy còn nhỏ tuổi, không dám nói chuyện giúp bác trai, trong lòng đã tự trách lắm rồi. Nếu như bây giờ lại vì chuyện này mà bác trai vô tội lại phải vào tù, bà ấy không thể im lặng nữa. Bà ấy sẽ đứng ra nói hết sự thật vì bác trai.”
Lâm Dư Hi vừa mừng vừa lo: “Thật sao? Tốt quá rồi!”
Lý Thuần Nhất nói: “Anh có quen biết với thám thử tư ở Đại Lục. Anh giao vụ kiện của bác trai ở Tô Châu cho họ, rất nhanh thì họ đã tìm được tư liệu của người chị họ kia.”
Lâm Dư Hi suy nghĩ một lúc, ngờ vực nhìn anh ta: “Chuyện của Lưu Văn Thanh, lần trước lúc lên tòa mới bị luật sư bên khống đào ra, đến hôm nay cũng chỉ có 5 ngày, sao anh có thể điều tra ra chuyện này, rồi lại tìm được chị họ của Lưu Văn Thanh trong thời gian ngắn như vậy?”
Lý Thuần Nhất mỉm cười: “Nói ra thì cũng may mắn thật, thám tử tư mà anh tìm là họ hàng bên chồng của chị họ Lưu Văn Thanh. Anh đã sắp xếp đón bà ấy đến Hong Kong rồi, ngày mai sẽ tới.”
Lâm Dư Hi không thể tin nổi: “Anh…… đã sắp xếp xong rồi?”
“Bây giờ bà ấy là nhân chứng rất quan trọng, anh đã sắp xếp vệ sĩ hộ tống bà ấy tới trước. Đến lúc trước khi lên tòa, vệ sĩ cũng sẽ đi theo bà ấy, đảm bảo không có ai khác có thể quấy rầy bà ấy.”
Lâm Dư Hi vội hỏi: “Vậy tôi có thể đi gặp bà ấy không? Còn có, luật sư của tôi có thể gặp bà ấy không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Cám ơn.”
Lý Thuần Nhất gắp cho cô một viên xíu mại: “Ăn chút đồ trước đi, chuyện vụ kiện đã có anh ở đây rồi, em không cần lo.”
Lâm Dư Hi né tránh ánh mắt của anh ta: “Cám ơn, tôi tự lấy.”
Lý Thuần Nhất gắp một cái bánh cuốn chay cho Lâm Chi Hiên: “Bác trai, bác cũng ăn nhiều một chút nhé.”
Ba Lý mẹ Lý tiện dịp nói chuyện gia đình thường ngày với Lâm Chi Hiên, Lâm Dư Hi thì lẳng lặng ăn điểm tâm.
Một đứa bé hơn một tuổi lảo đảo đi bên cạnh Lý Thuần Nhất, bước chân không vững ngã xuống, Lý Thuần Nhất vội đỡ nó dậy.
“Thuần Nhất có con chưa?” Lâm Chi Hiên hỏi.
“Chưa ạ, cháu đang làm thủ tục ly hôn.”
Lâm Chi Hiên ngạc nhiên: “Ồ, đáng tiếc quá.”
“Không hợp, cũng không miễn cưỡng được.”
Mẹ Lý than nhẹ: “Đâu có tốt được như Hi Hi. Hi Hi vẫn chưa có bạn trai chứ?”
Lâm Dư Hi nói: “Cháu có bạn trai rồi, anh ấy rất tốt với cháu. Vụ kiện của cháu với ba cũng do anh ấy sắp xếp, mấy ngày nay anh ấy lại vì chuyện vụ kiện mà bay đi Tô Châu rồi ạ.”
Mẹ Lý tiếc nuối thở dài: “Ôi, cháu có bạn trai rồi à. Mà cũng phải, cháu tốt như vậy, nhất định có rất nhiều đàn ông thích.”
“Cháu có tốt gì đâu.”
Lý Thuần Nhất gắp cho cô một miếng bánh củ cải: “Bánh củ cải em làm là ngon nhất. Lúc trước em luôn nói bánh củ cải của bác Phạm ngon nhất, em làm thử, nhưng mùi vì cứ không giống, anh thì lại thấy bánh củ cải em làm mới là hoàn hảo nhất trên thế giới.”
Mẹ Lý tán thành gật đầu: “Tài bếp núc của Hi Hi giống như phẩm chất con người vậy, thật sự là tốt đến mức không còn lời nào để nói. Cũng đã lâu rồi bác không được ăn món Hi Hi nấu, vẫn luôn nghĩ sau này còn có cơ hội được ăn nữa không?”
Lâm Dư Hi hời hợt nói: “Có một số chuyện, đã qua rồi thì là đã qua rồi. Bác gái, Thuần Nhất thông minh như thế, nhất định sẽ tìm được một cô con dâu rất tốt cho bác, nấu món ngon cho bác thôi.”
Mẹ Lý nhìn Lý Thuần Nhất một cái, muốn nói lại thôi. Lý Thuần Nhất nói: “Mẹ, mẹ đừng vội. Mẹ muốn, thì nhất định sẽ có được.” Giọng điệu của anh ta có một loại kiên quyết mà Lâm Dư Hi không thể hiểu nổi.
-----
Chu Tử Chính đang ở trong phòng khách sạn bàn chuyện với Diệp Cẩm An, điện thoại của Tống Thành Trạch gọi tới.
“Có tin tức gì không?”
“Đã điều tra được người ủy thác cho thám tử tư là Phương Lâm.”
Chu Tử Chính hừ lạnh một tiếng: “Vẫn là cô ta! Tôi biết ngay nếu không có ai đưa tin cho Trần Diệc Kiệt, thì có thế nào anh ta cũng không thể tìm đến Tô Châu được. Chuyện này tôi về Hong Kong thì sẽ đi tìm cô ta tính sổ. Cuốn nhật ký thì sao? Có tìm được không?”
“Không, ba Lưu nói ông ta đã đốt hết nhật ký của Lưu Văn Thanh rồi.”
Tay Chu Tử Chính siết chặt: “Mẹ nó, sao mà mỗi một đường manh mối đều đứt hết thế này!”
“Elaine và thám tử tư đã đang điều tra họ hàng của Lưu Văn Thanh rồi. Vừa điều tra ra trước kia Lưu Văn Thanh với chị họ có quan hệ rất tốt, nhưng người chị họ kia đã rời Tô Châu đến Quảng Châu, vẫn chưa điều tra được địa chỉ chính xác.”
“Điều tra tiếp!”
Điện thoại vừa ngắt, thì cuộc gọi của Lâm Dư Hi đã tới. Chu Tử Chính ổn định lại tâm trạng một chút, bắt máy.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Đang ở khách sạn bàn chuyện vụ kiện với luật sư Diệp.”
“Em tìm được một manh mối quan trọng. Chị họ của Lưu Văn Thanh biết rõ tất cả mọi chuyện của Lưu Văn Thanh.”
Chu Tử Chính rất ngạc nhiên: “Chị họ của Lưu Văn Thanh? Manh mối của em có được từ đâu?”
“Là Lý Thuần Nhất tìm được. Sáng hôm nay em với ba đi uống trà sáng, gặp được anh ta ở nhà hàng Minh Tâm, anh ta nói cho em biết chuyện liên quan đến chị họ của Lưu Văn Thanh, còn có……”
Nét mặt của Chu Tử Chính từ từ trầm xuống: “Còn có gì nữa?”
“Anh ta còn sắp xếp việc đón chị họ Lưu Văn Thanh đến Hong Kong làm chứng cho ba em nữa.”
“Sao anh ta tìm được thế?”
“Anh ta nói anh ta quen biết với thám tử tư ở Đại Lục, mà trùng hợp thám tử tư của anh ta chính là họ hàng của gia đình chị họ Lưu Văn Thanh.”
Trong lòng Chu Tử Chính đột nhiên bị một loại cảm xúc khó nói nên lời làm nghẹn lại. Chị họ của Lưu Văn Thanh, nhân chứng quan trọng đã tìm được rồi. Nhưng, lại là Lý Thuần Nhất tìm được. Bây giờ anh giống như là vì người phụ nữ mình yêu mà đích thân đi chinh chiến, kết quả thành trì trống không, bị người ta tấn công bất ngờ.
Mẹ nó chứ, rút quân về triều!
-----
5 tiếng đồng hồ sau, chuông cửa nhà Lâm Dư Hi vang lên. Lâm Dư Hi mở cửa nhà ra, Chu Tử Chính đứng ngoài cửa.
Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Sao anh lại về rồi?”
Chu Tử Chính đi vào: “Anh sợ vịt con xấu xí của anh bị hồ ly trộm mất.”
Lâm Dư Hi sửng sốt, than nhẹ: “Đồ ngốc!”
Chu Tử Chính trò chuyện với Lâm Chi Hiên vài câu, rồi kéo Lâm Dư Hi đi.
Ngồi trên xe, Lâm Dư Hi nói: “Ba em từng trị cho mẹ của Lý Thuần Nhất, lần này anh ta giúp bọn em cũng coi như là trả nợ tình nghĩa thôi.”
“Anh ta không nói gì với em nữa sao?”
“Không có.”
“Anh ta không có nói anh ta đang làm thủ tục ly hôn à?”
“Anh ta ly hôn là chuyện của anh ta, đâu liên quan tới em.”
Chu Tử Chính nhìn cô một cái, giơ tay nắm lấy tay cô. Là kiểu mà bất cứ ai cũng không thể xông vào tách ra được, mười ngón tay đan vào nhau.
-----
Chu Tử Chính tắm rửa xong đi ra, thấy Lâm Dư Hi ngồi trên giường, tuy ánh mắt nằm trên màn hình ti vi, nhưng tâm tư lại không có tiêu điểm. Chu Tử Chính ngồi lên giường, lấy remote điều khiển tắt ti vi đi, Lâm Dư Hi mới hoàn hồn lại.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, thì là vụ kiện của ba đó.”
“Vậy chính là đang nghĩ đến Lý Thuần Nhất rồi?”
Lâm Dư Hi buồn cười, ngửi ngửi trên người anh: “Em ngửi thấy mùi chua nha.”
“Dĩ nhiên là chua rồi! Anh chạy đi thật xa tìm manh mối, vừa đói vừa khát, kết quả manh mối đều bị anh ta lấy đi hết.”
Lâm Dư Hi hôn lên môi anh một cái: “Bây giờ ngọt hơn chút nào chưa?”
Chu Tử Chính trở người đè cô xuống giường: “Chút kẹo ngọt này không đủ cho anh nhét kẽ răng nữa.” Tay của anh không rảnh rỗi mà tháo nút áo của cô: “Ba ngày không được ôm em hôn em rồi, nhớ đến nỗi cứng lên luôn.”
Lâm Dư Hi bật cười, giơ tay xoa xoa sau cổ của anh.
“Xoa cổ anh làm gì đấy?”
“Chẳng phải anh cứng lên rồi sao?”
Chu Tử Chính kéo tay của cô xuống, dời xuống dưới: “Đồ yêu tinh, là chỗ này nè!”
Lâm Dư Hi dịu dàng vuốt ve, cả người Chu Tử Chính thật thoải mái, hôn hít bên tai cô, nỉ non: “Anh muốn thử.”
Lâm Dư Hi hơi chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được!”
“Em giúp anh, hôn một chút đi.”
Lúc môi của Lâm Dư Hi tiếp xúc với nó, cơ thể của Chu Tử Chính bị kích thích run lên một cái. Dần dần, giống như là bị hút vào một con suối nước nóng vậy, một đàn cá nhỏ bao vây nó, hôn nó, chạm nó, khiêu khích khát vọng nguyên thủy nhất, dục vọng khó nhịn nhất. Dục vọng tích tụ tầng tầng lớp lớp, khát vọng đã ngủ say 5 năm, cuối cùng đã ngẩng đầu lên rồi.
Chu Tử Chính thở ra một hơi thật sâu, nó đã nghe thấy tiếng sư tử dũng mãnh gầm rú.
Lâm Dư Hi vừa ngẩng đầu lên đã bị nụ hôn sâu của Chu Tử Chính mút lấy chặt chẽ, nụ hôn của anh giống như ngọn lửa uốn lượn, đốt cháy mỗi một tấc da của cô. Cuối cùng, nụ hôn của anh dừng lại giữa hai chân của cô, nổi lên ngọn lửa mạnh mẽ cháy lan ra đồng cỏ.
“A……” Lâm Dư Hi khó nhịn rên rỉ, đôi chân không kiềm chế được mà giãy giụa, hai tay Chu Tử Chính đè đôi chân đang giùng giằng của cô lại, hôn càng nặng, càng sâu.
“A……” Đây là tiếng kêu đến từ linh hồn.
Nụ hôn của Chu Tử Chính dời lên trên, chơi đùa bên vành tai nhạy cảm nhất của cô: “…… Anh muốn vào.”
Tình cảm dịu dàng của cô đã đánh thức nỗi khao khát trong lòng anh, chân tình của anh đã mở ra cánh cửa trái tim cô.
“Ừm!” Lâm Dư Hi khó nhịn thì thầm. Giờ phút này, cô tình nguyện giao cả cơ thể lẫn trái tim cho anh.
Chu Tử Chính dùng sức ép người xuống, bên miệng Lâm Dư Hi lại trào ra tiếng thở nhẹ khó nhịn. Chu Tử Chính nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, âm thầm cắn môi, đè xuống dòng dung nham sôi trào sắp phá núi mà phun ra trong cơ thể.
Khoảnh khắc này, là sự kết hợp của cả cơ thể lẫn trái tim mong mỏi đã lâu.
Chu Tử Chính vén những sợi tóc rơi vãi trên mặt cô: “Từ nay về sau, em là của anh.” Anh hôn lên bờ môi khẽ run của cô, “Anh cũng là của em.”
Chuyển động của anh từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến nặng, Lâm Dư Hi chỉ có thể vòng tay qua ôm anh thật chặt, mặc cho anh dẫn dắt cô lắc lư, rong ruổi. Mỗi một lần đánh sâu vào kích thích nỗi tê dại lan ra toàn thân, dần dần làm cho ý thức của cô say mê.
Tiếng rên rỉ của cô theo động tác của anh mà bay bổng lúc nhẹ lúc nặng, ánh mắt của cô mê ly đến mức không còn là chính mình nữa. Giờ phút này, cô chỉ có thể hoàn toàn giao mình ra, mặc cho anh chi phối thân thể của cô, linh hồn của cô.
Đột nhiên Chu Tử Chính dừng động tác lại, nụ hôn của anh rơi vào bờ môi đỏ nóng bỏng của cô, gò má đỏ ửng của cô, trêm mí mắt quyến rũ của cô……
Chu Tử Chính thỏa mãn mỉm cười: “Thích không?”
Ý cười bên khóe mắt say mê của Lâm Dư Hi đã cho anh một câu trả lời hài lòng nhất.
“I love you!” Ba chữ, là tiếng kêu thành kính từ đáy lòng.
Đôi mắt nửa mở nửa khép của Lâm Dư Hi chống lại ánh mắt của anh, bờ môi hồng khẽ hé mở: “Em yêu anh!” Ba chữ, là sự phó thác hoàn chỉnh nhất trong cuộc đời.
Chu Tử Chính lật người cô lại, tầm mắt của anh khóa chặt mỗi một phản ứng trên người cô, trên mặt cô. Bất kể trước kia ra sao, những thứ anh cho cô mới là cái tốt nhất, cái cuối cùng.
Người phụ nữ anh yêu chìm đắm trong tình yêu cuồng dại của anh; mà anh, bao bọc trong sự rung động nóng bỏng của cô, khó có thể kiềm chế được mà điên cuồng.
Một đêm này, là phó thác và giải phóng tràn trề đến cực hạn; là thừa nhận và hưởng thụ tiếp xúc của cả cơ thể lẫn trái tim. Một đêm này, xứng đáng với sự chờ đợi của bao nhiêu năm qua.
Chờ đợi bao lâu nay, chính là vì để gặp được em/anh!